Khương Hy tiếp nhận được tình huống hiện tại nên về cơ bản, hắn cần phải mau chóng hành động ngay mới được. Nếu Huyễn Liên Đường chỉ là một thế lực phàm nhân thì hắn không nhất thiết phải vội như thế này nhưng vì đã liên quan đến Tế Đình thì phải mau mau hành động thôi.
Những năm này ở Dạ Ma, hắn đã từng tìm kiếm thông tin liên quan đến Tế Đình để nghiên cứu nhưng không ngờ chúng lại ít đến thảm thương. Đương nhiên, đây không phải là toàn bộ thông tin của Tế Đình, chỉ là địa vị của hắn còn khá thấp nên không thể tiếp cận thêm tầng cấp sâu hơn được.
Đồng dạng, thông tin về Ma Đạo nhất mạch cũng thế, chỉ cần liên quan đến Cực Tây thì cái gì cũng bí ẩn khó dò.
Tiếp theo, Khương Hy xuất thủ đánh tên hắc bào nhân kia triệt để bất tỉnh rồi dùng pháp lực bố trí kết giới để che đậy đi sự tồn tại của hắn. Hoàn thành những chuyện lặt vặt này, hắn lập tức mở Nhân Gian Hành Tẩu ra để quay trở lại vùng sương mù đó.
Hắn không ngần ngại dò xét xung quanh quá nhiều bởi trước đó hắn đã xem qua địa đồ rồi, xung quanh thung lũng này được bố trí một tòa đại trận không tầm thường, gọi là Vô Tận Cô Tịch Đại Trận.
Vô Tận Cô Tịch là một cái tên tương đối quái gở so với một tòa đại trận danh tiếng như nó nhưng với những người có hiểu biết thì tòa đại trận này không thể nào đùa được đâu. Bởi đây là tòa đại trận được toàn bộ tu chân giới công nhận là mồ chôn thân của Luyện hồn nhất mạch.
Đặc điểm nhận biết của nó rất dễ dàng, chỉ cần bước vào bên trong sương mù như cái cách Khương Hy đang đi đây thì sẽ không thể nào sử dụng được linh thức được nữa. Đồng thời, linh thức cũng không cách nào có thể quét vào bên trong thể nội để kiểm tra tình huống cơ thể. Tình hình này sẽ càng ngày càng tệ hơn nếu tiến vào đến gần trung tâm của đại trận.
Xung quanh bây giờ đâu đâu cũng là sương mù mịt mờ, muốn nhìn về phía trước cũng không cách nào nhìn được bằng mắt thường, nên nhớ, là mắt thường. Còn đối với Khương Hy thì không dùng được linh thức đối với hắn cũng chẳng sao hết, bởi hắn còn linh nhãn ở trên thân.
Linh nhãn là thủ đoạn đặc thù của Lam Thiên Tuyết Tộc, hơn nữa tộc loài này từ lâu đã không còn tồn tại trên đất của Huyền Đô nên người sáng tạo ra Vô Tận Cô Tịch Đại Trận có lẽ cũng chẳng ngờ đến một ngày lại bị chính linh nhãn phá đâu.
Hiệu quả của của Vô Tận Cô Tịch Đại Trận rất mạnh mẽ, hầu hết các Trận Sư cấp cao nhất trên Đại Lục cũng không thể đơn phương phá trận được. Nhưng vì hiệu quả của nó mạnh nên bản thân nó nhất định sẽ tồn tại một điểm yếu. Điểm yếu này của nó chính là dễ bị phá trận.
Nói đến đây thì ai cũng sẽ cảm thấy nghịch lý rõ ràng, Trận sư cao cấp nhất trên Đại Lục còn không phá nổi đại trận này thì làm sao điểm yếu của nó lại là dễ phá được. Nhưng trên thực tế, nó đúng là dễ phá thật, chỉ là điều kiện đầu tiên là phải dùng được linh thức để xác định phương hướng thôi.
Đây gọi là cơm đưa đến tận miệng rồi nhưng mà vẫn nhất quyết không ăn được, người tạo ra Vô Tận Cô Tịch Đại Trận đích thực là kỳ nhân thời đại trước. Trận pháp này có thể ép chết toàn bộ cao thủ Luyện hồn nhất mạch trong thiên hạ.
Nhưng đáng tiếc là Khương Hy có linh nhãn, hắn có thể tìm đến các điểm kỳ trận rồi dần dần phá trận để tiến vào khu vực trung tâm một cách dễ dàng, duy chỉ có một vấn đề là nó quá tốn thời gian thôi.
Dùng linh nhãn về cơ bản chính là dùng mắt để nhìn, tức là hắn có thể nhìn bao quát nhưng nếu đề cập đến vấn đề chi tiết thì liền chịu chết, chí ít hắn phải trực diện nhìn thấy được thì mới có thể quan sát cụ thể được. Nói chung, quá trình phá trận này cũng không khó, hắn chỉ cảm thấy có chút dễ dàng quá rồi thôi.
Khương Hy không biết được năm xưa làm sao Điền đại phu lại có thể đi vào được tòa động phủ kia nhưng hắn suy đoán có lẽ trừ bỏ Vô Tận Cô Tịch Đại Trận ra thì chắc chắn vẫn còn ít nhất một tòa đại trận khác để phân loại người tiến nhập là phàm nhân hay tu sĩ.
Nếu là phàm nhân thì có lẽ nhiều nhất là lạc trong sương mù thôi, năm đó Điền đại phu mang khí vận rất khủng bố nên có thể dễ dàng thoát ra khỏi trận để tiến vào động phủ được. Thậm chí lão cũng từng lưu lại cho chính hắn một tấm bản đồ phá trận, bây giờ hắn đúng là đang đi theo cách này để phá đây.
Đáng tiếc hắn là tu sĩ nên tòa đại trận còn lại đã kích hoạt.
Ngay khi hắn phá được một nửa trận thì sương mù xung quanh hắn đột nhiên lại tăng thêm một tầng, đồng thời, một cỗ khí tức quỷ dị cũng dần dần xuất hiện ở xung quanh. Cỗ khí tức này rất nội liễm, hắn gần như không thể cảm nhận được nguồn phát của nó là ở đâu.
Nhưng tóc gáy của hắn đã dựng đứng lên hết thì chứng tỏ ẩn đằng sau đó là một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Vút!
Một tiếng vút gió bất chợt vang lên, Khương Hy vội vàng quay sang xuất một chưởng ra đánh về hướng đó, kình phong tỏa ra như đại hồng thủy ùa quét về phía trước, đất đá ở trước mặt trong chớp mắt đã bị đánh đến không còn hình dạng.
Một bên tai của hắn khẽ động, mi tâm có chút hơi cau mày lại bởi hắn đã nghe được một tiếng vỡ nát của một thứ gì đó ngoại trừ đất đá cùng cây cối ở nơi đây nhưng vì thời gian quá chớp nhoáng nên hắn không kịp phản ứng được thôi.
Theo thói quen, hắn muốn tản linh thức của mình ra để dò xét nhưng đáng tiếc, động tác quá thừa thãi rồi. Vô Tận Cô Tịch Đại Trận còn chưa được phá xong, hắn không thể nào sử dụng linh thức được.
Vút!
Một lần nữa, thanh âm vút gió này lại vang lên, lần này, Khương Hy không xuất thủ nữa, hắn nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên để tránh thoát, tiện thể cũng dùng linh nhãn để kiểm tra thứ đó là gì.
Rầm!
Dị biến phát sinh, toàn thân mình hắn đột nhiên bị cái gì đó đánh văng ra phía xa rồi đập thẳng vào vách núi. Mi tâm của hắn có chút hơi cau mày lại, trên người không tồn tại chút thương tích nào, chỉ có y phục là có hơi rách nát một chút.
Nhưng như vậy cũng đủ làm thần sắc của hắn ngưng trọng lại rồi, có thể đánh văng một tu sĩ Kết Đan cảnh như hắn thì thứ vừa rồi chí ít cũng phải sở hữu tu vi thương xứng mới được.
Không để hắn chờ lâu, ngay khi hắn vừa ổn định được cơ thể thì từ trong sương phù đột nhiên lao ra hai con khôi lỗi bằng gỗ tương đối đơn giản. Hình dáng bên ngoài chỉ như mấy con rối dùng cho kịch rối ở trên đường phố nhân gian thôi nhưng hắn có thể cảm nhận được một nguồn linh lực kinh khủng phát ra từ đó.
Bọn chúng đồng loạt xuất quyền đánh thẳng về phía hắn, linh lực tuôn trào ra như sóng triều đại hải. Đối diện với hai quyền này, hắn vẫn cứ hờ hững như cũ, Dục Vọng Bút ngay lập tức xuất hiện trên tay rồi quẹt một đường ngang trên không trung.
“Nhất Tự Phù”.
Hồng quang bùng nổ, một đợt quang mang xé ngang không khí bỗng dưng xuất hiện chém đôi song quyền của hai con khôi lỗi rồi chém đôi luôn thân thể của chúng như chém bùn.
Khương Hy từ tốn thu Dục Vọng Bút về, hồng quang tiêu biến đi mất, đầu bút còn lưu lại một vài đạo quang mang màu xanh tím khá huyền ảo. Mặc dù đã sớm quen dùng Dục Vọng Bút rồi nhưng mỗi lần dùng là hắn lại không khỏi xuýt xoa.
Uy lực của nó thật đáng sợ, không cần dùng bao nhiêu pháp lực mà đã có thể nhẹ nhõm chém đôi hai con khôi lỗi này rồi. Đáng sợ hơn là tốc độ tụ tập thiên địa linh khí còn nhanh hơn lúc sử dụng Hắc Trúc Bút đến gần một trăm lần, hiệu quả gần như là tức khắc.
Mặt khác, đầu bút còn được làm bằng một loại tài nguyên đỉnh cấp tương đối hiếm có nữa nên phù văn được họa ra còn gia trì thêm một luồng quang mang xanh tím. Luồng quang mang này có tác dụng gia cố rất đáng sợ, vô luận là pháp khí hay phù văn, chỉ cần được nó gia cố thì độ bền sẽ phi thường dai dẳng.
Nhìn vào đạo Nhất Tự Phù hắn vừa họa ra thì biết, sau khi triệt hạ hai con khôi lỗi xong thì nó vẫn còn lơ lửng giữa không trung không biến mất. Dựa vào lượng pháp lực còn sót lại thì có lẽ vẫn đủ để tiếp tục đánh thêm một chiêu tương tự như ban nãy nữa.
Nguồn gốc của đạo quang mang xanh tím kia xuất phát từ một loại linh tài tương đối đặc thù, gọi là Thâm Hải Pha Lê.
Nghe đến cái tên thôi thì ai cũng có thể nhận định ra được Thâm Hải Pha Lê xuất xứ từ dưới đáy biển, và sự thật đúng là như vậy. Nó là một loại linh tài đặc thù chỉ xuất hiện ở phụ cận địa bàn hoạt động của Thâm Hải Giao Long tộc.
Thâm Hải Giao Long tộc là quần thể Hải Yêu cường đại nhất tại Huyền Đô Đại Lục, tu vi của một con Thâm Hải Giao Long trưởng thành thông thường đều đạt từ Kim Đan cảnh hậu kỳ trở lên. Thậm chí bên trong tộc còn có không ít Nguyên Anh Yêu Vương cùng Động Thiên Yêu Hoàng tọa trấn nữa.
Địa vị của Thâm Hải Giao Long tộc tại tu chân giới là không phải bàn cãi.
Quay trở lại Thâm Hải Pha Lê, thứ này ngay từ đầu vốn không phải của Khương Hy, đây là thứ Trầm gia lão tổ đã tặng cho hắn ngay khi hắn lần đầu đến Trầm gia tại Tinh Nguyên Thành.
Hắn không biết bằng cách nào lão lại sở hữu một thứ tốt như vậy nhưng đúng như lão nói năm đó, thứ này đặt trong tay lão căn bản vốn không có cơ hội phát huy tác dụng, chi bằng tặng cho hắn để kéo gần quan hệ lại thì tốt hơn không ít.
Thâm Hải Pha Lê có tác dụng gia cố rất mạnh nhưng nó có một điểm trừ nặng là không thể sử dụng độc lập được, bản thân nó bắt buộc phải được luyện chế cùng với thứ khác có đẳng cấp chí ít là ngang ngửa.
Một khối Thâm Hải Pha Lê bình thường có giá trị ngang ngửa với linh tài đỉnh cấp bậc Kim Đan, mới nghe thôi là đã biết Trầm gia lão tổ cầm thứ này bao năm chung quy chỉ để ngắm chứ không thể dùng rồi.
Tu vi lão quá thấp, có thể cầm đến Thâm Hải Pha Lê đã là củ khoai nóng thì tự nhiên không còn phúc khí để cầm đến một thứ khác có đẳng cấp tương tự được.
Cũng may là Khương Hy vô tình có được bộ xương của Độc Bộ Tử Điểu nên mới có thể nhẹ nhàng phối hợp thành công với nó để tạo ra Dục Vọng Bút như bây giờ. Đương nhiên, Dục Vọng Bút cũng không chỉ đơn giản được kiến tạo nên từ hai loại tài liệu này nhưng đại khái thì vẫn là hai thứ đó làm chủ.
Hắn cầm Dục Vọng Bút ở trên tay rồi từ tốn tiến về chỗ hai con khôi lỗi kia rơi xuống để kiểm tra thử xem có lai lịch như thế nào, nhưng không ngờ là khi hắn đến nơi, khôi lỗi đã không còn, thậm chí một chút vết tích lưu lại cũng không có.
Thần sắc Khương Hy ngưng trọng đến cực điểm, từ lúc thu bút về cho đến tiến lại đây thì cũng chỉ mới vài giây ngắn ngủi trôi qua thôi, ấy vậy mà bọn chúng lại có thể nhẹ nhõm biến mất rồi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn không hiểu được.
Đột nhiên, hai mắt hắn mở to ra rồi PBuHv vội vàng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên để lui lại, hai con khôi lỗi không biết từ đâu lại tiếp tục xuất hiện rồi đồng loạt vỗ chưởng về phía nhau, mục tiêu ban đầu vốn là chỗ hắn vừa đứng ban nãy.
Nhưng vì hắn đã thoát kịp rồi nên thành thử hai chưởng kia đã va chạm vào nhau rồi đẩy bọn chúng văng ra xa, cánh tay xuất chưởng ngay lập tức vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
Bất quá không qua một hơi thở thì những mảnh nhỏ đó lại cấp tốc tụ hội về lại vị trí ban đầu rồi kiến tạo thành một cánh tay mới toanh không chút hư hại.
Thấy thế, Khương Hy liền à lên một tiếng đã hiểu rồi nhoẻn miệng cười đầy hứng thú. Thì ra bọn chúng sở hữu khả năng khôi phục tức thì, chẳng trách lại có thể di chuyển được ngay sau khi ăn phải Nhất Tự Phù của hắn.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế