Huyền Lục

Chương 523: Vụng trộm đối thoại




Hai mắt Hiên Minh liền sáng lên một tinh quang, hắn đợi một câu này xác thực đủ lâu, khóe miệng nhịn không được liền cong lên cười rất tươi.
Thấy thế, Khương Hy liền cười khinh bỉ một cái.
“Che giấu tâm tình quá kém”, hắn truyền âm nói.
Hiên Minh khụ khụ vài tiếng có chút xấu hổ, hắn lườm Khương Hy một hồi rồi truyền âm:
“Từ sau khi rời Nguyệt Hải Thành đến giờ, ngươi không gửi bất kỳ một lá thư nào rồi bặt vô âm tín, nếu Khương đại ca không xuất hiện thì ta cũng không biết ngươi sống chết thế nào đâu”.
Khương Hy cười cười truyền âm lại:
“Ngươi cũng không phải không biết, thời điểm này gặp lại vẫn còn quá sớm”.
“Gần hai mươi năm rồi, không lẽ ngươi còn muốn hơn?”, Hiên Minh truyền âm nói.
“Đúng rồi, bản ý của ta phải là hai trăm năm mới đúng”.
Hiên Minh: “. . .”
Được rồi, không cãi nữa, càng nói càng muốn tức chết.
Hắn hít vào một hơi, một bên tai khẽ động nhẹ để kiểm tra động thái của La Huyền Tử, xem thử khi nào hắn trở về.
Khương Hy biết hắn đang làm gì nên cũng không nói thêm, hắn cẩn thận như vậy là tốt, nếu mỗi chuyện này còn làm không được thì quá uổng phí gần hai mươi năm lăn lộn ở Thư Viện.
Xác nhận La Huyền Tử ít nhất phải cần tầm năm phút nữa mới quay trở lại thì Hiên Minh mới yên tâm, hắn nghiêm túc truyền âm:
“Nghe Khương đại ca nói ngươi đã nhận thân?”.
“Cũng có thể xem là vậy”, Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu.
Thấy phản ứng của hắn có chút không được bình thường, Hiên Minh liền có chút khó hiểu.
“Ngươi cùng người nhà không hợp sao?”.
Với những câu hỏi bình thường như thế này, đáng lý ra không cần phải suy nghĩ gì hết mới phải, đằng này Khương Hy lại như thể đang cố tìm một câu trả lời hợp lý để cho qua chuyện.
Hiên Minh không đời nào không nhìn ra được điểm này.
Trên thực tế, Khương Hy thực tâm xem Tuyết Lam là người ‘nhà’ thứ hai sau Điền đại phu thôi, bảo hắn nhận thân là đúng nhưng cũng không phải thân thuộc kiểu ruột thịt. Bất quá đây là chuyện giữa hai người bọn hắn, Hiên Minh không biết được.
“Cũng không phải, chỉ là ít khi gặp nhau thôi”, Khương Hy lắc đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Hiên Minh ỡm ờ một chút, hắn muốn hỏi thêm nhưng thời gian không được thoải mái lắm nên đành chấm dứt chủ đề này ở đây, hắn truyền âm hỏi tiếp:
“Mắt của ngươi . . .”.
“Cái này?”, Khương Hy đưa tay lên chỉ vào đôi mắt hoàng kim của mình, Hiên Minh liền gật nhẹ đầu.
Chuyện này Khương Hy cũng đã sớm tính trước, một ngày hắn chưa vào Kim Đan cảnh thì hình dáng bên ngoài rất khó để thay đổi, đôi mắt hoàng kim của hắn cho đến lúc đó sẽ không thể nào giấu đi được, vì vậy phải tính toán trước câu trả lời.
“Gia truyền, ngươi cũng thấy của Tuyết Lam rồi, cả hai chúng ta đều sở hữu đôi mắt hoàng kim này”.
‘Gia truyền’ cũng có nghĩa là huyết mạch nhưng hắn không nói thẳng ra mà thay vào đó là nói bóng gió. Hắn không muốn tích tụ nghiệp lực quá nhiều vì nói dối nên nếu có thể nói lái đi được thì hắn sẽ chọn.
Linh nhãn là thủ đoạn chỉ có huyết mạch của Lam Thiên Tuyết Tộc mới có thể sinh ra, người không có huyết mạch của bộ tộc này thì không cách nào thức tỉnh được linh nhãn.
Khương Hy là trường hợp đặc biệt vì được chính Tuyết Đế ‘ban’ cho linh nhãn và hắn chắc chắn rằng đôi mắt hoàng kim này của hắn phải được lấy từ một tộc nhân của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Cho nên xưng hai tiếng ‘gia truyền’ cũng không sai chút nào.
Tất nhiên, Hiên Minh cũng không có chút nghi ngờ gì, hắn không biết rõ thân thế của Khương Hy như thế nào, dù sao tại thời điểm ở Nguyệt Hải Thành thì Khương Hy là trẻ mồ côi, được kỹ viện mua về như một nô lệ nên cũng chẳng ai tra được quá khứ ra sao.
Về sau khi gặp được Tuyết Lam thì hắn cũng đã thử nhờ các vị sư huynh sư tỷ tra giúp hắn lai lịch của Khương gia trong tu chân giới nhưng cuối cùng lại nhận lấy một cái lắc đầu.
Khương Hy là trẻ mồ côi, gần như không truy ra được gốc gác hay câu chuyện năm xưa của hắn. Còn Tuyết Lam lại hoành không xuất thế, trong thời đại lão tổ Nguyên Anh cảnh là chiến lực đỉnh tiêm hiếm khi hiện thế thì Hóa Nguyên cảnh lại là tầng thứ có tiếng nói nhất.
Thực lực của hắn rất đáng sợ.
Đây là nhận xét của tam tiên sinh cùng tứ tiên sinh của Thư Viện danh cho Tuyết Lam, cũng tức là tam sư huynh và tứ sư tỷ của Hiên Minh.
Để hai vị lão tổ Nguyên Anh cảnh thành danh nhận xét như vậy thì Tuyết Lam nhất định bất phàm. Một nhân vật đáng gờm như vậy nhưng lại chưa bao giờ đánh ra phong thanh thì quá mức khó hiểu, quá mức đáng nghi.
Hai vị tiên sinh phối hợp với nhau đã không thể tra ra được gì thì không cần phải đề cập đến Hiên Minh, hắn lại càng không biết.
Nhưng lấy quan hệ giữa hắn cùng Khương Hy thì không nhất thiết phải hỏi nhiều, bọn hắn có tín nhiệm của nhau.
Chỉ có điều, tín nhiệm đó bây giờ tựa hồ cũng có chút hơi lung lay rồi.
“Tại sao ngươi lại là người của Thiên Nguyệt Tông?”, Hiên Minh truyền âm, thanh âm của hắn rất nghiêm túc, hơn nữa còn có thể nghe được một cỗ giận dỗi như có như không ở trong.
Khương Hy biết vì sao Hiên Minh lại giận, kỳ thực cũng không thể trách được, người có lỗi ở đây xác thực là hắn.
Năm đó, hắn từng bóng gió mình là môn đồ của Cửu Tiêu Tông nên Hiên Minh đã tin hắn đúng là đệ tử chân truyền của Cửu Tiêu Tông.
Cho đến dạo thời gian trước khi thân phận bị bại lộ ra thì Hiên Minh mới biết nguyên lai là Thiên Nguyệt Tông chứ không phải Cửu Tiêu Tông.
Chuyện này Khương Hy cũng không kịp tính đến bởi thời điểm đó hắn còn chưa gặp được Bạch Chân, con đường cũng chưa đến mức rõ ràng như bây giờ.
Ngày trước hắn còn quá nhỏ yếu, đối diện với các nhân vật như Thẩm Hạo hay Tần gia lão tổ thì cần phải có một hậu trường đủ ‘cứng’ thì hắn mới có tư cách để nói chuyện được.
Lúc đó hắn không mượn thanh thế của Cửu Tiêu Tông thì quả thực đúng là đồ ngu. Bất quá thông minh lại bị thông minh hại, bây giờ sự tình mới phiền phức như thế này.
. . .
Hắn trầm mặc một chút rồi truyền âm:
“Nếu nói chính xác thì năm đó ta vẫn được xem là đệ tử của Cửu Tiêu Tông nhưng không được quyền nhập vào hàng ngũ chân truyền”.
“Nghĩa là sao?”, hai mắt Hiên Minh có chút hơi chớp chớp, hắn không hiểu chuyện này lắm.
Khương Hy nhìn hắn, hai mắt có chút hơi giãn ra, con ngươi hoàng kim sinh động đến cực điểm, rồi mỉm cười truyền âm nói tiếp:
“Sư phụ của ta là một vị chân nhân của Cửu Tiêu Tông, truyền thừa ta nhận được không nằm trong truyền thừa nguyên bản của Đạo Môn, cho nên mới không được tính là đệ tử chân truyền, ngươi gọi ta là nửa đệ tử của Cửu Tiêu Tông cũng được.
Về sau khi du tẩu trong tu chân giới, ta đã nhận truyền thừa của Thiên Nguyệt Tông, trở thành thiếu chủ mới ở trong tông. Nói chính xác nhất thì hiện này, ta là thiếu chủ của Thiên Nguyệt Tông, còn Cửu Tiêu Tông . . . ngươi xem như là quá khứ cũng được”.
Hiên Minh có chút ngây người ra nhìn hắn một hồi, miệng đột nhiên thốt lên:
“Ta tin được không?”.
Lời vừa ra, đừng nói là Khương Hy, đến chính hắn cũng có chút giật mình, hai tay vội vàng đưa lên 8EPNf bịt miệng lại, ánh mắt có hơi chút hoảng hồn liếc ra phía sau quan sát động tĩnh của La Huyền Tử.
Khương Hy có linh thức cảnh báo nên có thể chắc chắn được La Huyền Tử không nghe được lời này, hắn bình tĩnh truyền âm lại:
“Trông ta không đáng tin thế?”.
“Nhiều năm không gặp, ngươi càng không đáng tin”, Hiên Minh buông tay ra rồi thở dài, hắn ngầm nghĩ một chút rồi truyền âm tiếp:
“Nhưng thôi, ta sẽ tin. Bất quá có thể cho ta biết Thiên Nguyệt Tông là như thế nào không? Ta chưa bao giờ nghe qua danh tự của tông môn này”.
Cùng lúc này, trận văn của Quan Không Cầu đã được bổ sung lại đầy đủ, từng đoàn phù văn bạch quang trước đó dưới sự cung ứng pháp lực của Khương Hy đã sớm chuyển thành phù văn hồng quang tương đối nổi bật.
Khương Hy cũng nhân cơ hội đang làm chủ Quan Không Cầu này nên liền truyền linh thức của mình vào bên trong để nhìn trộm xem đầu bên kia là ai.
Kết quả làm sắc mặt của hắn có chút không được vui vẻ cho lắm bởi ngay lúc linh thức của hắn vừa truyền vào thì thân ảnh của Nhậm Trác Nhiên liền xuất hiện ra ở ngay trước mặt.
Đáng phiền hơn là tên kia còn nở một nụ cười rất hữu hảo với hắn nữa, nụ cười này rất vui mừng, tựa như thể đã chờ đợi để gặp mặt hắn từ lâu rồi.
Hắn thu linh thức của mình lại rồi hừ một tiếng, một tay khác đưa ra vận pháp lực cùng phù văn chữ ‘băng’ để kiến tạo ra một khối cầu băng khác để lồng trận văn hạch tâm kia vào bên trong. Khối cầu cũ đã bị vỡ nát ra thành hai, gần như không thể sửa chữa lại nữa.
So về độ bền, khối cầu băng của Khương Hy đương nhiên sẽ không bằng khối cầu cũ kia nhưng hắn sẽ không quản. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Hiên Minh, hắn đã sớm cho đám người Thư Viện ngoài kia ‘mù’ luôn rồi chứ đừng nói là sửa chữa.
Ở một bên khác, Hiên Minh sở hữu thính lực rất tốt nên vừa vặn nghe được một tiếng ‘hừ’ qua kẽ răng này, sắc mặt hắn ngay lập tức liền có chút khẩn trương.
Ta nói sai gì sao?
Không lẽ Thiên Nguyệt Tông là cấm tự?
Hắn sẽ không giận chứ?
. . .
Khương Hy đương nhiên không biết hành động vừa rồi của mình vô tình ảnh hưởng đến nội tâm của Hiên Minh nên sau khi chữa trị Quan Không Cầu xong, hắn liền ném nó thẳng lên trên trời.
Bên trong trận văn có một loại phù văn giúp cho nó có thể tránh được cấm chế bay lượn của Thượng Dao Thiên Trì nên cũng không sợ nó sẽ bị rơi xuống đất. Dù sao đó cũng là vật vô tri, lách luật còn dễ hơn vật sống nhiều.
Sau đó, hắn quay trở lại định nói chuyện tiếp với Hiên Minh thì lại bị cái bộ dạng xoắn quýt kia làm cho chướng mắt.
Hắn híp mắt lại truyền âm:
“Có chuyện gì vậy?”.
“Không . . . không có gì”, Hiên Minh khụ khụ vài tiếng để lấy lại bình tĩnh cho mình.
Khương Hy cảm thấy có chút khó hiểu nhưng cũng không lưu ý nhiều, hắn truyền âm nói:
“Thiên Nguyệt Tông tương đối thần bí, ngươi chưa chắc đã có thể tra được ở trong Thư Các của Thư Viện, nếu ngươi muốn biết sâu hơn thì có lẽ hỏi Phu Tử là sẽ hiểu.
Còn lai lịch thì cách đây hơn vạn năm, trước khi Thiên Đao Môn xuất thế, Thiên Nguyệt Tông là một trong Thập Đại Chính Phái, bây giờ đã lui về ẩn thế, không còn tranh với đời nữa”.
Nghe vậy, sắc mặt của Hiên Minh liền có chút ngạc nhiên, hai mắt liền chớp chớp nhìn lấy Khương Hy không ngừng.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ đây là một thế lực nhất lưu nào đó ở Đông Vực thôi, thậm chí còn nghĩ là tông môn lệ thuộc của Đại Nguyệt Hoàng Triều nữa cơ, dù sao bên trong tên cũng có một chữ ‘Nguyệt’.
Nhưng vạn vạn không ngờ là sự thật lại khoa trương đến thế.
Cái danh Thập Đại Chính Phái mang ý nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết, đây chính là thường thức mọi tu sĩ trong tu chân giới bắt buộc phải biết.
Tuy nói trên Đại Lục có rất nhiều thế lực cầm quyền như Tam Đại Hoàng Triều hay Tứ Đại Thế Gia, thậm chí là Ngũ Đại Ma Đạo nhưng tất cả các tu sĩ trong tu chân giới đều ngầm hiểu, bá chủ của Huyền Đô Đại Lục chính là Thập Đại Chính Phái.
Hiên Minh tu luyện tại Thư Viện gần hai mươi năm nên càng hiểu rõ Thập Đại Chính Phái đáng gờm đến mức nào.
Thậm chí ở thân phận lục tiên sinh của hắn thì những người hắn giao hảo đều không thấp hơn Kim Đan cảnh. Và cấp bậc này ở Thư Viện lại không hề thiếu.
Nếu nói nhận thức của một người được hình thành dựa vào môi trường sinh hoạt thì nhận thức bây giờ của Hiên Minh so với lúc còn ở Nguyệt Hải Thành cực kỳ khác, khác rất xa.
Trước đây hắn xem Thẩm Hạo là tồn tại xa xa khó có thể chạm thì bây giờ hắn hoàn toàn đủ tự tin chạm đến. Mục tiêu theo đuổi cảnh giới của hắn bây giờ chính là chạm đến cấp bậc của lão sư.
Với nhận thức này, hắn đương nhiên hiểu bốn chữ ‘Thập Đại Chính Phái’ nặng đến mức nào. Thiên Nguyệt Tông dù có lui về ở ẩn thì vẫn có đủ thực lực khinh thị các thế lực nhất lưu khác.
Và cái danh ‘thiếu chủ’ của Khương Hy thật sự rất nặng, chí ít trong mắt của Hiên Minh, địa vị của đối phương còn trên hắn hẳn một bậc.
Cũng đồng nghĩa, địa vị của Khương Hy ngang với đại sư huynh của hắn - Nhậm Trác Nhiên.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.