Không chỉ Lăng Vân mà đến Khương Hy cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Kiếm Minh bế quan nhưng chỉ cần lợi dụng thân phận Kiếm lão thì lão vẫn dư sức nắm bắt được tình báo ở bên ngoài. Tam Đại Mạch Trúc Cơ mạnh như thế nào thì bản thân lão đã tự mình trải nghiệm trong thời đại hoàng kim rồi, cho nên khi lão phán định tình huống thì khả năng cao là nó có cơ sở đường hoàng.
Hắn liếc mắt sang nhìn Lăng Vân một chút, trong lòng cũng âm thầm ước lượng thử thực lực bây giờ của đối phương đã đạt đến tầng thứ nào rồi. Lấy ánh mắt của hắn, hắn vẫn không nhìn ra được cụ thể như thế nào, xung quanh Lăng Vân bây giờ cứ như được kiếm ý thủ hộ hết mực, bất kể hắn muốn soi xét chỗ nào thì cũng đều bị kiếm ý chặn đứng lại hết, làm không khéo còn bị kiếm ý phản sát như chơi.
Mi tâm hắn có chút hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ gì không ai biết được, một khoảng thời gian sau đó, hắn mới quay sang nói với Lăng Vân:
“Ngươi muốn tái đấu chứ?”.
“Được sao?”, Lăng Vân nói, bộ dáng có vẻ như không mấy nguyện ý lắm nhưng Khương Hy cũng không để tâm, bây giờ hắn chỉ muốn kiếm chứng thực lực của đối phương thôi, nhân quả thế nào thì từ từ rồi tính.
“Nếu ngươi không có vấn đề thì ta không ngại đâu”, Khương Hy mỉm cười đáp, sau đó, hắn từ tốn đặt tấm lá đặt thịt cá xuống rồi đứng dậy tiến ra giữa mặt hồ. Theo từng bước chân của hắn, mặt hồ ngay lập tức đóng băng lại thành một tầng băng mỏng, chỉ cần trọng lượng của một đứa con nít thôi cũng đủ làm mặt băng tan vỡ rồi.
Khương Hy có Đạp Vân Bộ làm nền tảng bộ pháp nên thân thể của hắn nhẹ như mây trôi, dù có chạm chân vào mặt băng thì cũng chẳng khác gì đang chạm vào không khí. Kiếm Minh chân nhân cảm thấy hứng thú với trận luận bàn ngoài ý muốn này, lão điều chỉnh hướng ngồi của mình lại một chút cho thuận tiện quan sát, tiện thể cũng nói với Lăng Vân:
“Vân Vân, đừng suốt ngày chậm chạp thế, đến nữ nhân còn đi trước con rồi kìa”.
Lăng Vân: “. . .”
Hắn thật sự không biết nên mở miệng nói như thế nào nữa, đổi lại trước đây, hắn nhất định sẽ không từ chối nhưng bây giờ thì khác. Hắn không nỡ đấu với ‘nàng’, tuy rằng hắn không biết vì lý do gì đối phương đang thân là nam nhân lại biến thành ‘nàng’ nhưng hắn không nhận nhầm khí tức được. Người đang ở ngoài hồ kia tám, chín phần chính là Khương Vô Nhai.
Có điều thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều nên đành phải tự mình đứng dậy để đi ra nghênh chiến. Theo chuyển động của hắn, kiếm ý trong không gian bắt đầu có hiện tượng cộng minh, tiếng kiếm minh thi thoảng lại vang lên mấy cái. Đối với tình huống này, Kiếm Minh đã sớm đoán từ trước nên liền gật đầu mỉm cười đầy hài lòng. Về phần Khương Hy, hắn không quá am hiểu kiếm tu nên không quá rõ trong mười lăm năm qua, Lăng Vân đã ngộ ra được thứ gì nhưng có thể khiến kiếm ý thủ hộ cấm địa cộng minh thì khả năng cao là do thể chất bây giờ.
Lần cuối Khương Hy đấu với Lăng Vân là ở Thượng Dao Thiên Trì, lúc đó thể chất của đối phương hoàn toàn bình thường, hắn có thể chắc chắn chuyện đó nhưng bây giờ thì khác nhiều quá rồi. Lăng Vân đã khai mở cho mình một loại thể chất hậu thiên, hơn nữa xu hướng có vẻ như càng ngày càng tăng cao, mục tiêu hướng thẳng đến tiên thiên.
Hắn suy nghĩ nhanh một chút rồi nói:
“Thể chất bây giờ của ngươi gọi là gì?”.
Cước bộ của Lăng Vân có chút hơi chậm lại, hai chân hắn chạm lên mặt băng nhưng lại giống như không chạm. Bởi mỗi khi hắn đặt chân xuống là bên dưới liền xuất hiện một tầng kiếm ý để nâng đỡ hắn, hiệu ứng có chút tương tự như lăng không nhưng chỉ trong nhất thời thôi. Kiếm ý xuất hiện không được mấy hơi là lại biến mất để kiếm ý khác hiện ra để thay thế.
Hắn bình tĩnh đáp:
“Ta không quá chắc nhưng có lẽ là Hậu Thiên Kiếm Thể đi”.
“Không giống lắm, phải mạnh hơn”, Khương Hy lắc đầu đáp.
“Đúng hơn là Bán Tiên Thiên Minh Kiếm Thể”, thanh âm của Kiếm Minh đột nhiên cắt ngang, ngữ khí của lão cũng bình tĩnh nhưng so với hai người bọn hắn thì lão ‘tĩnh’ hơn rất nhiều. Nếu bọn hắn không biết lão ở ngay đây từ đầu thì có khi đã không để ý đến lão rồi.
Lăng Vân không hiểu thể chất của mình nên hắn không biết cách nói sao cho Khương Hy hiểu nhưng Kiếm Minh thì khác, chỉ bằng vào sáu chữ ‘Bán Tiên Thiên Minh Kiếm Thể’ thôi là hắn có thể hiểu ra được rất nhiều chuyện.
“Thú vị rồi đấy”, hắn mỉm cười nói.
Bán Tiên Thiên là loại thể chất vượt trội Hậu Thiên nhưng chưa đạt đến tình trạng Tiên Thiên, thông thường, đây là tình trạng tối đỉnh nhất mà một người có thể cải tạo thể chất của mình thành. Nếu không có đại lượng tiên thiên linh vật trợ giúp thì không đời nào có thể mơ tưởng đến việc chạm vào Tiên Thiên. Dù sao, hai chữ ‘Tiên Thiên’ cũng đã giải thích rõ ràng cho ý nghĩa của nó rồi, thứ gì thuộc về trời sinh thì sức người khó suy chuyển, nhất định phải trả một cái giá không nhỏ.
Mặt khác, quá trình để một người có thể chất bình thường đạt đến trình độ Bán Tiên Thiên cũng hao tổn mấy trăm năm là ít. Vậy mà Lăng Vân chỉ tiêu tốn mười lăm năm là đã có thể đạt đến tình trạng này rồi, loại thiên phú này thật sự rất đáng sợ, tại thế hệ hoàng kim cũng chẳng có mấy người làm được đâu.
Nghĩ đến đây, Khương Hy không khỏi cảm thán Kiếm Minh, ánh mắt của lão nhìn người không phải dạng vừa đâu, có thể nhìn ra viên ngọc quý như Lăng Vân tuyệt đối là dựa vào lịch duyệt cá nhân không ai so bì được.
Thể chất hiện tại của Lăng Vân là Bán Tiên Thiên Minh Kiếm Thể, đây là một thể chất đối lập với Tiên Thiên Tàng Kiếm Thể của Kiếm Minh, kiếm ý trời sinh đã tự động quấn quanh cơ thể, tựa như tình huống bây giờ vậy. Theo tu vi càng tăng cao thì kiếm ý trong thiên địa sẽ càng quấn thân hắn cao hơn, nếu thể chất chính thức vào tiên thiên thì không cần nói nữa, hắn hoàn toàn đủ sức ngồi ngang hàng với Tứ Đại Mạch Trúc Cơ ngày sau.
. . .
Kiếm ý của Lăng Vân càng ngày càng nhiều, tiếng kiếm minh cộng hưởng cũng nhiều không cách nào hình dung nổi. Toàn thân Khương Hy bây giờ đã nổi lên một tầng gai ốc rồi, dù chưa chính thức đánh nhau nhưng áp lực bây giờ cũng không hề nhỏ đâu. Để đối ứng lại với kiếm ý của Lăng Vân, hắn phải thả Sắc Dục Thể cùng khí tức dụ hoặc của mình ra để đối ứng.
So với Lăng Vân, hắn có lợi thế về thể chất cùng tu vi nên không quản kiếm ý của đối phương lăng lệ thế nào, hắn vẫn chống chọi lại được.
“Tiểu cô nương, luận bàn phải công bằng”, Kiếm Minh chân nhân lên tiếng, bộ dạng quan chiến rất tùy ý.
Khương Hy đương nhiên hiểu ý lão, hắn hít nhẹ vào một hơi rồi từ tốn áp chế tu vi xuống Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong như Lăng Vân. Theo đó, khí áp của song phương liền triệt để rơi vào thế cân bằng. Tuy rằng đôi bên chưa xuất thủ nhưng dựa vào khí tức đối áp thì hắn bây giờ cũng ước lượng được thực lực của Lăng Vân rồi. Cùng cảnh giới, hai người mạnh ngang nhau. Đây không nghi ngờ gì hết là một tin phi thường lớn, vô luận đối với Dạ Ma hay Quan Nhân Các, thực lực bây giờ của Lăng Vân đích xác đủ để hai thế lực này bỏ ra một cái giá đủ lớn.
Thời đại hoàng kim . . . có lẽ sắp quay lại rồi.
“Kh . . . Hồng cô nương chuẩn bị xong rồi chứ?”, Lăng Vân cẩn trọng hỏi, theo cách nói của sư phụ hắn thì Khương Vô Nhai bây giờ có họ Hồng, còn cụ thể tên như thế nào thì hắn không chắc lắm. Hắn không phải người ngu nên đại khái có thể hiểu được Thiên Nguyệt Tông sau lưng chắc chắn rất có thể lực, nếu không Khương Vô Nhai đã không thể nào dễ dàng đi vào trong cấm địa như thế này.
Khương Hy nhìn hắn một chút rồi mỉm cười gật đầu, hắn đáp:
“Vân Vân công tử không cần lo lắng, ta luôn sẵn sàng”.
Lăng Vân: “. . .”
Đột nhiên cảm thấy mất mặt.
Sư phụ không lựa chọn gọi tên hắn lúc nào, kết quả lại gọi ngay trước mặt ‘nàng’, bây giờ nghe ‘nàng’ gọi hai tiếng Vân Vân có chút mất mặt thật sự.
Hắn nhanh chóng lườm qua chỗ Kiếm Minh chân nhân một cái, bộ dạng như tức phụ. Kiếm Minh đương nhiên không để ý, đại khái thì lão chỉ muốn xem trò vui của bọn hắn thôi, hơi đâu đi quản nhiều chuyện như Khương Hy gọi đệ tử của lão là Vân Vân hay không. Mặt khác, lão cũng đưa tay lên gãi cằm nhìn hai người bọn hắn một hồi, trong đầu nghĩ gì không ai biết được.
Bất quá thân là đệ tử của lão, Lăng Vân đương nhiên biết sư phụ nhà mình nhất định đang có mấy ý nghĩ không được tốt đẹp đâu. Đồng dạng, Khương Hy thân là bằng hữu lâu năm, hắn lại càng hiểu bản chất của Kiếm Minh là người như thế nào, con người đã vô pháp vô thiên thì suy nghĩ cũng vô pháp vô thiên nốt.
Hắn không để ý ybhYy đến lão nữa, càng nhìn, có khi đến hắn cũng mất kiên nhẫn với lão mất, hắn quay trở lại với Lăng Vân, khí thế trên người cũng bộc phát ra phi thường mạnh, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm Dục Vọng Chủy rồi. Phù đạo của hắn quá nổi bật, Kiếm Minh chỉ cần nhìn qua thì về sau thể nào cũng điều tra được một hai, mà một khi Kiếm Minh đã tìm hiểu thì Kiếm Thánh cùng cao tầng của Kiếm Tông sẽ nhận được một chút tin tức, từ đó hắn khó lòng thoát khỏi hiềm nghi của bọn họ, xác suất bị phát hiện sẽ rất cao.
Cho nên để đối mặt với tình huống này, hắn cần cẩn trọng không dùng Phù đạo để đối chiến, thay vào đó thì có thể sử dụng toàn vẹn truyền thừa Thiên Nguyệt để đánh một trận, tiện thể tự mình rèn luyện luôn, một công đôi việc cũng không phải tồi.
Ở phía đối diện, Lăng Vân cũng đã gọi ra thanh trường kiếm của mình, sắc mặt của hắn nghiêm túc đến lạ thường, toàn thân không một kẽ hở, hiển nhiên thực lực đã đạt đến mức khó người so bì được.
Khóe miệng Khương Hy khẽ nâng lên, Súc Địa Thành Thốn rất nhanh được thi triển, thân hình hắn lóe lên ở trước mặt của Lăng Vân, hư ảnh vầng trăng khuyết đỏ như máu ở sau lưng ngay lập tức hiện ra.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Khuyết Nguyệt”.
Chiêu số không có gì lạ, Lăng Vân không cảm thấy bất ngờ, thậm chí ánh mắt của hắn cũng không thèm dao động một chút nào. Một tay cầm kiếm nhanh chóng vung ra, kiếm ý tụ hội lại bùng nổ ra một đạo uy áp vô hình. Khương Hy híp mắt lại, một chân vừa xuất chiêu cấp tốc biến chiêu đánh thẳng vào cổ tay của đối phương. Chiêu số thay đổi tức thời làm uy lực cũng giảm đi không ít.
Oanh!
Cổ tay bị đánh trúng, kiếm chiêu của Lăng Vân cũng không thể chém trúng đích được nhưng kiếm ý thì khác, kiếm ý thực sự đánh trúng được Khương Hy. Trên ống chân không biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy vết rách khá rõ ràng.
Hắn mượn thế đạp chân thẳng vào lồng ngực của Lăng Vân rồi nhẹ nhàng lui thân ra xa, Dục Vọng Chủy không quên chém ra mấy đạo trảm quang hướng về phía trước nhưng đáng tiếc, kiếm ý của Lăng Vân đã chém nát hết số trảm quang đó rồi.
Ngay từ chiêu đầu tiên, Khương Hy không chiếm được ưu thế nào, thậm chí còn ăn không ít thua thiệt, cho nên lần này hắn sẽ không nương tay nữa. Khí tức trên người hắn thay đổi, sự dụ hoặc vẫn mạnh mẽ như cũ nhưng bây giờ đã có xu hướng thu liễm vào rồi chứ không bùng phát ra nữa. Thân hình hắn uyển chuyển lướt về phía trước, sau lưng lập tức xuất hiện một vầng trăng máu cực kỳ lớn, uy áp tỏa ra cũng mạnh không cách nào tưởng nổi.
Lăng Vân nhíu mày lại, kiếm ý tỏa ra đối chọi với khí tức dụ hoặc, hắn bây giờ đã khác trước, có kiếm ý hộ thể, mị công gần như không gây ảnh hưởng đến hắn. Chỉ có điều, hắn không chặn khí tức của Khương Hy được quá lâu. Về bản chất, Sắc Dục Thiên vốn đã đánh vào dục vọng của con người rồi, muốn chặn nó thì bắt buộc phải giải quyết từ gốc, giải quyết từ chính dục vọng của bản thân.
Lăng Vân có ý đồ ‘bất chính’, tự nhiên khó thoát được Sắc Dục Thiên. Nhưng nhờ vào thể chất Bán Tiên Thiên Minh Kiếm Thể, kiếm ý có thể tạm thời giúp hắn thanh tỉnh để đối phó với Khương Hy.
Cùng lúc này, Khương Hy đã áp sát đến hắn, Dục Vọng Chủy lập tức chém ra, hồng quang toát ra ngập hết cả một bờ hồ.
“Thiên Nguyệt Cửu Trảm - Nhất Nguyệt”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm