Bạo Tự Phù bộc phát ra quang mang đại thịnh rồi nhanh chóng bao bọc lấy toàn bộ thân thể của Độc Phong Trùng Chúa, sau đó, một cột lửa khổng lồ liền phóng thẳng lên trên trời mang theo khói đen mịt mù.
Khương Hy phất tay ra phía trước, nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm không ngừng, trên thân của Độc Phong Trùng Chúa cũng dần dần xuất hiện từng tầng băng dày đặc.
Thấy vậy, nó liền vung tay chân của nó đập vào xung quanh để phá vỡ đi các lớp băng này, hành động của nó rất nhanh, đồng thời lớp giáp tím đen do linh lực tạo thành cũng thu nhỏ lại rồi ép chặt lấy thân thể nó.
Khương Hy có hơi chút cau mày lại rồi kích phát Băng Bạo Phù.
Oanh!
Độc Phong Trùng Chúa vừa mới chịu một vụ nổ với nhiệt độ cao không lâu thì nay lại tiếp tục hứng lấy một vụ nổ đầy lạnh giá. Nó gầm lên một tiếng đầy tức giận, khí tức bùng nổ ra hóa thành cuồng phong đẩy đi số băng vụ dư thừa đập thẳng vào người Khương Hy.
Hắn cấp tốc dùng Nhân Gian Hành Tẩu tránh ra phía sau nhưng vẫn chậm hơn một chút, vạt áo khoác ngoài không hoàn toàn tránh được một chiêu này nên đã bị đông kết thành một lớp băng.
Hắn vận pháp lực lên tiêu trừ đi số băng đó, ánh mắt ngưng trọng lại nhìn Độc Phong Trùng Chúa ở trước mặt.
Không hổ danh là Trùng Vương, lớp phòng ngự của nó quả thực rất đáng nể, Độc Bộ Tử Điểu có sống dậy thì cũng không so nổi lớp phòng ngự này.
Tuy nói Khương Hy chưa sử dụng thủ đoạn công kích mạnh hơn nhưng trước mắt hắn cũng có thể cân đo được một chút khả năng chống chịu của nó.
Lấy thực lực của hắn hiện nay, giết Độc Phong Trùng Chúa là chuyện không thể, trừ phi hắn luyện thành công thức thứ hai của Thiên Nguyệt Thoái Phá là Bán Nguyệt thì may ra.
Sinh mệnh lực của Độc Phong Trùng Chúa rất cường hãn, Độc Bộ Tử Điểu không so được ở khoản này dù tu vi song phương có vẻ cũng tương đối ngang ngửa với nhau.
Độc Bộ Tử Điểu vừa nhanh vừa mạnh, phòng ngự của nó không tồi nhưng Khương Hy vẫn đủ sức xuyên phá được, đây là điều kiện tiên quyết để hắn có lá gan đi giết nó.
Còn Độc Phong Trùng Chúa lại thuộc về tình huống tệ hơn, đánh thì vẫn được nhưng giết không nổi, một khi đã không thể giết được thì hắn cũng không cách nào tiến lên, nói chung là tiến thoái lưỡng nan.
Nhờ có Thiên Địa Vô Thanh, mọi thanh âm chiến đấu của Khương Hy cùng nó không cách nào truyền được ra ngoài nên trước mắt sẽ không có trường hợp đám yêu thú cùng Trùng Yêu ngoài kia cấp tốc lao vào vây công.
Bất quá chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Khương Hy thôi động linh thức của mình rồi co ép không gian của Thiên Địa Vô Thanh lại bao bọc lấy thân thể của hắn lẫn Độc Phong Trùng Chúa, như vậy sẽ tiết kiệm được linh thức nhiều hơn.
Độc Phong Trùng Chúa đương nhiên nhận ra hành động này của hắn, nó liền bật sáu cái cánh của nó ra rồi phóng thẳng lên trên bầu trời nhưng vừa cất cánh không quá năm mét thì trên đầu nó đột ngột phát ra một luồng hồng quang.
Bên trên không biết từ lúc nào đã xuất hiện mười đạo Trọng Tự Phù chồng đè lên nhau, một luồng kình lực kinh khủng ngay tức khắc ép thân thể của Độc Phong Trùng Chúa xuống dưới đất.
Mặt đất dần dần xuất hiện từng vết nứt rồi lún xuống phía dưới.
Khương Hy nhân cơ hội này dùng Hắc Trúc Bút họa ra một tòa phù trận đơn giản bao vây lấy cơ thể của Độc Phong Trùng Chúa.
Từng đạo hồng quang trong chớp mắt xuất hiện hóa thành trảm quang chém liên tục lên trên người của nó. Nhưng nó không quản đám trảm quang đó mạnh như thế nào vì nó tự tin vào khả năng phòng ngự của nó.
Quả nhiên, số trảm quang này không thể nào gây ra thương tích được, thay vào đó, toàn thân nó đã có dấu hiệu bắt đầu đứng dậy trở lại.
Giữa lúc này, hư ảnh sóng biển bất ngờ nổi lên bao phủ lấy toàn bộ thân thể của nó, toàn thân vốn đang có xu hướng đứng dậy thì nay gặp lại một luồng kình lực khác đè ép xuống lại, hơn nữa số sóng biển này lại ngăn cản không cho nó hành động.
Khương Hy xuất hiện trước người nó, một chỉ nâng lên chỉ thẳng vào chỗ vết thương La Huyền Tử oanh kích từ lúc trước.
Mặc dù hiện nay đã sớm bị lớp giáp quang tím đen kia che phủ nhưng hắn vẫn nhớ rõ như in, phối hợp thêm biểu hiện giãy dụa của Độc Phong Trùng Chúa nữa thì hắn lại càng chắc chắn hơn.
“Thần thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Một chỉ hồng quang lập tức bắn ra nhắm thẳng vào chỗ đó, Độc Phong Trùng Chúa liền gầm lên một tiếng để gia trì linh lực lên lớp giáp kia.
Khương Hy cẩn thận khống chế lực lượng của Hạo Hãn Toái Thần Chỉ sao cho uy lực của nó chỉ tập trung tại một điểm, đồng thời cũng không được để cho dư lực thoát ra ngoài gây ảnh hưởng xung lực không đáng kể.
Tại vị trí tiếp xúc của Hạo Hãn Toái Thần Chỉ cùng lớp giáp tím đen kia, một luồng nhiệt hỏa dần dần tỏa ra tạo thành các ánh hào quang đầy sáng chói.
Không bao lâu sau, Khương Hy thu chiêu về, lớp giáp quang tím đen đó vẫn không thể bị phá nhưng bù lại tại nơi đó đã sớm bị bào mòn đến gần sát vào bên trong.
Độc Phong Trùng Chúa thầm thở nhẹ ra một hơi, toàn thân có chút hơi uể oải một nằm xuống một chút thì đột nhiên, dị biến phát sinh.
Khương Hy chống một chân làm trụ, toàn thân lập tức xoay nhanh một vòng rồi xuất ra một cước, không có hư ảnh, cũng không tỏa ra kình lực.
Một cước này trông rất bình thường nhưng lại khiến Độc Phong Trùng Chúa cảm thấy nguy cơ tột độ, nó vận hết toàn sức bình sinh của mình để tránh nhưng lại chỉ có thể lê lết cái thân hình này đi được một đoạn ngắn, gần như không cách nào tránh được.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Bán Nguyệt”.
Oanh!
Một cước đánh thẳng vào ngay chỗ tiếp xúc của Hạo Hãn Toái Thần Chỉ lúc trước, không một thanh âm nào được phát ra nhưng từ vị trí của Khương Hy, hắn lại thấy rất rõ.
Các đường nứt xuất hiện rồi.
Hắn gia tăng thêm pháp lực vào một chiêu Bán Nguyệt đó, đồng thời thôi động linh thức di chuyển mười đạo Trọng Tự Phù kia chuyển hướng gia trì lên chân của hắn.
Trọng lực thay đổi hướng đột ngột, thân hình của Độc Phong Trùng Chúa không còn bị áp chế nữa nhưng nó lại không kịp bay đi, kết quả liền bị đánh văng ra phía sau càn quét hết cả một phiến rừng, khói bụi tản ra khắp nơi.
Khương Hy giải trừ đi mười đạo Trọng Tự Phù rồi thu chân về, thi thoảng có chút hơi run nhè nhẹ lên. Sau đó hắn dùng Nhân Gian Hành Tẩu lướt về phía trước.
Hướng Độc Phong Trùng Chúa văng đi vừa vặn cũng là hướng tiến thẳng về sâu bên trong khu vực hạch tâm. Có nó dọn đường đi trước, hắn cũng nhẹ nhõm đi theo thoải mái được.
. . .
Rầm!
Thanh âm trở lại, thân hình của Độc Phong Trùng Chúa đập thẳng vào một gốc cây lớn ở phía sau, thân hình của nó có chút hơi bị bẻ cong lại, máu me chảy ra khắp nơi.
Đúng vậy, là máu me chảy ra khắp nơi.
Một chiêu Bán Nguyệt này được gia trì mười đạo Trọng Tự Phù nên đã thành công đánh vỡ được lớp giáp quang tím đen kia của nó rồi trực tiếp công kích lên vết thương cũ.
Máu của nó chảy ra nhiều chính là từ đó, cũng may gốc cây ở sau lưng đủ cường đại nên mới không bị đốn ngã.
Gọi là cường đại bởi gốc cây này là một gốc Thụ Yêu.
Ngay khi Độc Phong Trùng Chúa đập vào nó, toàn thân nó ra có chút rục rịch nhẹ, từng lớp vỏ cây sần sùi ở bên trên kêu lên từng tiếng vỡ nát giòn tan liên tục, một cành cây liền nhẹ nhàng hạ thấp xuống cuốn người của nó lên.
“Sao ngươi lại bị đánh ra nông nỗi này?”.
Thanh âm khàn khàn già nua vang lên từ phía gốc Thụ Yêu đó, có thể nói chuyện thì tự nhiên tu vi ít nhất cũng là Kim Đan cảnh nhưng dám xưng hô trống không với Độc Phong Trùng Chúa như vậy thì chí ít, gốc Thụ Yêu này cũng là Thụ Vương.
Độc Phong Trùng Chúa nôn ra một ngụm máu rồi nói:
“Có nhân loại tiến vào”.
Nghe vậy, trên thân Thụ Yêu đột nhiên xuất hiện một con mắt rồi nhìn chằm chằm vào Độc Phong Trùng Chúa, nó nói:
“Hôm nay ngươi không chỉ bị ba tên oắt con đánh chạy mà giờ còn tiếp tục để cho nhân loại tiến vào, lão phu nghĩ Thánh Mẫu có xem trọng ngươi thì một chuyến này cũng không thể bao dung được nữa rồi”.
Độc Phong Trùng Chúa run rẩy liên hồi, nghe đến hai chữ ‘Thánh Mẫu’ thì ánh mắt nó vừa hiện ra tôn kính nhưng đồng thời xen vào đó cũng là sợ hãi tột cùng.
Gốc Thụ Yêu này nói không sai, ngày hôm nay nó phạm sai lầm quá nhiều, Thánh Mẫu xác thực không thể bao dung nó nổi nữa rồi.
Gốc Thụ Yêu nhìn qua một chút rồi chuyển động cành cây tựa như thể đang lắc đầu, sau đó nó di chuyển ánh mắt ở trên thân kia nhìn về phía trước rồi nói:
“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại muốn xông vào, tiểu tử, ngươi cảm thấy mạng mình lớn lắm sao?”.
Lời vừa ra, toàn trường liền tĩnh mịch lại, Khương Hy lóe người ra xuất hiện ở trước mặt Thụ Yêu, ánh mắt hắn có chút hơi khép hờ lại nhìn về phía trước. Linh nhãn khởi động quét thẳng lên đối phương.
Gốc Thụ Yêu đó thấy vậy liền có hơi chút ngạc nhiên.
“Linh nhãn? Ngươi là Lam Thiên Tuyết Tộc?”.
Sắc mặt của Khương Hy có chút hơi trầm xuống, linh nhãn của hắn có thể nhìn ra rất nhiều thứ, có thể nhìn thấu thể nội của Độc Phong Trùng Chúa nhưng lại không cách nào nhìn thấu được thụ thể của gốc Thụ Yêu này.
Điều này cũng chứng tỏ tu vi thể hiện ra trước mắt của nó còn mạnh viễn siêu so với hắn. Đây tuyệt đối là tin xấu nhất trong ngày hắn nhận được.
Hắn cẩn thận bảo trì bình tĩnh ở trên mặt rồi đáp:
“Vãn bối không phải Lam Thiên Tuyết Tộc, cặp linh nhãn này là của Tuyết Đế tiền bối đưa cho vãn bối”.
Khương dl215 Hy không nắm rõ được thực lực của đối phương thế nào, dù sao hiện tại hắn cũng là người đột nhập nên đối phương chắc sẽ không cho hắn sắc mặt tốt đâu.
Vì vậy trước mắt cần phải nâng ‘Tuyết Đế’ lên để kiểm chứng một chút. Đây là khu vực hạch tâm của Thượng Dao Thiên Trì, đồng thời cũng là nơi tập hợp các sinh vật cao giai nhất từ vạn năm nay.
Bọn chúng không đời nào không biết đến sự tồn tại của Tuyết Đế, dựa vào góc nhìn của Khương Hy đối với lão nhân đó thì lão có vẻ rất kính Thượng Dao Thiên Trì.
Tuyết Đế đã là đại năng phi thăng mà còn phải thể hiện sự kính trọng đối với bí cảnh này thì lai lịch của nó không đơn giản, thậm chí có khi đây lại là một cấm địa nào khác của tu chân giới cũng nên.
“Tuyết Đế? Lão già đó từ khi nào lại tốt tính đến vậy rồi?”, gốc Thụ Yêu nói, giọng điệu cảm thấy có hơi chút khó tin.
Khương Hy nghe thế thì nội tâm liền thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, chí ít hắn đoán đúng rồi, gốc Thụ Yêu này biết Tuyết Đế. Như vậy thì nửa đường sau dễ nói chuyện hơn hẳn.
Hắn mỉm cười đáp lại:
“Chuyện này vãn bối không dám nói, có lẽ tiền bối phải liên lạc với Tuyết Đế tiền bối để nắm cụ thể hơn”.
Gốc Thụ Yêu đó nhìn hắn một chút, đột nhiên ánh mắt có chút hơi đổi, một cành cây ở trên thân liền vươn lên phía trước.
Khương Hy bất giác lùi ra sau vài bước nhưng cũng cùng lúc đó, sau lưng hắn không biết từ bao giờ đã xuất hiện một con Ám Kim Đại Hùng khổng lồ nằm chắn đường, khí tức phát ra từ nó cũng đáng sợ vô cùng.
Bất thình lình lại ngang ngửa với Độc Bộ Tử Điểu hắn từng giết.
Cước bộ của Khương Hy vì thế liền dừng lại, yết hầu của hắn có chút hơi di chuyển lên xuống, tình huống đúng thật . . . có chút nguy.
Cành cây của Thụ Yêu vươn đến trước người hắn rồi biến ra hình dạng của một bàn tay đang mở ngửa. Theo đó, một chiếc lá từ trong ngực áo của hắn liền bay ra ngoài rồi rơi lên trên cánh tay gỗ đó.
Nhìn thấy chiếc lá đó, đôi mắt hoàng kim của Khương Hy liền lướt qua một tia kinh hỉ. Xém chút nữa thì hắn quên mất đám Thụ Yêu trong khu vực nội vi.
Gốc Thụ Yêu cổ lão trước mặt hắn đây dù sở hữu tu vi thâm sâu khó lường, linh tính cũng vượt trội rất nhiều so với đồng loại nhưng chung quy lại vẫn sở hữu các đặc tính cơ bản của Thụ Yêu.
“Ngươi từng giúp Thụ Yêu sao?”, thanh âm cổ lão một lần nữa lại vang lên nhưng lần này không mang theo uy nghiêm như trước mà lại có thêm một chút nhu hòa.
Quả nhiên, gốc Thụ Yêu này không ngoại lệ.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế