Huyền Lục

Chương 470: Nam nhân cũng tu luyện mị công sao?




Khương Hy dùng cặp tử đồng kia của mình quét toàn thân Từ Hồng không có chút kiêng kỵ gì, ánh mắt mang theo một vẻ hứng thú nồng đậm rất khó tả.
Bản thân Từ Hồng biết mình ở thế khó lui nên pháp lực trong thể nội nhanh chóng được thôi động để đè dục vọng của bản thân xuống.
Phối hợp theo hành động bây giờ của Khương Hy, Từ Hồng có cảm giác không được tốt lắm, da gà da vịt ẩn đằng sau bộ hắc y không biết từ bao giờ đã nổi hết cả lên.
Từ Hồng hắng giọng một chút nói:
“Khương đạo hữu, ban nãy để Hắc Nha rời tay đã có chút mạo phạm, mong đạo hữu không trách”.
Khương Hy cười lên một tiếng có chút êm tai, ma âm của hắn vang ra:
“Từ Hồng đạo hữu không cần câu nệ, nếu ngươi muốn giết ta thì cứ đến, ta sẵn sàng tiếp”.
Nghe vậy, sống lưng Từ Hồng có chút lạnh lại, hắn vội vàng thả hai chữ ‘cáo từ’ rồi quay lưng vận thân pháp chạy đi mất.
Khương Hy: “. . .”
Đột nhiên hắn cảm thấy mình bị xa lánh một cách không rõ lý do, nội tâm tuy rằng ủy khuất nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Từ Hồng nhìn thế nào thì cũng không giống một sát thủ cho làm, hành vi tựa hồ mang cảm giác giống một đại thiên kiêu, bất quá người này lại cảm ứng nguy hiểm khá tốt.
Nếu bây giờ song phương động thủ thì Khương Hy chưa dám chắc có thể cầm xuống Từ Hồng nhưng hắn chắc chắn sẽ thăm dò được sâu cạn của vị đệ nhất sát thủ thế hệ này.
Khương Hy không phải dạng ham chiến nhưng nhìn thấy Từ Hồng thì hắn cũng có chút vọng động muốn đánh thử một trận cho biết, đáng tiếc, đối phương nhạy cảm ngoài ý muốn.
Bất quá không sao, thời gian nán lại trong Thượng Dao Thiên Trì còn những hơn hai tháng, hắn từ tốn tìm thời cơ khác là được rồi.
Sau đó, hắn thu hết toàn bộ khí tức của mình trở lại vào bên trong người rồi quay lưng dùng Nhân Gian Hành Tẩu rời đi.
Khoảng tầm năm phút sau khi hắn rời đi thì thân ảnh của Diệp Vân Hy cũng xuất hiện ngay giữa trung tâm chiến trường chết chóc do Hắc Nha để lại.
Hai mắt nàng lướt qua một tia tinh quang rồi quan sát xung quanh một chút, khóe miệng nàng khẽ cong lên thầm nhủ:
“Hồng quang đầy trời như vậy phần nhiều là thủ bút của Khương Vô Nhai, còn mảnh chết chóc quen thuộc này thì hẳn là Hắc Nha Kim Diện rồi”.
Diệp Vân Hy không hổ là truyền nhân của Quan Nhân Các, lượng thông tin nàng nắm được nhiều vô kể, người khác khó có thể sánh được, xem như tu sĩ Kim Đan cảnh cũng chưa chắc biết nhiều hơn nàng.
Trận đấu ban nãy của Khương Hy diễn ra rất nhanh nhưng uy thế lại quá lớn, Diệp Vân Hy không lý nào không phát hiện ra được. Mục tiêu giám thị của nàng là hắn, vì vậy nơi đâu có hồng quang, nơi đó có khả năng cao là hắn đang ở.
Nàng không biết kết quả của trận chiến này ra sao, thời gian giao thủ cấp tốc, dấu hiệu tử vong của hai người đều không thể hiện ra rõ ràng, xác suất cao là cả hai vẫn còn sống.
Nhưng dựa vào chiêu số thì nàng ước định Hắc Nha có lẽ đã thua, dù sao tình báo nàng nắm trong tay vẫn rất chi tiết, nàng biết Hắc Nha sở hữu thần thông chết chóc gọi là Huyền Nha Khinh Vũ.
“Trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể bức Hắc Nha xuất thần thông thì Khương Vô Nhai kia tuyệt đối mạnh viễn siêu những gì có thể tưởng tượng được”.
Nét cười trên mặt Diệp Vân Hy mỗi lúc một nhiều, hứng thú của nàng đối với Khương Hy mỗi lúc một cao, nàng thật không chờ được ngày có thể gặp được hắn nữa rồi.
. . .
. . .
Cùng thời điểm này tại một nơi khác.
Hắc Nha chống tay vào một thân cây, tay còn lại tháo tấm Kim Diện xuống rồi nhanh chóng nôn ra một bãi máu, khí tức suy kiệt đến cực điểm.
Vốn nghĩ có thể dùng Huyền Nha Khinh Vũ để chạy trốn nhưng không biết Khương Vô Nhai kia đã làm cách nào mà linh thức của hắn hao nhanh quá độ, một đường chạy trốn này hắn xác thực có nguy cơ tử vong cực kỳ cao.
Cũng may xung quanh không có tu sĩ của đại thế lực nào tiềm phục, nếu không bây giờ hắn đã sớm là một cái xác vô hồn rồi.
“Thương thế ra sao rồi?”.
Thanh âm của Từ Hồng đột ngột vang lên sau lưng, con tim của Hắc Nha liền đập mạnh lên một tiếng, hắn vội vàng đeo lại tấm Kim Diện rồi quay lưng nói:
“Ngươi bám theo ta?”.
Từ Hồng lắc đầu nói:
“Đừng nói lời cay đắng thế, nếu ta không đến đây, nhỡ đâu ngươi gặp phải tao ngộ ngoài ý muốn thì ta biết ăn nói thế nào với Thiên Luân trưởng lão đây”.
Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện thêm ba bóng người thân mang hắc y, mặt đeo Kim Diện khác, bộ dáng của cả ba người này nhìn về phía Hắc Nha đầy hứng thú, tựa như đang xem chuyện vui.
Mặc dù không cách nào nhìn thấy mặt mũi của nhau nhưng chung đụng nhiều năm như vậy, Hắc Nha sao lại không biết thái độ hiện giờ của đám người kia. Đổi lại hắn thì hắn cũng sẽ bày thái độ tương tự như bây giờ.
Một người trong đó nói, thanh âm nghe qua tựa hồ là một nữ tử:
“Ai nha, ngươi vừa đặt chân lên Thượng Dao Thiên Trì mà đã làm chúng ta mất mặt rồi, thật đáng xấu hổ”.
“Ta đang hoài nghi liệu thực lực của ngươi có đủ để tham gia một chuyến này không nữa”, thanh âm của một người khác vang lên.
Người còn lại cũng định mở miệng trêu một câu nhưng đã sớm bị Từ Hồng cắt ngang, hắn trầm giọng nói:
“Các ngươi đừng khinh địch, ta đã gặp qua kẻ đả thương Hắc Nha, hắn không phải loại đối thủ chúng ta có thể đơn đả độc đấu đâu”.
Nghe vậy, ba người kia liền có chút giật mình nhìn Từ Hồng, còn Hắc Nha thì đã sớm trải nghiệm trực tiếp rồi nên cũng chẳng có gì lạ với nhận định này.
Nữ tử kia cảm thấy vẫn còn khó tin nên vội vàng nói:
“Từ Hồng, ngươi có đánh giá quá cao đối thủ của mình không vậy? Mặt khác, hắn là ai?”.
Từ Hồng nhìn qua nàng một chút rồi nhàn nhạt nói:
“Mân Côi, ngươi dám nghi ngờ ánh mắt của ta sao?”.
Nữ tử có ngoại hiệu Mân Côi kia lập tức á khẩu không biết nên đáp sao cho phải. Từ Hồng có thể được công nhận là đệ nhất sát thủ thế hệ này thì thực lực của hắn không phải chỉ để trưng.
Từ Hồng cũng không muốn mất thời gian ngồi dây dưa với nàng, hắn quay những người còn lại nói:
“Người đả thương Hắc Nha là Khương Vô Nhai, thực lực của hắn quá bí ẩn, ta không nhìn ra được tu vi nhưng nếu có gặp hắn thì tất cả các ngươi phải phong bế thính giác lẫn khứu giác lại”.
Hắc Nha uể oải đáp:
“Ta đồng ý, âm công của hắn rất quái dị, ta có cảm giác hắn tu luyện trừ bỏ Phù đạo ra còn có thêm cả mị công nên vạn vô nhất nhất, phòng trừ là trên hết”.
Mân Côi có chút giật mình nói:
“Mị công . . . Khương Vô Nhai không phải nam nhân sao?”.
Từ Hồng đáp:
“Hắn là nam nhân nhưng có chút . . . không đúng lắm, các ngươi gặp hắn nhớ phải cẩn thận, tốt nhất là nên đi hai người, nếu đơn độc gặp mặt thì có thể trực tiếp quay đầu bỏ chạy, không cần sính cường”.
Một người khác lên tiếng, ngữ khí mang một màu hậm hực không hài lòng:
“Dạ Ma chúng ta từ bao giờ lại phải sợ người khác rồi?”.
Từ Hồng cùng Hắc Nha đồng lòng quay sang nhìn người đó như nhìn một kẻ ngốc, ánh mắt cũng mang một cỗ ý vị tương đối rõ ràng. Người đó sở hữu một thân hình rất lớn tựa hộ pháp, ít nhất phải lớn gấp đôi so với một tu sĩ cường tráng khỏe mạnh.
Đại khái ngụ ý của Từ Hồng cùng Hắc Nha qua ánh mắt là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngắn gọn hơn, là ngu xuẩn.
Hắc Nha cười gằn nói:
“Thạch Nhân, nếu ngươi chán sống thì có thể đi thử”.
Thạch Nhân híp mắt lại, một cỗ khí tràng kinh người liền phóng ra bên ngoài ép thẳng về phía Hắc Nha. Vốn đang gặp trọng thương, Hắc Nha lại nhận thêm uy áp từ phía Thạch Nhân nên sắc mặt liền tái thêm một chút.
Lúc này, Từ Hồng hừ một tiếng, uy áp của hắn như một thanh đại đao vắt ngang trời chém thẳng xuống cắt đứt uy áp của Thạch Nhân.
Thạch Nhân liền lảo đảo vài bước rồi ngã ra phía sau, thần sắc ẩn sau Kim Diện cũng tái lại vài phần, hai mắt hắn biểu lộ có chút không cam nhìn về phía Từ Hồng.
Từ Hồng nhín thẳng về phía WZMBm hắn, con ngươi đột nhiên hóa thành một màu huyết hồng đầy khát máu, thanh âm mang sát cơ nặng nề vang lên:
“Mục đích của Dạ Ma là hạ sát mục tiêu chứ không phải tranh đua, chỉ cần mục tiêu là Khương Vô Nhai thì không quản chúng ta bỏ chạy bao nhiêu lần, chúng ta cũng phải tìm cách giết hắn cho bằng được”.
Thạch Nhân ngồi dưới đất không đáp nhưng tầm mắt đã thu lại, hiển nhiên cũng chịu thừa nhận thuyết pháp của Từ Hồng.
Mân Côi hít vào một hơi nói:
“Hắc Nha, ngươi thuật lại trận chiến với Khương Vô Nhai cho chúng ta biết một chút”.
Nghe vậy, Hắc Nha có chút hơi khựng người, tựa hồ vẫn còn chút do dự nhưng không qua mấy giây thì vẫn cắn răng miêu tả chi tiết từ đầu đến cuối.
Chưa đầy một phút sau.
“Hết rồi?”, Mân Côi nhìn Hắc Nha đầy khó tin, thậm chí ẩn ẩn một chút nghi ngờ.
Mặc dù trước đó nàng trêu chọc Hắc Nha nhưng nàng biết thực lực của hắn không hề dưới nàng cùng Thạch Nhân, ấy vậy mà lại không chịu nổi hai chiêu của Khương Vô Nhai. Quan trọng nhất là diễn biến trận đấu quá nhanh.
Thành thật mà nói, Mân Côi cũng không chắc đó có được gọi là trận đấu không nữa, dưới góc độ của nàng, đây là thế trận một chiều hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Khương Vô Nhai.
Hắc Nha thở ra một hơi có chút nặng nhọc, hắn ho khục khặc vài tiếng rồi đáp lại:
“Hết rồi, Khương Vô Nhai ra đòn rất mạnh, hắn không có khái niệm kỳ chiêu hay gì, mỗi chiêu mỗi thứ đều là sát chiêu. Trước mắt, ta chỉ có thể xác nhận hắn là Phù đạo tông sư, linh thức rất mạnh, tạo nghệ Ảo Thuật cực kỳ cao, chiến kỹ biểu thị hiện tại là một môn cước pháp nhưng đẳng cấp phải từ Kim Đan. Ngoài ra, mị công của hắn . . . mạnh kinh hồn”.
Từ Hồng bổ sung:
“Mị công của hắn rất mạnh, đến bản thân ta cũng không cách nào áp chế nổi. Nếu không phải đã từng thử ám sát Thánh Tử của Hợp Hoan Minh Tông thì ta còn nghĩ có khi hắn là Thánh Tử của tông môn đó cũng nên”.
Người còn lại trong số năm người từ này đến giờ vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, hắn suy tư một chút rồi nói:
“Nói như vậy, chỉ cần chúng ta phong bế khứu giác cùng thính giác lại thì có thể tránh được?”.
“Chưa chắc”, Hắc Nha cắt ngang.
Từ Hồng vốn định trả lời ‘có lẽ vậy’ nhưng đã bị Hắc Nha cướp lời, bất quá hắn cũng không nổi giận, thay vào đó lại là hiểu kỳ.
“Giải thích thế nào?”.
Hắc Nha từ tốn đáp:
“Như ta đã nói lúc trước, linh thức của hắn rất mạnh, tạo nghệ Ảo Thuật rất cao, bản thân ta bị trúng Ảo Thuật từ lúc nào còn không biết. Hơn nữa khi thi triển thần thông Huyền Nha Khinh Vũ, linh thức của ta bị bào mòn cấp tốc bởi một loại thủ đoạn vô danh nào đó.
Ta hoài nghi Khương Vô Nhai là luyện hồn nhất mạch, mọi thủ đoạn ẩn tàng cùng che mắt của chúng ta về cơ bản không cách nào thoát khỏi ánh mắt của hắn”.
Người còn lại nói:
“Nhưng đây là phỏng đoán thôi mà”.
Từ Hồng lắc đầu đáp:
“Tử Mục, không nên khinh thị, mị công của hắn đã mạnh đến mức độ như vậy thì thuộc luyện hồn nhất mạch cũng không phải không nghĩ ra được”.
Tử Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nam nhân . . . có thể tu luyện mị công sao?”.
Đám người: “. . .”
Trong bao nhiêu vấn đề sao lại đi nghi vấn cái này?
Thật không thể hiểu nổi.
Mân Côi cười một tiếng nói:
“Mị công cũng chưa hẳn đã dành cho nữ, như ta chẳng hạn, dù cố đến đâu thì cũng không cách nào tu luyện mị công được”.
Thạch Nhân nhìn qua nàng một chút rồi đáp:
“Ta cũng không ngạc nhiên khi ngươi không tu luyện được”.
“Ngươi nói thế là có ý gì?”, thanh âm của Mân Côi đột nhiên cao thêm một quãng, khí tức như có như không tản ra bên ngoài.
Tử Mục liền đưa tay lên giả vờ khụ khụ vài tiếng rồi nói:
“Ta cũng chỉ thấy kỳ lạ thôi, Thánh Tử Hợp Hoan Minh Tông cũng chỉ tu luyện mỗi dục công, còn mị công thì chưa từng thấy nam nhân nào, nếu là cơ lão thì ta không nói nhưng hắn . . . còn trẻ mà đúng chứ?”.
Lần này, đến lượt Từ Hồng đưa tay lên khụ khụ vài tiếng để giải tỏa bầu không khí quỷ dị này. Tử Mục đột nhiên sát phong cảnh thế này thực sự không biết nên đáp sao cho phải.
Mặc dù thâm tâm hắn cũng có nghĩ tính hướng của Khương Vô Nhai có lẽ có chút lệch hướng nhưng cũng không nói thẳng ra ngoài.
Nhỡ như tên kia nổi giận lên đánh thẳng về đây chẳng phải rước phiền phức sao.
Cách đó tương đối xa.
“Hắt xì!”.
Khương Hy đột nhiên nhạy mũi hắt hơi một cái, thần sắc quái dị không cách nào tả nổi.
Ai vừa nói xấu hắn vậy?
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không đủ điều kiện nhận tiền VIP bên App truyencv nên mọi người hãy sang nền tảng mới nha (Có kẹo free hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.