Huyên Hi - Đản Thát

Chương 5: Chương 5




Ta đứng ngoài cửa sổ chứng kiến cảnh tượng ấy, như bị dội một gáo nước lạnh tỉnh cả người.

“Ồ?”

Triệu Huyên tiến về phía nàng, ngón tay trượt qua cổ trắng ngần của nàng, chợt siết chặt lại, bóp nghẹt, “Ta nhớ rồi, ngươi là tì nữ của Thập Nhị. Muốn tính kế ta, ít nhất cũng phải phái người có chút nhan sắc chứ.”

“Ta không phải…”

Bạch Chỉ kinh hoàng lắc đầu, khi sắp nghẹt thở thì Triệu Huyên lại buông tay.

Nàng run rẩy quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin: “Nô tì không phải mật thám phái đến, chỉ là tương tư điện hạ đã lâu, mới dám to gan mạo muội cầu ân sủng.”

“Sao ngươi biết chuyện dấu răng?”

Triệu Huyên không tin lý do thoái thác này, nhưng lại rất chuẩn xác tìm ra điểm mấu chốt.

Thấy Bạch Chỉ khóc không nói, Triệu Huyên trực tiếp rút thanh trường kiếm treo trên tường ra, “Kiên nhẫn của ta không tốt đâu.”

“Cửu ca!”

Ta lớn tiếng kêu lên, lảo đảo xông vào phòng.

Bạch Chỉ lập tức rụt cổ lại như gặp quỷ, ta cười gượng với Triệu Huyên: “Tì nữ động lòng phàm cũng không phải chuyện lớn, xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho nàng, ta sẽ đưa về nghiêm trị.”

Nói xong, ta liếc mắt ra hiệu cho Bạch Chỉ.

Sau đó lập tức dùng cả tay chân bò ra ngoài, nhưng lại bị hộ vệ ngoài cửa chặn lại, "Ầm" một tiếng đóng chặt cửa.

Ta thầm kêu không ổn, dư quang thấy hàn quang lóe lên, mũi kiếm của Triệu Huyên trực tiếp vạch rách hai má Bạch Chỉ.

Cắt đứt một nửa sợi tóc.

Triệu Huyên cười nói: “Hoàng huynh lòng dạ hẹp hòi, lại càng muốn tính toán.”

Nói xong, đôi mắt phượng khẽ liếc, kiếm chỉ vào Bạch Chỉ, “Không nói rõ ràng, liền phải chết.”

Bạch Chỉ hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.

“Bạch Chỉ!”

Lòng ta hoảng hốt nhìn theo nàng, tính toán đánh thức lương tri của nàng: “Ta và ngươi cùng nhau lớn lên, ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi, ngươi nếu có uất ức gì có thể nói hết cho ta.”

Năm đó, chính ta đã cứu nàng từ dưới bụi mận gai của ma ma giặt áo.

Ngoài Ninh phi ra, chỉ có nàng và Chu ma ma là thân thiết và trung thành nhất với ta, nhưng bây giờ nàng lại phản bội ta.

Bạch Chỉ chỉ thẳng vào ta, “Người cùng điện hạ ở ngự hoa viên đêm đó, là Thập Nhị điện hạ!”

Lần này đến lượt Triệu Huyên kinh hãi.

Hắn không dám tin nhíu mày, nhìn ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

“Cửu điện hạ cứ thoải mái nghiệm chứng.”

Bạch Chỉ vì sống, dứt khoát chơi tới cùng.

Triệu Huyên nghe vậy chậm rãi tiến lại gần, ta liền lùi lại mấy bước, vướng chân suýt ngã: “Cửu ca đừng giận, chuyện này xảy ra giữa nam nhi xác thực khó mở lời, nhưng chỉ cần không nói toạc ra thì coi như không có gì.”

Chưa đợi ta ngụy biện xong, trường kiếm đã nhắm thẳng vào ta chém xuống, tiếng vải rách vang lên, vạt áo trước ngực bị xẻ toạc.

Băng vải quấn ngực lọt vào mắt hắn, Triệu Huyên trợn mắt nhìn ta, giọng run rẩy: “Ngươi là nữ tử?”

Toang thật rồi!

Ta vội bịt vạt áo, nghiến răng nói: “Phải thì sao, vấy bẩn thân muội muội là trái luân thường đạo lí, chuyện này truyền ra huynh đừng hòng tranh đoạt hoàng vị!”

Triệu Huyên trừng mắt, tay cầm kiếm run rẩy.

Trong lòng ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ dùng chuyện này để uy hiếp hắn cũng là một biện pháp hay.

Bạch Chỉ vì muốn sống, bò lên phía trước nói: “Cửu điện hạ đừng nghe lời xằng bậy của nàng, nàng không phải huyết mạch hoàng thất!”

“Ngươi câm miệng!”

Ta không nhịn được nhào tới tát cho nàng một cái, mắt đỏ ngầu giận dữ quát: “Rốt cuộc ta bạc đãi ngươi chỗ nào, mà muốn hại ta như vậy!”

Triệu Huyên một tay nhấc Bạch Chỉ lên, “Nói hết những gì ngươi biết ra, ta sẽ trọng thưởng.”

Bạch Chỉ bừng lên hy vọng, không chút kiêng dè đem tất cả những gì mình biết nói ra hết.

Đầu ta đau như muốn nứt ra, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Ngay cả vết thương ở mông cũng không còn cảm thấy đau, chỉ có tiếng ù ù vang vọng bên tai.

Bạch Chỉ nói: “Ta muốn được vào phủ Cửu điện hạ, dù chỉ là thiếp.”

Cuối cùng ta cũng hiểu ra.

Nàng cảm thấy Triệu Huyên có khả năng đoạt vị cao nhất, bây giờ làm thiếp, đợi hắn xưng đế thế nào cũng là một phi tần.

Nàng không bao giờ cam tâm làm kẻ hầu hạ.

Triệu Huyên trầm mặc rất lâu rồi đột nhiên bật cười khẽ, vẻ mặt vừa tự giễu vừa bất đắc dĩ.

“Thập Nhị à.”

Hắn chế giễu nói: “Đây chính là cái kết cục của việc cho chó ăn quá no.”

Ta cúi đầu, cạn lời.

Ngoài phòng lúc này truyền đến tiếng ồn ào, là Đức phi đến.

Ta tuyệt vọng chờ đợi Triệu Huyên công bố chuyện này ra ngoài, tứ chi bủn rủn bắt đầu run rẩy ngứa ngáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.