Bốn chữ ‘đại cục làm trọng’ này thực sự đáng ghét, Hiên Minh chưa bao giờ thích bốn chữ này nhưng thi thoảng hắn bắt buộc phải dùng đến bốn chữ đó.
Trong đại đa số trường hợp, ‘đại cục làm trọng’ chẳng khác gì ngó lơ đi cảm xúc của người khác, coi như thân nhân bằng hữu của người đó chết sạch đi thì cũng không cách nào có thể đi trả thù được.
Như Hiên Minh hiện tại chẳng hạn, mặc dù trong số bốn mươi sáu người đã khuất đó hắn chẳng quen biết ai nhưng toàn bộ bọn hắn có điểm chung là được hắn bảo hộ, vì vậy bản thân hắn cũng cảm nhận được một phần trách nhiệm.
Người tu hành thông thường sẽ không quản được nhiều như thế nhưng hắn là học sinh của Phu Tử, là lục tiên sinh của Thư Viên.
Gánh vác muôn dân trăm họ trên vai là trách nhiệm của một thư sinh chân chính, không kể muôn dân trăm họ đó có là phàm nhân hay tu sĩ.
Hai tay Hiên Minh nắm thật chặt vào nhau, nội tâm tức giận như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Tòa đảo nổi nho nhỏ này tựa hồ cảm ứng được tâm tình của hắn nên ngay lập tức rung chấn lên không ngừng.
Ba người Tuyết Giang Thiên Thu không biết đặc điểm thể chất của hắn nhưng bọn hắn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí xung quanh hắn đang loạn chuyển.
Đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận.
Chu Hữu Tài bây giờ cũng ý thức được mình vạ miệng như thế nào, đường đường là thư sinh của Thư Viện, con cháu dòng chính của Chu gia trứ danh thì làm sao lại có thể phát ngôn ra một câu hờ hững được như thế.
Nội tâm hắn dần cảm thấy hối hận, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách khiến Hiên Minh nguôi giận.
Nhưng thời gian lại không cho hắn nhiều đến thế, tòa đảo nổi này quá nhỏ, lực lượng từ Đại Địa chi thể lại cực kỳ khủng khiếp, phối hợp thêm tu vi của Hiên Minh nữa thì trong vòng chưa đến mười giây, từng vết nứt đã bắt đầu xuất hiện rồi.
Tuyết Giang Thiên Thu vội vàng đình chỉ hấp thụ thiên khí rồi nói:
“Lục tiên sinh nguôi giận, chuyện này để ra ngoài rồi nói”.
Mặc dù nàng nói là thế nhưng trong tay không biết từ lúc nào đã cầm lấy cây bút họa sẵn một đạo phù chuẩn bị tiếp chiến rồi.
Nàng biết con người của Hiên Minh như thế nào, dù có tức giận thì cũng sẽ không đến mức động thủ với đồng môn. Dù không muốn lợi dụng chuyện này nhưng nàng không còn cách nào khác, đành dùng đến hạ sách.
Nếu không tòa đảo nổi dừng chân này sẽ bị sập đổ xuống bên dưới mất.
La Sơn Chấn Nghiêm phản ứng cũng không chậm, trong tay hắn đã nắm rất chặt bội kiếm rồi đứng ở phía trước người Tuyết Giang Thiên Thu. Song phương đột nhiên rơi vào một tình huống có chút không được êm đẹp lắm.
Giữa lúc này, Chu Hữu Tài liền hít vào một hơi, hắn nhanh chóng cầm lấy một con dao rồi rạch thẳng lên trên tay, miệng khẽ niệm vào đạo chú âm như tiếng chuông vang.
Theo đó, máu chảy ra từ vết rạch liền tự động tạo ra một trận đồ án, huyết quang bao phủ lấy toàn bộ cánh tay, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt lại, mi tâm cau có đầy đau đớn.
Hiên Minh thấy thế cũng giật mình không kém, chấn động khủng khiếp đột ngột giảm mạnh rồi từ từ tiêu biến đi mất.
Chu Hữu Tài cắn răng nói:
“Ta đã tự đặt nguyền chú lên cánh tay của mình, đau đớn sẽ không bao giờ chấm dứt cho đến khi ra khỏi Thượng Dao Thiên Trì. Đây là lời tạ tội của ta cho phát ngôn trước đó, lục tiên sinh cảm thấy thế nào?”.
Hiên Minh không đáp, hai tay của hắn nắm chặt lại được một hồi thì cũng buông lỏng ra rồi quay lưng lại phi thân về phía Thượng Dao Thiên Trì.
Thanh âm của hắn vọng lại đằng sau:
“Đi thôi, còn chần chừ ở đó làm gì?”.
Nghe vậy, Tuyết Giang Thiên Thu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay nàng khẽ cựa quậy một chút để tản đi đạo phù văn trước đó rồi dùng thân pháp bám theo Hiên Minh.
La Sơn Chấn Nghiêm thu bội kiếm lại vào trong giới chỉ, hắn không vội đi theo mà tiến lại cõng Chu Hữu Tài trên lưng rồi mới đi chuyển.
Chu Hữu Tài có chút giật mình nói:
“Ta tự đi được, thương thế của ngươi còn chưa lành”.
La Sơn Chấn Nghiêm nhàn nhạt đáp:
“Không cần cậy mạnh, Hoại Thân Nguyền Chú không chỉ đơn giản tạo ra cảm giác đau đớn, cho dù ta có bị thương nặng hơn ngươi thì theo thời gian cũng sẽ lành lại. Còn ngươi thì phải chịu cảm giác này thêm hai tháng nữa.
Ta có thể lý giải hành động của ngươi nhưng trong nhiều loại nguyền chú, tại sao ngươi lại chọn cách tổn thương bản thân nhiều đến vậy?”.
Chu Hữu Tài thở ra một hơi, cánh tay bị phủ lên huyết quang run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng tái nhợt đến cực điểm, hắn cười khan nói:
“Lục tiên sinh là nhất mạch của Phu Tử đại nhân, lý niệm tuyệt đối không khác người là bao nhiêu, ta là hậu nhân của người, tự nhiên không thể bị bỏ lại đằng sau được. Đây là chuyện ta nên làm.
Hơn nữa, một chuyến tranh Dao Trì này phải nhìn vào ba người các ngươi rồi, ta không thể giúp được gì hơn”.
“Hoại Thân Nguyền Chú ảnh hưởng thực lực của ngươi đến thế?”, La Sơn Chấn Nghiêm hỏi.
Chu Hữu Tài lắc đầu đáp:
“Không, ban nãy khi đánh với Tam Nhãn Kim Sư, ta đã chấp nhận hi sinh tòa đại trận cường đại nhất rồi, bây giờ trong trận bàn cũng không còn mấy tòa trận hữu ích có thể giúp các ngươi được”.
Trấn chiến với Tam Nhãn Kim Sư trên thực tế diễn ra rất nhanh, chỉ trong tầm mười phút trở lại, Chu Hữu Tài sau khi bố trí trận pháp xong thì hắn cũng sớm chuẩn bị tinh thần hi sinh nó luôn rồi.
Nếu không làm sao có thể câu giờ để cả ba người bọn hắn chạy vào bên trong chính điện Nhân Đàn được. Nếu muốn lấy lại đại trận thì chí ít trong thời gian này ở Thượng Dao Thiên Trì, hắn phải tìm đến được lượng thiên tài địa bảo cần thiết để bố trận.
Dù không dễ nhưng chí ít vẫn còn hi vọng, Chu Hữu Tài cũng không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho cả ba người.
La Sơn Chấn Nghiêm liếc mắt ra sau nhìn hắn một chút rồi thở dài lắc đầu, một hồi sau mới đáp:
“Ta chuẩn bị tăng tốc, ngươi bám chặt một chút”.
. . .
Tốc độ di chuyển của Hiên Minh không nhanh nhưng chẳng ai dám vượt lên trước mặt hắn để đi cả. Khoảng độ tầm hơn mười phút sau thì cả bốn người mới thành công đặt chân đến khối lục địa Thượng Dao Thiên Trì.
Lượng sinh mệnh lực ở đây cực kỳ cường đại, so với khu vực ngoài kia còn mạnh hơn không chỉ gấp đôi.
Hiên Minh trầm mặc một chút rồi nói ra:
“Thương thế của các ngươi còn chưa lành, tranh thủ thời gian này đả tọa một chút, ta sẽ hộ pháp”.
Tuyết Giang Thiên Thu thở nhẹ ra một hơi rồi nghiêm túc hành lễ đáp:
“Đa tạ lục tiên sinh”.
“Đa tạ lục tiên sinh”, La Sơn Chấn Nghiêm cùng Chu Hữu Tài đồng thanh đáp.
Hiên Minh gật đầu, đột nhiên ánh mắt của hắn có chút hơi đổi rồi nhìn xuống dưới đất nhưng rất nhanh liền chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
Những người khác không kịp để ý đến hành động của hắn nên cũng không phát hiện ra được gì.
Trong lòng hắn hiện nay có chút loạn, hắn muốn nói gì đó để cho đám người Tuyết Giang Thiên Thu đỡ căng thẳng nhưng nghĩ lại hành động ban nãy thì hắn cũng có chút hơi hối hận.
Hắn không thích ‘đại cục làm trọng’ nhưng thân là người lĩnh đội, lý trí bắt buộc phải đặt lên hàng đầu. Hắn biết rõ thực lực của từng thư sinh tiến nhập vào Thượng Dao Thiên Trì năm nay.
Chỉ cần đối phương là hộ thú thôi thì hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần hi sinh mười đến mười lăm người rồi.
Bất quá vạn sự không được như mong muốn, hộ thú tại Nhân Đàn lại là Kim Đan Yêu Tướng. Ba người Tuyết Giang Thiên Thu còn sống trở ra đã là vạn hạnh.
Nhưng chung quy lại, hắn vẫn không kiểm soát được cảm xúc của mình, từ đó khiến quan hệ hiện tại giữa bốn người bọn hắn tựa hồ có chút khách sáo hơn một chút.
Hiên Minh đi lên đây bằng Địa Đàn nên hắn là người hiểu rõ nhất quân số còn lại của các đại thế lực là bao nhiêu. Nhà nào còn ít thì cũng còn hơn hai ngươi người chứ không đến mức heo hút như Thư Viện đây.
Một chuyến tranh Dao Trì sau đó tuyệt đối sẽ bất lợi cho bên Thư Viện, nếu hắn không nhanh chóng tìm được đồng minh thì vạn sự sẽ khó khăn không ít.
Mặt khác, mới nãy vừa đặt chân lên đây, hắn cũng cảm nhận được một luồng pháp lực ẩn mình ở bên dưới lòng đất, chỉ là hắn còn chưa kịp khóa lại thì nó đã sớm tản đi rồi.
. . .
Cách nơi đó khoảng tầm vài chục dặm, hai mắt của Khương Hy đột nhiên lướt qua một tia tinh quang, khóe miệng ngậm một cọng lau rồi khẽ cong lên đầy yêu dị.
Phù văn kích phát, đám người dưới kia rốt cuộc cũng tiến lên đây.
Khương Hy vươn vai duỗi người một chút rồi lại quay trở lại dựa lưng vào thân cây ngồi ngắm cảnh. Nguyên đêm qua hắn phải vận toàn lực để chạy khỏi đám thú triều nên bây giờ hai chân tựa hồ cũng có chút hơi mỏi.
Thú triều hôm qua cực kỳ dữ dội, số lượng yêu thú đê giai chết vì bị dẫm đạp cực kỳ nhiều, số lượng phải lên hàng ngàn con.
Khương Hy không còn nhiều sự lựa chọn khác nên đành phải chạy ngược về lại cái hốc đá kia để trốn. Cũng may đám yêu thú kia không dám lại gần phụ cận thung lũng đó.
Đúng như hắn dự đoán từ chín trăm năm trước, sâu bên dưới cái thung lũng cạnh hốc đá kia chắc chắn tồn tại một loại cường giả không thua kém Kim Đan Yêu Tướng, vì vậy mới đủ sức chấn nhiếp thú triều.
