Chương 81: Nhận ra cảm xúc trong lòng.
Ngày hôm sau, bầu trời mang một nét âm trầm khó tả. Bước ra khỏi nơi nghỉ ngơi, Lâm thở ra một làn khí lạnh, ngẩn đầu lên nhìn đám mây đen kịt giăng kín bầu trời.
Bầu không khí đã trở lạnh, Lâm không biết lý do, có thể là vì nơi này gần biển nên nó mới lạnh như này.
Lâm: "Nếu tính theo lịch ở đây thì còn lâu nữa mới đến mùa đông, nhưng ngày hôm nay cũng quá lạnh rồi đó..."
Dù hiện tại cậu đã mặc áo khoát rồi mà cơn lạnh chỉ suy giảm đi một chút thôi. Chà xát hai bàn tay vào nhau, Lâm cất bước đi dạo xem tình hình xung quanh như nào.
Ngoài trấn dù có vài Xác Nhập Ma cùng đàn sói trù phú vẫn liên tục xuất hiện và t·ấn c·ông nơi này, nhưng nhờ có các Vân Kỵ Quân mà Fu Xuan đã dẫn tới để tiếp viện từ hôm qua nên tình hình cũng có thể gọi là tạm ổn.
Nếu b·ị t·hương thì ở đây có các y sĩ luôn sẵn sàng chữa trị cho, vì vậy không cần lo về v·ết t·hương hay thuốc men cả.
Trong quá trình đi dạo Lâm đã nghe ngóng một vài chuyện do mấy y sĩ bàn tán. Thứ nhất, Thợ Săn Stellaron đã trốn thoát và không biết tung tích, càng kể thần sắc trên nét mặt họ thể hiện ra sự phẫn nộ, bởi Hội Thợ Săn Stellaron không có ai mà không nghe đến danh tiếng lẫy lừng của bọn họ.
Thứ hai, Cây Kiến Tạo đã tái sinh và đang làm người dân sinh sống trên Xianzhou lo âu.
Thứ ba, đó là ba người đồng đội của cậu sắp sửa đến Sở Đan Đỉnh dưới sự chỉ dẫn của Tingyun. Nghe tin này thì Lâm có vui, có sợ.
Vui là vì sắp được gặp đồng đội, còn sợ là phải đối diện với Tingyun giả trang kia.
Ngoài ba chuyện này mà Lâm nghe được ra thì có các tin khác nữa nhưng cậu chẳng để tâm là mấy vì toàn tin nhảm trên trời dưới đất.
Tổng hợp lại ba tin trên, có thể cho thấy nhiệm vụ cốt truyện ở đây sắp đến giai đoạn hồi kết rồi.
Hướng theo cây cầu gỗ dẫn xuống, nơi Lâm đứng là mép cầu cảng, gió thổi hiu hiu qua làm cho mái tóc và vành áo nhẹ đung đưa theo, sóng biển gợn lên theo từng nhịp như mấy nốt nhạc lên và xuống.
Lâm nhắm mắt cảm thụ một chút rồi lại mở mắt ra, ở phía xa xa ngoài biển đối diện với Sở Đan Đỉnh là Lân Uyên Cản, nơi sinh sống của Tộc Vidyadhara.
Nhìn bằng mắt thường thì chỉ thấy đó là một hòn đảo nhỏ bình thường nằm trơ trọi ở giữa biển, nhưng thực chất đó chỉ là bề nổi mà thôi, sự thật nó còn rộng lớn hơn nhiều.
Lâm: "Thừa dịp này chụp một tấm hình đi"
Cầm máy ảnh treo bên hông lên, đây là chiếc máy ảnh trân quý của March 7th mà lúc trước Lâm quên trả cho cô ấy, cậu vẫn luôn giữ bên người và khi rảnh rỗi có lau chùi nó đôi chút.
Nhìn chiếc máy ảnh cầm trên tay, trong đầu Lâm bất giác hiện lên hình ảnh nụ cười của March 7th, khoé miệng cậu cũng theo đó mà cong lên một nụ cười nhẹ.
Lâm: "Thật muốn gặp cô đó, March..."
Lâm lặng lẽ đặt tay lên lòng ngực cảm thụ nhịp đập con tim.
Đây là lần đầu cậu có loại cảm giác này trong suốt cuộc đời mình, không lẽ đây chính là cái gọi rung động sao? Lâm đoán vậy, chỉ có như thế mới làm cho con người ta nôn nao và thổn thức đến nhường này.
Lâm đã nhận ra, không biết từ khi nào cậu đã thích March 7th mất rồi, do nụ cười hồn nhiên của March 7th? Hay chính tính tình của cô ấy đã thu hút cậu? Có lẽ là cả hai.
Mà như này có phải nhanh quá rồi không? Lâm biết March 7th thông qua game nhưng không hoàn toàn hiểu hết về cô ấy, và trên hết là khi cậu xuyên không vào đây thì cậu quen March 7th chưa được bao lâu nữa.
Lâm: "Không biết...March nghĩ như nào về mình nhỉ? Có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa..."
Phát ra tiếng nói thì thào chỉ có một mình bản thân nghe thấy, Lâm đưa máy ảnh lên, chụp lấy hòn đảo Lân Uyên Cảnh ở phía xa kia.
Lâm biết trình độ chụp hình của mình không bằng mấy người khác, nhưng cậu không bận tâm cho lắm bởi đối với cậu miễn sao có một tấm ảnh không quá khó nhìn là đủ rồi.
Bailu: "Thì ra là anh ở đây"
Nghe được giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Lâm quay đầu lại thì thấy Bailu đang từng bước tiến tới gần cậu.
Lâm: "Bailu? Cô đã giải quyết xong việc của mình rồi sao?"
Bailu: "Ờ, nhưng chỉ chốc lát nữa thôi sẽ lại có việc khác đến tay tôi nữa cho mà xem..."
Bailu đứng cạnh Lâm, thở dài nói với giọng điệu mệt mỏi.
Với một người chơi như Lâm, cậu hiểu rõ tính tình của cô nàng long nữ này, một cô rồng thường hay bỏ trốn khỏi Sở Đan Đỉnh để đi chơi.
Lâm: "Cô tới đây chắc là tìm tôi nhỉ? Có việc gì sao?"
Lâm không muốn tốn thời gian nữa, cậu nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề, việc mà Bailu tìm cậu chắc chắn là có chuyện gì muốn nói hay cần giúp đỡ gì đó.
Bailu: "Tôi muốn thông báo cho anh biết là đồng bạn của anh sắp tới đây rồi đó, ước tính là khoảng 1 tiếng nữa"
Lâm: "Vậy sao, cảm ơn cô, Bailu"
Nghe thông báo này, Lâm mỉm cười nói ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
Bailu phất phất tay, thản nhiên nói: "Đừng có khách sáo quá, dù sao anh đã giúp tôi không ít việc. Được rồi, tôi và anh cũng nên trở lại trấn rồi đó"
Lâm: "Ừm, đi thôi"
Lâm gật đầu treo máy ảnh bên hông, cậu cùng Bailu quay người rời đi trở lại trong trấn.
...
Thời gian thấm thoát trôi đi, sau khi giúp Bailu xử lý một số việc vặt thì cậu vội chạy ra trước lối vào Trấn Hành Y để chờ đợi.
Không mất quá lâu thì cuối cùng ở phía xa xa Lâm đã thấy bốn bóng dáng đang đi tới.
Lâm: "Mọi người, ở đây!"
Lâm đưa cao tay lên, hô lớn nhằm thu hút sự chú ý của bọn họ.
Caelus: "A, Lâm!"
Nhìn thấy Lâm ra tận nơi tiếp đón như này, Caelus vui vẻ vẫy vẫy tay.
Welt: "Cậu thấy trong người mình như nào rồi? Đã thấy ổn hơn chưa?"
Lâm: "Tôi đã thấy ổn rồi, cảm ơn Welt tiên sinh đã hỏi"
Lâm nhẹ giọng đáp lại lời hỏi thăm của Welt, trong thâm tâm cậu băn khoăn có nên nói về vụ việc kia của bản thân mình cho vị Herrscher này biết hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cậu nên chờ cơ hội khác thích hợp hơn là tốt nhất.
Welt đẩy nhẹ kính, chỉ với một cái ánh mắt Welt có thể nhận ra Lâm có gì đó khác khác, nhưng không biết khác ở đâu.
Tingyun: "(Đám vô dụng đó...)"
Một bên Tingyun sắc mặt âm trầm nhìn Lâm, trong lòng vạn lần nguyền rủa đám vô dụng Bí Truyền Dược Vương chẳng làm được trò trống gì mà còn giúp cho kẻ trước mắt hưởng lợi từ Vết Tích Trù Phú nữa.
March 7th: "Nè, anh còn không mau..."
Lâm: "Máy ảnh của cô đây, March"
Thừa biết March 7th muốn gì, Lâm nhanh chóng lấy máy ảnh ra và đưa tới trước mặt cô ấy.
Lâm: "Trả lại cho cô, yên tâm, máy ảnh của cô tôi giữ gìn kĩ lắm"
Nhận lại chiếc máy ảnh quý giá, March 7th nhìn ngó mọi ngóc ngách trên máy ảnh thì thật bất ngờ thay nó vô cùng sạch sẽ không có một tí vết bẩn nào, điều này làm cho March 7th kinh ngạc đến sững sờ.
March 7th không ngờ Lâm lại giữ gìn máy ảnh của cô đến mức độ như này.
March 7th: "Hì, cảm ơn anh, Lâm!"
Lâm: "Không...không có gì đâu"
Ngoài mặt toả ra bình thản là thế nhưng thực chất bên trong Lâm lại như sóng biển cuộn trào liên hồi vậy.
Lâm: "(Thật không công bằng chút nào, March à...)"
Cố gắng kìm nén cảm xúc lại, Lâm tươi cười: "Được rồi, chúng ta vào trong thôi. Fu Xuan đang chờ mọi người đó"
Vừa nói Lâm vừa đánh mắt liếc nhìn qua Tingyun, tuy nàng ta mặt không chút thay đổi vẫn mỉm cười thiện ý với Lâm nhưng cậu chắc chắn trong lòng nàng ta đang giận không có chỗ phát tiếc.