Tôi bị anh ấy quay đến chóng mặt, mặc cho anh ấy kéo đi.
Sau đó chúng tôi lái xe đến đại học A ngay trong đêm, tìm gặp thầy giáo cũ để liên hệ với phòng bảo vệ.
Trích xuất camera giám sát cổng trường ngày 21 tháng 6 năm 2017 từ sáng sớm đến tối, sử dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt để lọc ra những cảnh quay liên quan đến tôi.
Cuối cùng, lúc một giờ chiều, tôi xuất hiện trong camera, rời khỏi trường.
Hai giờ rưỡi, tôi lại xuất hiện trong camera, xách túi mua sắm từ bên ngoài vào cổng trường.
Tôi nhớ ra rồi!
Hôm đó sau khi ra khỏi thư viện, tôi nhớ ký túc xá không còn đồ ăn vặt, dầu gội đầu cũng hết rồi, nên đã đi siêu thị một chuyến.
Nếu tôi theo lời Lương Khánh Vũ nói là buổi trưa chạy đi đăng ký, rồi quay về đại học A.
Một tiếng rưỡi đồng hồ căn bản không kịp.
Quan trọng hơn là, cục dân chính hai giờ rưỡi chiều mới làm việc, tôi đăng ký xong rồi quay về thì ít nhất cũng phải bốn năm giờ chiều rồi.
Tôi kích động ôm lấy Tiền Thư Kỳ hét lên,「Em trong sạch rồi, em cuối cùng cũng sắp thoát khỏi gã vô lại đó rồi!」
Ngày hôm sau chúng tôi với quầng thâm mắt, mang theo bằng chứng quay trở lại thành phố.
Lần này, xem Lương Khánh Vũ còn nói được gì nữa!
9
Rất nhanh, ngày mở phiên tòa lần thứ hai đã đến.
Chúng tôi nộp bằng chứng mới, cho phát video camera giám sát tại tòa.
Lần này, hắn hoảng sợ.
Yêu cầu hòa giải ngoài tòa.
「Được thôi, anh không muốn ngồi tù thì đồng ý điều kiện của tôi đi.」
「Anh không phải lo bị phát hiện lừa tiền giải tỏa sao, tôi có thể rút đơn kiện, chúng ta ly hôn, nhưng anh phải đưa cho tôi hai trăm vạn tệ.」
Lương Khánh Vũ nghe xong câu này, nhảy dựng lên.
「Cô điên à! Hai trăm vạn tệ, tôi không có!」
Tôi cười khẩy, đưa cho hắn bảng sao kê chuyển khoản nhiều lần với số tiền lớn cho người phụ nữ trang điểm đậm kia.
「Anh tưởng tôi không có gì trong tay, mà dám đòi anh nhiều như vậy sao?」
「Lừa đảo tiền giải tỏa của nhà nước, tẩu tán tài sản trong thời kỳ hôn nhân, vi phạm chế độ một vợ một chồng, mấy tội này cộng lại, anh đoán xem anh sẽ ngồi tù bao nhiêu năm,」
「Đợi anh ra tù, cô bồ nhí của anh còn ở đó đợi anh không? Có khi đã cuỗm tiền bỏ trốn rồi ấy chứ.」
「Không bằng dùng tiền mua tự do, ít nhất anh không phải vào trong chịu khổ.」
Lần này tôi chỉ kiện dân sự, yêu cầu tuyên bố hôn nhân vô hiệu.
Nhưng mục đích của tôi lại là khiến hắn phải nhả tiền ra.
Nhân tiện cảnh cáo hắn, tôi có điểm yếu của hắn trong tay, chọc giận tôi là sẽ tống hắn vào tù.
Tôi càng nói, mặt hắn càng khó coi.
Cuối cùng cắn răng, đồng ý.
「Ngày mai cô cùng tôi đến ngân hàng, hai trăm vạn tệ, tôi không thể rút một lần được, cần phải đặt hẹn trước.」
Tôi hài lòng ký tên vào đơn rút đơn kiện.
Không sợ hắn nuốt lời, dù sao bằng chứng trong tay tôi đủ để hắn bóc lịch mòn gông trong tù.
Ngày hôm sau, tôi theo giờ hẹn đợi hắn ở cửa ngân hàng.
Đợi đến trưa ngân hàng đóng cửa, hắn vẫn không xuất hiện.
Tôi gọi vô số cuộc điện thoại cho hắn, ngoài hai cuộc đầu tiên đổ chuông không nghe máy, sau đó đều chỉ có tiếng tút tút.
Dùng số của Tiền Thư Kỳ gọi cũng vậy.
Chẳng lẽ hắn đã chặn cả hai chúng tôi rồi?
Tôi không chịu bỏ cuộc, mượn điện thoại cố định của ngân hàng gọi.
Cũng vẫn là tiếng tút tút.
Thật kỳ lạ.
Không phải hết pin tắt máy, không phải chặn số từ chối.
Tiếng tút tút chỉ có một khả năng.
Thẻ sim điện thoại của hắn đã bị tháo ra, không sử dụng.
Ai sẽ tháo thẻ sim điện thoại của hắn nhỉ?
Ngồi đợi không phải là cách, tôi và Tiền Thư Kỳ không cả ăn trưa, lái xe đến nhà hắn.
Người mở cửa là Tôn Tình.
10
「Anh ấy tối qua không về nhà, tôi gọi điện hỏi thì anh ấy nói đi đòi tiền.」
Tôn Tình nghe tôi kể xong, ngược lại không quá sốc.
Lương Khánh Vũ thường xuyên ngủ qua đêm bên ngoài, cô ta đã quen rồi.
Chỉ là lần này không liên lạc được, đúng là hơi kỳ lạ.
Tôi bỗng cảm thấy hơi bồn chồn, thậm chí hơi bất an.
Trình báo mất tích phải sau 48 tiếng không liên lạc được, bây giờ còn chưa đầy 24 tiếng.
Chỉ có thể tự mình đi tìm thôi.
「Chị Tôn, những nơi anh ấy thường đến là những nơi nào?」
Tôn Tình nghĩ một lúc, lấy giấy bút, viết vài cái tên.
「Cô đi những nơi này tìm thử xem, biết đâu có thể gặp anh ấy.」