Khương Hy kiên nhẫn chờ đợi một đêm, đến sáng hôm sau hắn mới trở ra lại rồi tiến về nơi này. Hắn là sát thủ nên địa hình quen thuộc nhất đáng lý ra phải có nhiều bình chướng tựa như rừng rậm nhưng hôm nay thì không.
Hắn không đeo Kim Diện, tự nhiên không phải là Ám Bộ. Hắn hiện nay là Khương Vô Nhai, là truyền nhân của Thiên Nguyệt Tông, cho nên cần phải tìm đến một nơi thoáng đãng rộng rãi như đồng cỏ lau này.
Nếu sát thủ Dạ Ma có mò đến thì cũng không cách nào lẩn trốn được khỏi hắn.
Mặt khác, cánh đồng cỏ lau này rất đẹp, mỹ quan cũng tuyệt vời không kém, từ tốn nằm đây hưởng thụ là được rồi.
Trên đường tiến đến đây, hắn cũng phát hiện ra một sự kiện tương đối đáng lưu ý, đó là không một cây cối hay ngọn cỏ nào ở Thượng Dao Thiên Trì bị phá hủy sau trận thú triều đêm qua.
Theo trí nhớ của hắn thì hôm qua hắn rõ ràng nghe ra được không ít tiếng cây gãy cùng đại địa rung chấn. Đáng lý ra sáng hôm sau phải xuất hiện một bãi chiến trường mới đúng nhưng thực tế lại không.
Khương Hy cũng đã tự mình quay lại chỗ ngày hôm qua để kiểm tra nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dị thường nào. Tri thức của hắn có rất nhiều nhưng lại không đủ để lý giải dị tượng kỳ lạ này.
Sau khi suy nghĩ không ra nữa, hắn mới lựa chọn ném mọi thứ ra sau đầu rồi nằm đây hưởng thụ gió mát cảnh đẹp.
Đột nhiên, hai mắt hắn có hơi sáng lên, khóe miệng cong lên đầy hứng thú.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hắn từ tốn nói:
“Ngoại hiệu của ngươi là gì?”.
Lời vừa ra, một tiếng loạt xoạt liền vang lên từ giữa cánh đồng lau, ẩn mình giữa biển lau trắng là một bóng người mang hắc y, trên mặt lóe lên một ánh hoàng kim của Kim Diện.
Sát thủ Kim Diện cũng chỉ vừa mới phát hiện ra Khương Hy, hắn còn đang dự tính sẽ tiềm phục đợi thời cơ ám sát tốt nhất nhưng không ngờ còn chưa kịp làm gì thì đã bị phát hiện ra rồi.
Hắn nhìn về phía Khương Hy đang ngồi ở trên cái cây cao đằng kia một chút rồi nói:
“Hắc Nha”.
Khương Hy cười cười đáp lại:
“Ngoại hiệu cũng đúng với người, ngươi cũng đen không kém”.
Hắc Nha không phản ứng lời trêu đùa kia, hằn nhàn nhạt nói:
“Ngươi biết nhiều hơn ta nghĩ, đến ngoại hiệu cũng có thể biết được nhưng ngươi tự chọn đường chết cho mình sớm quá rồi”.
Khương Hy lắc đầu, thân người ngồi thẳng dậy đối mặt với Hắc Nha rồi nói:
“Ngươi xem trọng bản tvrUY thân mình quá, Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều tuy rằng không tệ nhưng ngươi không phải đối thủ của ta.
Tâm tình của ta hôm nay rất tốt, ngươi rời đi ta sẽ không đuổi theo”.
Nghe vậy, con ngươi của Hắc Nha ẩn đằng sau Kim Diện có chút hơi co lại. Dạ Ma có bí pháp ẩn tàng tu vi, bản thân hắn cũng đã sử dụng bí pháp này đến mức không thể nào quen hơn, ấy vậy mà không thể nào che chắn được với người này.
Hắc Nha từ tốn hít vào một hơi rồi nói:
“Thực lực của ngươi không tồi, xứng đáng để ta ra tay”.
. . .
. . .
PS: Đọc truyện tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không đủ điều kiện rút tiền VIP từ App truyencv đâu *Khóc 1 dòng sông*
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác full sao nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế