Một cơn gió bất chợt nổi lên thổi đi hết băng vụ ra xung quanh, màu xanh của cây cối vì thế cũng được phủ lên một lớp tuyết trắng khá đẹp mắt bất quá chiến trường thì không đẹp được như vậy.
Thân thể của Diệp Vân Hy vẫn trôi nổi ở trên không, xung quanh nàng giờ đây đã xuất hiện một tầng kiếm khí hộ thể nên vụ nổ vừa rồi cũng không gây ảnh hưởng nàng mấy. Đáng tiếc một chuyện là thần thông bị đứt quãng, không thể gây sát thương cho Khương Hy được.
Nàng cẩn thận quan sát về phía trước, linh thức nhanh chóng tản ra xung quanh rồi dò xét. Tuy rằng nàng không tiếp xúc Khương Hy đủ nhiều nhưng phần nào cũng hiểu được cách chiến đấu của hắn.
Khương Hy rất hiếm khi lựa chọn cường công trực diện, chưa kể hiện nay bên nàng đang có tận hai người, hắn lại càng không thể cường công trực tiếp được.
La Huyền Tử cũng cảnh giác xung quanh, chỉ có điều hắn không tản linh thức ra quá xa, thay vào đó chỉ tập trung linh thức lại bên trong giới hạn một trăm mét mà thôi.
Ở khoảng cách này, hắn đủ sức rút kiếm tất sát được đối phương. Gọi là ‘tất sát’ bởi từ trước đến nay không ai là hắn không chém được ở trong phạm vi này.
Hiên Minh không ngoại lệ, Khương Hy bị chém ban nãy tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn có chút hơi lóe lên, một tiếng sát na cực mạnh liền vang lên, kiếm quang tích tụ ở trong vỏ kiếm bùng nổ chém ngang ra phía sau. Một tiếng tan vỡ ngay lập tức vang lên.
Thân hình của Khương Hy bị chém đôi rồi tan vỡ thành từng mảnh quang vụ, trước khi biến mất hoàn toàn, hắn cười cười vài tiếng nói:
“Không hổ danh là Thiên Mạch Trúc Cơ, La đạo hữu quả nhiên rất nhanh”.
La Huyền Tử không đáp lại hắn, chỉ nhắm mắt lại rồi cảm nhận xung quanh xem hắn có hiện diện ở chỗ khác không. Một lúc sau, khóe miệng hắn khẽ cong lên đáp lại:
“Không hổ danh là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, trốn rất kỹ”.
Ở một chỗ khác trong rừng cây, Khương Hy cũng vô tình nghe được một câu này, hắn khẽ cong mắt lên mỉm cười đầy thích thú. Con người La Huyền Tử có chút hơi lạ, thi thoảng khiến người có cảm giác không thích thân cận với hắn.
Cho nên Khương Hy cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ là La Huyền Tử cũng biết pha trò cùng hắn đấy.
Toàn thể thiên hạ đều biết, Cổ Linh Môn chủ là tu sĩ nhanh nhất trong lịch sử tu chân giới, bản thân lão cũng là Thiên Mạch Trúc Cơ đầu tiên kể từ sau khi đại chiến Chính - Ma kết thúc.
Bên cạnh đó, Phu Tử là tu sĩ được nhiều người kính trọng nhất, là nhất thế tôn sư được trăm vạn nho sĩ trong thiên hạ thờ bái. Đối với những người hiểu rõ lão thì sẽ hiểu công phu ẩn nặc của lão tuyệt luân đến bực nào.
Đương nhiên, lão cũng là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ đầu tiên kể từ sau đại chiến Chính - Ma.
La Huyền Tử là đệ tử quan môn Cổ Linh Môn chủ, đương nhiên hắn biết được một số chuyện của Phu Tử năm xưa. Khương Hy bảo hắn nhanh, tự nhiên nhận lại lời đáp trả tương đồng từ hắn.
Khương Hy dựa lưng vào gốc cây rồi từ tốn liếc mắt quan sát hai người kia tìm kiếm hắn. Tất nhiên, hắn cũng không lựa chọn trốn quá lâu, dù sao nếu để hai người này nằm ngoài tầm mắt thì ai biết được bọn hắn sẽ làm nên trò gì.
Tốt nhất là cứ chơi trò đưa đẩy câu giờ như thế này là được.
Đáng tiếc, vạn sự chưa bao giờ theo ý muốn cả, giây phút hắn vừa định hiện thân ra ngoài thì La Huyền Tử đột nhiên vượt qua hàng chục mét chỉ trong tích tắc rồi xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Tìm ra ngươi rồi”.
Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang khổng lồ đột nhiên xuất hiện, kiếm khí xung thiên mạnh khủng khiếp, nhiệt độ ở xung quanh tăng cao một cách đáng sợ.
Kiếm thế!
Sống lưng Khương Hy đột ngột lạnh đi, khóe miệng có chút hơi cương lại, hai tay nhanh chóng lấy ra vài tấm phù lục phòng thủ rồi ném ra phía trước.
Phù lục phát ra hồng quang huyền diệu rồi dung nhập vào bên trong lòng đất, theo đó, từng ngọn cây lớn ngay lập tức phá đất mà ra để che chắn ở trước mặt.
Kiếm quang hạ xuống, nhiệt lực tỏa ra kinh người, mấy cái cây chắn ở trước mặt chỉ trong chốc lát thôi liền bị chém đến không còn một mảnh. Mùi khét của gỗ tản ra tứ phía không ngừng, Khương Hy đánh ra một chưởng rồi mượn lực từ đó để lướt ra phía sau.
Một cột lửa khổng lồ lấy La Huyền Tử làm trung tâm rồi bùng phát lên trên trời, hư ảnh của dung nham đột nhiên xuất hiện rồi bủa vây ra tứ phía.
Hỏa kình mạnh mẽ phá không đánh thẳng vào người Khương Hy, sắc mặt của hắn có chút hơi tái lại rồi lùi ra sau.
Cùng lúc này, tiếng sáo du dương cũng được cất lên. Diệp Vân Hy mang bạch y phấp phới đứng trên ngọn cây, hai mắt nhắm nghiền lại thổi sáo ngọc ở trên miệng.
Lần này không giống lần trước, nàng không tiếp tục sử dụng khúc nhạc gây xao nhãng tinh thần nữa mà lần này là một khúc nhạc có tính công kích cực kỳ mạnh.
Mỗi một thanh âm vang lên đều mang theo một luồng sóng âm cực kỳ mạnh, Khương Hy gần như không thể nào tránh được toàn bộ các chiêu sóng âm này nhưng cũng có cách để đối phó.
Bất quá La Huyền Tử lại không để cho hắn như ý nguyện một chút nào, hắn vừa tránh được công kích sóng âm của Diệp Vân Hy là kiếm khí hỏa kình lại ập đến. Nếu tránh được thì không nói nhưng nếu không tránh được thì hắn gần như là bị động chịu đòn.
Tình huống này dây dưa khá lâu, chí ít cũng kéo dài đến tận nửa canh giờ sau đó. Khương Hy cảm ứng được tình huống có chút hơi phiền phức nhưng cũng không vội động thủ.
Nếu La Huyền Tử lẫn Diệp Vân Hy đều nghĩ cách để bào mòn sức lực của hắn thì ngược lại, hắn cũng đang bào mòn sức lực của cả hai.
Pháp lực của hắn có nguồn gốc từ Thủy linh khí, tự nhiên sở hữu được khả năng triền đấu cực kỳ đáng sợ. La Huyền Tử có khả năng bạo phát rất mạnh, thuộc về trường phái đánh nhanh thắng nhanh, còn Diệp Vân Hy thì thiên về âm công, tuy rằng cũng có thể triền đấu nhưng lại phụ thuộc vào thể chất cùng cường độ linh hồn.
Cương độ linh hồn của Diệp Vân Hy rất tốt nhưng thân thể thì không thể dẻo dai bằng Khương Hy, tự nhiên không thể chống đỡ lâu hơn hắn được.
Mặt khác, hắn còn luân chuyển vận dụng Thủ Tự Phù cùng Đại Địa Thủ Hộ lên để phòng thủ nên thương thế nhận vào trên thực tế lại không quá đáng kể, nhiều lắm cũng chỉ là một chút thương tích ngoài da thôi.
Nửa canh giờ nữa lại trôi qua, trận chiến vẫn nghiêng hoàn toàn về một phía nhưng sắc mặt của Diệp Vân Hy cùng La Huyền Tử cũng không phải đẹp cho lắm.
Hai người kia cũng không phải đồ ngu, đương nhiên nhìn ra Khương Hy đang có dụ ý gì, vì vậy cũng dần dần thu khí thế của mình lại rồi cẩn thận quan sát.
Cây cối xung quanh gần như đã bị công kích của bọn hắn đánh tan tác hết không còn hình dạng, mặt đất bị hỏa kình từ Kiếm Thế thiêu đốt đến mức cháy đen không sức sống.
Khương Hy hiện thân ra ở trên một ngọn cây khá xa, linh nhãn nhanh chóng quét đến người bọn hắn để kiểm tra xem pháp lực của bọn hắn còn được bao nhiêu.
Không ngờ rằng vẫn còn đến tận bảy thành. Bọn hắn không hổ danh là thiên kiêu, vô luận là pháp lực hay linh thực thì chất lượng vẫn rất đáng sợ.
Hắn đưa tay áo lên lau chút vết máu dính ở trên người rồi nói:
“Hai ngươi không đánh tiếp nữa sao?”.
“Khương đạo hữu, chạy nhiều như vậy còn không mệt?”, La Huyền Tử nhàn nhạt nói.
Khương Hy phủi tay áo dính máu kia vào không trung rồi đáp:
“Ta đã nói rồi, trong vài canh giờ tới ai cũng đừng hòng di chuyển”.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh ba người bọn hắn đột nhiên bùng lên hàng loạt phù văn hồng quang bủa vây tứ phía. Thần sắc của Diệp Vân Hy có chút ngưng trọng lại, nàng nhận ra đây là cái gì.
“La đạo hữu, là Lục Giác Quang Trụ Phù Trận”.
Hai mắt La Huyền Tử có chút lấp lóe, sắc mặt cũng có hơi trầm xuống rồi thở ra một hơi nhẹ, hắn lắc đầu đáp:
“Xem ra hắn muốn kìm chân chúng ta thật sự rồi”.
Khương Hy niệm một đoạn chú ngữ tương đối ngắn rồi vẩy Hắc Trúc Bút lên trên không trung, một luồng hồng quang ngay lập tức xuất hiện giữa trời rồi tách ra thành sáu cột trụ bao vây hai người La Huyền Tử cùng Diệp Vân Hy.
“Lục Giác Quang Trụ Phù Trận - Khai”.
Khương Hy vạch ra một nét cực đại kéo dài từ bầu trời xuống dưới đất, theo đó, không gian giữa các cột trụ hồng quang tách ra vừa rồi đột nhiên uốn lượn lại đầy mờ ảo. Không qua bao lâu, chúng lập tức tạo thành một lồng giam trói buộc hai người bọn họ vào ở trong.
Sắc mặt của Khương Hy có chút hơi tái lại, hiển nhiên tòa phù trận này tạo ra hao tổn cho hắn không ít. Thân người hắn có chút hơi uể oải rồi cúi xuống chống tay vào đầu gối để thở dốc.
Giữa lúc này, một tiếng đàn thanh thoát bất chợt vang lên, thần sắc của hắn cũng có chút hơi đổi rồi vội vàng nhìn về phía bên trong màn sương.
Hắn nhanh chóng đưa tay lên tính thời gian một chút, không ngờ đã trôi qua chính xác một canh giờ rồi, người đầu tiên cũng đã thành công phá trận ra ngoài.
Theo tiếng đàn vang lên không bao lâu thì những tiếng động khác cũng dần dần xuất hiện, phân biệt ra ở gần mười hướng khác nhau.
Khóe miệng Khương Hy có chút hơi giật giật, hắn đứng thẳng người dậy rồi vươn mình một chút, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Chỉ có điều, giây phút hai tay hắn vừa vươn lên trời là một luồng khí lạnh đột nhiên lướt qua ở trên cổ hắn, nơi đó không ngờ lại là một thanh trường kiếm vô cùng bóng loáng.
Ánh mắt hắn có chút hơi đổi, sau đó liền cười khổ nói:
“Không nghĩ đến ngươi lại tu luyện Thiên Địa Độn Pháp đến cấp độ tiểu thành rồi”.
La Huyền Tử đi ra từ sau lưng hắn, thanh âm lạnh nhạt vang lên đáp trả:
“May mắn, vừa vặn tiểu thành”.
Lục Giác Quang Trụ Phù Trận xuất hiện thì về lý, không một ai có thể đi ra bên ngoài được trừ phi sở hữu tu vi viễn siêu Khương Hy nhưng Thiên Địa Độn Pháp là một ngoại lệ.
Giống như Nhân Gian Hành Tẩu, Thiên Địa Độn Pháp là độn pháp tối cao nhất của Cổ Linh Môn, được mệnh danh là chiến kỹ nhanh nhất trong thiên hạ. Thiên Địa Độn Pháp không nhìn mọi sự cản trở, bản thân nó hoàn toàn có thể xuyên qua mọi thứ.
Tu sĩ tu luyện Thiên Địa Độn Pháp lên đến đỉnh cao thì có thể xuyên qua không gian, một đường vượt ngang Vạn Thú Sơn Mạch chỉ trong một hơi thở.
Nói đến nhanh, Thiên Địa Độn Pháp cùng Nhân Gian Hành Tẩu chính là một chín một mười.
La Huyền Tử không mấy khi sử dụng Thiên Địa Độn Pháp nên Khương Hy nghĩ có lẽ hắn chỉ mới nhập môn thôi, không ngờ thực tế lại có chút trớ trêu, hắn lại tiến đến tình trạng tiểu thành rồi.
Bị kiếm kề ngang cổ tự nhiên không phải trạng thái dễ chịu gì cho lắm, Khương Hy cũng không dám vọng động, ai biết được tên kia có lỡ tay làm một đường cắt thẳng vào động mạch hay không.
Hắn cẩn thận hạ tay xuống nhưng được giữa đường thì bị La Huyền Tử ép không cho cử động nữa, hắn liền thở dài một hơi rồi nói:
“La đạo hữu, có hứng cwdp9 thú làm giao dịch không?”.
“Không”, La Huyền Tử nhàn nhạt đáp.
Khương Hy: “. . .”
Chí ít cũng phải suy nghĩ chứ?
Ngươi trả lời thế này thì ta biết làm sao?
Nội tâm hắn có chút mệt mỏi nhưng cũng không lưu tâm nhiều, chỉ lựa chọn trầm mặc một chút rồi nói:
“Lấy tình huống bây giờ, các ngươi vừa đặt chân vào khu vực hạch tâm thì tuyệt đối sẽ mất mạng ngay”.
“Không có gì gọi là tuyệt đối, nếu khu vực hạch tâm là một vùng đất chết chóc thì bên trong nhất định sẽ tồn tại một đường sinh cơ”, La Huyền Tử đáp.
“Xác suất quá thấp, ngươi tự tin đến thế?”, Khương Hy nói.
Nghe vậy, khóe miệng của La Huyền Tử có chút hơi cong lên rồi nói:
“Ta là Thiên Mạch Trúc Cơ”.
Lời vừa ra, không gian xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, thanh âm từ trong màn sương cũng không còn vang lên nữa. Không biết có phải là vì bốn chữ ‘Thiên Mạch Trúc Cơ’ gây ra hay không nhưng một lời này của La Huyền Tử xác thực có đạo lý của nó.
Thiên Mạch Trúc Cơ từ xưa đến nay đều là đại diện cho vận khí của trời đất tề vào một thân, mọi chuyện trùng hợp đối với người khác khi xảy ra trên người Thiên Mạch Trúc Cơ gần như là một chuyện hiển nhiên.
La Huyền Tử tự tin có thể tìm đến một đường sinh cơ đơn giản vì hắn chính là Thiên Mạch Trúc Cơ.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế