Huyền Lục

Chương 506: Truyền thuyết con Trời




“Thần thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Một tia hồng quang đột nhiên bắn ra xuyên thẳng về phía trước, hơn mười con khôi lỗi bị một chiêu này oanh tạc đến không còn một mảnh, đồng thời, hư ảnh sóng biển cuồn cuộn cũng càn quét về tứ phía, phá hủy không biết bao nhiêu là cạm bẫy.
Diệp Vân Hy nâng sáo thổi một khúc nhạc, sóng âm vang ra hóa thành kiếm quang chém nát tươm đi năm con khôi lỗi khác, sau đó lại mượn sóng âm để nén lại rồi bùng nổ ra thành bạo tạc ở khắp nơi.
Xác nhận mấy con khôi lỗi cản đường đã bị tận diệt hết rồi thì nàng mới thu sáo ngọc về, hai mắt như có như không nhìn về bóng lưng Khương Hy.
“Mỗi một chiêu thức xuất ra đều là thần thông, thật không có cách nào nhìn ra ngọn nguồn công pháp cùng chiến kỹ được . . .”, nàng thầm nghĩ.
Nàng biết hắn rất mạnh, cùng thế hệ muốn đánh ngang tay với hắn có khi phải để La Huyền Tử hoặc Hiên Minh ra tay mới được, nhưng nàng không nghĩ đến chuyện hắn không ngần ngại sử dụng thần thông.
Thần thông gần như là quân át chủ bài của một tu sĩ khi đấu pháp, trừ phi gặp phải tình huống quá mức cấp bách thì mới sử dụng, còn không thì tu sĩ sẽ tận lực không dùng.
Dù sao, sử dụng thần thông cực kỳ hao tổn linh thức cùng pháp lực, người bình thường nào dám ngang nhiên sử dụng nó như Khương Hy được.
Bất quá nàng cũng vừa nhớ ra, cường độ linh thức của hắn còn mạnh hơn cả nàng, việc sử dụng thần thông để đấu pháp trực tiếp luôn cũng không phải không được.
Khương Hy cảm nhận được ánh mắt của nàng đang nhìn chòng chọc ở sau lưng nhưng hắn cũng không để tâm đến mấy, tận lực đừng giao tiếp với nàng là được.
Lại nói hôm nay đã là ngày thứ tư bọn hắn ở trong tòa cung điện này rồi, ban đầu cá nhân hắn nghĩ không gian bên trong này có lẽ cũng sẽ tương tự như Băng Thần Cung nhưng không.
Tòa cung điện này rộng hơn thế rất nhiều, hơn nữa kiến trúc lại có xu hướng lặp lại nhau, đường đi cũng quanh co lặp lại không biết bao nhiêu lần. Hắn cùng Diệp Vân Hy đi trong một ngày liền chấp nhận sự thật là đã bị lạc.
Tòa cung điện này là một mê cung không lối thoát, vách tường phi thường cao, bên trên còn ẩn tàng không biết bao nhiêu là bẫy phù văn.
Diệp Vân Hy từng thử dùng thân pháp để leo lên trên cao quan sát nhưng vừa phi thân lên được năm mét thì đã kích hoạt cạm bẫy đánh lui trở về.
Cạm bẫy phù văn không quá mạnh, Khương Hy dư sức phá nó nhưng hắn không làm, ai biết được một khi phá xong thì lại nghênh đón thứ gì cơ chứ.
Huống hồ tòa cung điện này vẫn nằm bên trong Thần Thụ, mọi việc vẫn nằm trong quyền khống chế của nó, tốt nhất hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tòa cung điện này lại chính là mồ chôn của hắn cũng nên.
Mặt khác, ngoại trừ cạm bẫy phù văn ra thì bên trong Thần Thụ còn có cả khôi lỗi thủ hộ nữa. Đám khôi lỗi này cũng rất đặc biệt khi chúng được sinh ra từ chính Thần Thụ, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.
Tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, chả trách tại sao lại có cấm chế ngăn cấm những người yếu hơn nhập Dao Trì bởi dù có vào được thì cũng bị đám khôi lỗi này mài chết.
Khương Hy cùng Diệp Vân Hy đánh với đám khôi lỗi này bắt đầu từ ngày thứ hai, đến hôm nay đã là ngày thứ tư, tuy rằng không phải đánh liên tục nhưng cứ mở mắt ra là phải đánh thì cũng có chút nhàm chán.
Khương Hy dọn dẹp vết tích của mình một chút rồi suy nghĩ, một lát sau, hắn hướng Diệp Vân Hy nói:
“Diệp cô nương, hôm nay đã đủ bốn ngày, giao dịch của chúng ta xem như hoàn thành, bây giờ đã có thể đường ai nấy đi rồi”.
Diệp Vân Hy có chút sững sờ, nàng chợt nhớ ra hôm nay đúng là ngày cuối cùng rồi, bất quá bốn ngày này nàng thật sự chẳng thu được bất cứ thứ gì đáng chú ý từ Khương Hy cả. Bây giờ kết thúc giao dịch quả thực có chút tiếc nuối.
“Khương đạo hữu, tòa cung điện này hung hiểm khắp nơi, đi một mình không bằng cùng đi, chí ít chúng ta còn có thể hỗ trợ, đạo hữu thấy thế nào?”, nàng mỉm cười nói.
Nàng cười rất động lòng, ánh mắt cũng phi thường chân thành, nếu Bắc Liêu Thiên Cương ở đây thì có khi đã bị nàng cuốn hút rồi. Đáng tiếc, đối phương lại là Khương Hy.
“Thật có lỗi, ta ưa thích độc hành, hẹn ngày sau gặp lại”, hắn mỉm cười lễ độ đáp.
Sau đó, hắn quay lưng lại bước ra một bước, thân hình liền tiêu thất vào không trung. Diệp Vân Hy còn muốn thuyết phục nhưng đã chậm, tốc độ của hắn quá nhanh, lời của nàng còn chưa kịp ra khỏi cổ là đã phải nuốt ngược vào lại rồi.
Nàng liền hừ một tiếng rồi quay lưng rời đi.
Quả thật khiến người chán ghét.
. . .
. . .
Khoảng mười phút sau, Khương Hy xuất hiện ra ở một dãy hành lang có kiến trúc y hệt dãy hành lang lúc nãy nhưng đây lại là một dãy hành lang hoàn toàn khác.
Những ngày này hắn đều đi qua đi lại ở các dãy hành lang giống hệt như thế này, đến mức hiện tại hắn còn chưa tìm ra cách để rời khỏi nữa cơ.
Hắn bất giác quay đầu lại nhìn ra phía sau để xác nhận xem Diệp Vân Hy có bám theo không. Mặc dù hắn tự tin vào Nhân Gian Hành Tẩu của mình nhưng ai biết được nàng có thủ đoạn truy tung nào khác không.
Bên cạnh đó, hắn cũng đã chờ vào ngày này tương đối lâu rồi, chỉ cần thoát khỏi được Diệp Vân Hy thì hắn không cần phải thu liễm tâm tình của mình quá nhiều.
Nói thật thì mấy ngày qua hắn cũng có chút ‘bức bách’ nhưng may mắn là đã nhẫn được đến tận bây giờ.
Khương Hy vươn vai ra sau đầu duỗi người một hồi, sắc mặt cũng giãn ra một chút rồi đi tìm cơ duyên của mình. Nơi này có rất nhiều chỗ thú vị, chỉ có điều hắn cần phải dè chừng với Diệp Vân Hy nên tạm thời chỉ ghi nhớ lại ở trong đầu, chờ ngày sau đến quan sát.
Nhân Gian Hành Tẩu nhanh chóng được xuất sử ra, thân hình hắn như quỷ mị liền thoắt ẩn thoắt hiện, phối hợp với y phục trên người cùng ánh lửa xanh ngọc của Sinh Mệnh Hỏa nữa thì trông hắn chẳng khác gì u hồn dã quỷ.
Năm phút sau, thân hình hắn xuất hiện ở trước một bức tường lớn tại một dãy hành lang rộng lớn. Dãy hành lang này cũng như những hành lang khác nhưng nó lại rộng lớn hơn khoảng độ hai gang tay, trên tường cũng được khắc họa một bức tranh khá tinh tế.
Bức tranh dl215 này mô tả về truyền thuyết Nữ Thần Mặt Trời của nhân gian, nàng là con gái của đấng sáng tạo toàn năng - Trời, công việc mỗi ngày của nàng rất đơn giản, đó là ngồi trên kiệu rồi để gia nhân khiêng đi khắp cõi trời.
Gia nhân của nàng có bốn người, hai già, hai trẻ luân phiên nhau. Khi nào hai người già nâng kiệu thì tốc độ phi thường chậm chạp, khi đó ngày sẽ cực kỳ dài. Ngược lại, nếu là hai người trẻ nâng kiệu thì tốc độ đi rất nhanh, ngày cũng sẽ ngắn lại.
Truyền thuyết về nàng không sai nhưng nó lại thiếu, đã có Nữ Thần Mặt Trời thì tại sao lại không thấy Nữ Thần Mặt Trăng trong khi hai người lại là tỷ muội.
Khương Hy đã đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa bao giờ gặp một hành lang nào khắc họa truyền thuyết Nữ Thần Mặt Trăng cả.
Như vậy thì Nữ Thần Mặt Trăng nhất định phải ở chung chỗ với Nữ Thần Mặt Trời, việc của hắn bây giờ là phải tìm ra được nàng ở đâu.
Tìm ra được nàng có khi là mấu chốt để thoát khỏi mê cung vô tận này cũng nên.
Đột nhiên, hai mắt hắn có chút hơi mở, Nhân Gian Hành Tẩu nhanh chóng vận lên rồi lướt ra xa. Tại vị trí cũ của hắn, một vết chém sâu bất chợt xuất hiện, theo đó, sinh mệnh lực ở trong không gian nhanh chóng tụ tập về để chữa trị.
Khương Hy hiện thân ra ở đằng xa, một lọn tóc của hắn liền nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn liếc mắt nhìn lọn tóc đó một chút rồi bình tĩnh nói:
“Từ bao giờ người của Kiếm Tông lại thích đánh lén rồi?”.
Lời vừa ra, đối diện hắn liền xuất hiện một bóng người, thân mang kiếm bào, ánh mắt cương nghị, xung quanh như có như không tỏa ra một luồng phong mang đầy sắc bén.
Người đó ôm kiếm trước ngực rất nhàn nhã rồi thong dong tiến về phía trước.
“Lăng Vân”, người đó nói.
Khương Hy đứng thẳng người lại rồi nhàn nhạt nói:
“Nguyên lai là Sát Mạch Kiếm Tử, làm mất mặt Kiếm Minh chân nhân quá rồi đấy”.
Nghe vậy, sắc mặt của Lăng Vân có chút hơi cứng lại rồi khụ khụ vài tiếng, hắn nói:
“Đừng đem Mạch chủ vào, đây là hành động của cá nhân ta”.
Lăng Vân không nghĩ đến Khương Hy vừa mở miệng là đã bêu đầu hắn làm xấu mặt Kiếm Minh chân nhân rồi. Tuy rằng hắn không phải đệ tử của chân nhân nhưng địa vị của hắn đúng thật có cơ hội để tiếp cận cái ghế Mạch chủ kia.
Đánh lén xác thực không phải phong cách của Sát Kiếm nhất mạch, hắn ôm kiếm nói tiếp:
“Đạo hữu thứ lỗi, là ta đường đột”.
Khương Hy nhún vai không để ý, kỳ thực hắn cũng không để bụng chuyện này, năm xưa lúc hắn gặp Kiếm Minh chân nhân lần đầu thì cảnh tượng như vậy cũng đã từng xảy ra.
Theo thuyết pháp của Kiếm Minh chân nhân lúc đó thì một kiếm kia là để kiểm tra thực lực của hắn, tránh được thì xứng đáng tương giao, còn không thì cút sang chỗ khác.
Vốn nghĩ Kiếm Minh chân nhân làm việc bá đạo nhưng không ngờ, đến tận thế hệ này vẫn có người làm như thế, tuy rằng mục đích không chắc có giống nhau không nhưng hành động thì đúng là nhất mạch tương truyền rồi.
Khương Hy bước một chân sang bên, để lộ ra một con đường rộng về phía trước, ngụ ý nếu không có chuyện gì thì có thể đi thẳng, đừng để ý đến hắn.
Lăng Vân nhìn hắn một chút rồi mỉm cười đáp:
“Ta đến tìm Khương đạo hữu, ngươi đã ở đây rồi thì không cần phải đi nữa”.
Nghe vậy, Khương Hy liền ồ lên một tiếng, hắn nói:
“Ta nổi tiếng đến mức này rồi? Sao ai cũng muốn tìm vậy?”.
Lăng Vân nhìn hắn thật kỹ, tựa như đang đọc cảm xúc nhưng lại không đọc ra được gì, hắn bình tĩnh đáp:
“Ngươi mạnh, vì vậy ta tìm đến ngươi”.
“Làm sao ngươi tìm được ta?”, Khương Hy hỏi.
Lăng Vân trầm mặc một chút rồi đáp:
“Tình báo của Quan Nhân Các nói ngươi rất đẹp trai, nhìn thấy tự nhiên biết. Ban đầu ta còn không tin nhưng bây giờ ta đã hiểu”.
Khương Hy nhún vai không nói, hắn đã nói rồi, luận dung mạo, hắn phi thường tự tin, người khác nhìn thấy hắn tự nhiên sẽ nhận ra ngay. Lăng Vân dựa vào đây để tìm hắn tự nhiên không sai một chút nào.
Kế tiếp, Lăng Vân không nhiều lời nữa mà trực tiếp xuất kiếm ra, khóe miệng cong lên nói:
“Khương đạo hữu, tiếp chiêu!”.
Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí thanh lãnh đột nhiên xuất hiện chém ngang đầu Khương Hy, một tiếng vỡ nát của thủy tinh vang lên, thân hình hắn liền hóa thành quang vụ bay đi mất.
Lăng Vân chuẩn bị xuất kiếm tiếp theo thì dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang, hai mắt hắn liền nhìn xuống bên dưới.
Định Tự Phù.
Theo đó, Khương Hy cũng đột ngột xuất hiện ở sau lưng hắn, trước mặt là một đạo phù văn đã sớm họa xong.
“Trảm Tự Phù”.
Một đạo hồng quang khổng lồ lập tức xuất hiện chém về phía trước, Lăng Vân vẫn bình tĩnh như cũ, kiếm khí thanh lãnh của hắn lại xuất hiện chém nát Định Tự Phù ở dưới chân đi, sau đó vội quay lại dùng vỏ kiếm đỡ lấy Trảm Tự Phù.
Oanh!
Thân hình hắn liền bị đánh lui ra phía sau hơn hai mươi mét, đồng thời kiếm khí thanh lãnh cũng hội tụ về chém nát đạo Trảm Tự Phù này.
Thấy thế, Khương Hy liền gật đầu khen ngợi:
“Quả nhiên đã ngộ ra kiếm ý”.
“Khương đạo hữu quá khen, nhưng ta còn chưa ra tay hết sức đâu”, Lăng Vân thu kiếm lại, kiếm bào không dính chút vết tích hay bụi bẩn nào, thần sắc của hắn vẫn cứ bình tĩnh như cũ.
Về phần kiếm ý, đây là một loại ý cảnh đặc thù của kiếm tu, bất kỳ công pháp hay chiến kỹ nào dùng kiếm đều sẽ có kiếm ý làm gốc. Tu luyện đến tận cùng tự nhiên sẽ ngộ ra kiếm ý, đẳng cấp càng cao, ngộ càng rõ ràng.
Kiếm ý có tác dụng thực chiến khá mạnh mẽ bởi nó đề thăng độ sắc bén của các chiêu thức liên quan đến kiếm lên đến tận năm thành.
Đẳng cấp kiếm ý càng cao thì sức công kích của kiếm chiêu lại càng đáng sợ.
Khương Hy từ sớm đã phát hiện ra được kiếm ý vì ngay từ chiêu ‘đánh úp’ trước đó, hắn đã ngửi thấy mùi của ý cảnh rồi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.