Lộ Nhân Trung không nhiều lời, song phương chỉ cần đạt đến nhận thức chung thôi là đã không cần thiết phải nán lại tại chỗ làm gì cho mất thời gian. Hắn nhanh chóng tế ra phi kiếm rồi bay thẳng trở về Kiếm Tông, hắn không lựa chọn bám theo Khương Hy và Lăng Vân nữa bởi hắn biết, có bám theo cũng không có ý nghĩa gì, hai tháng qua đã không nhìn ra được gì thì bây giờ cũng tương tự thôi.
Chưa kể, Khương Hy còn là Luyện hồn nhất mạch, hắn có âm thầm bám theo kiểu gì thì cũng bị lộ ra như thường. Để tránh cho bản thân bị mất mặt một lần nữa, hắn nên từ bỏ ý định này. Bên cạnh đó, hắn cần cáo tri lại gia tộc về chuyện của Thiên Nguyệt Tông, để cho hai vị lão tổ cùng nhau thương lượng đưa ra đối sách.
Kiếm quang cắt ngang giữa phương trời, Lộ Nhân Trung bây giờ chỉ là một điểm đen chìm vào bên trong vô tận, Khương Hy nhìn theo hướng hắn đi một hồi rồi mới quay lưng dùng Súc Địa Thành Thốn để rời đi, tiện thể cũng không quên dùng phù văn truyền tin cho Lăng Vân. Tên kia bây giờ chắc hẳn cũng đang lo đến sốt vó đi?
. . .
Hai người bọn hắn rời đi một khoảng thời gian khá lâu, có lẽ là tầm nửa canh giờ sau thì hai bóng người đột nhiên hiện ra ngay giữa chiến trường ban nãy. Hai người này phân thứ bậc ra khá rõ ràng, một người đi trước, một người theo sau. Người đi trước là một lão bà có gương mặt phúc hậu, nụ cười luôn nở trên môi, mái tóc trên đầu cũng đã trắng bạc hết cả rồi, nhưng điểm đáng lưu ý ở đây là cây trâm cài đầu của nàng, trên đó có họa tiết của mặt trời phi thường rõ ràng.
Ngoài ra, nếu có người nào nhận ra được lão bà này thì tuyệt đối sẽ nhận ra được thêm hai người khác, bởi đây là cao tầng chân chính của Quan Nhân Các, một trong Quan Nhân Tam Bà - Nhật Bà.
Thiên hạ không mấy người biết đến sự tồn tại của Quan Nhân Tam Bà nhưng nếu đã biết thì sẽ hiểu, Tam Bà chính là tỷ muội sinh ba, cả ba người giống nhau như đúc, từ gương mặt, vóc dáng, cách đi đứng cho đến cách nói chuyện, thậm chí đến tu vi cũng giống hệt nhau. Xem như người thân quen nhất với cả Tam Bà cũng chưa chắc đã có thể phân biệt ai ra ai, nhiều lắm thì chỉ có thể phân biệt dựa vào cây trâm cài đầu thôi.
Nhật Bà đã xuất hiện, vậy thì sự tồn tại của người còn lại chẳng đáng để nêu ra. Toàn thân hắn phủ kín mít từ trên xuống dưới, không chỗ nào là không có lớp vải trắng ngà phủ lên, nhìn qua thật sự không phân biệt được là nam hay nữ. Hắn lẳng lặng nghiêm chỉnh đứng khom người ở đằng sau Nhật Bà, bộ dạng cung kính có thừa.
“Bà bà, nơi này là chiến trường của Lộ Nhân Trung và Hồng Hy”, hắn nói.
Nhật Bà nhìn qua chiến trường này một hồi, nàng từ tốn cầm cây quải trượng đi về phía chỗ cái hố Lộ Nhân Trung rơi xuống ban nãy, sau đó lại trầm ngâm một hồi khá lâu. Tên bạch bào nhân sau lưng đương nhiên không dám làm phiền nàng, sau khi nói xong câu trước đó thì hắn đã lựa chọn im bặt lại rồi.
“Ngươi đánh giá trận chiến này như thế nào?”, Nhật Bà đột nhiên hỏi.
Tên bạch bào nhân trầm ngâm một hồi, hai mắt chuyển động nhìn quanh các vết tích đấu pháp nơi phụ cận. Hắn nhìn về từng mỏm đá bị chém rụng, nhìn về từng cánh rừng bị kiếm ý phá hủy không còn mảnh vụn rồi nhìn về từng chiếc lá bay giữa không trung, tựa như chúng vẫn còn sợ sệt dư âm trận chiến ban nãy mà vẫn chưa dám hạ mình xuống đất.
Hắn quan sát rất kỹ càng, một hồi sau thì mới cung kính đáp lại:
“Bẩm bà bà, hai người bọn họ đánh nhau không đến nửa canh giờ, chiêu số chỉ ở mức luận bàn, không phân sinh tử. Trong số đó có một chiêu thức sở hữu cường độ công phá cực kỳ cao, tiểu nhân vẫn chưa xác định ra được là loại chiến kỹ nào”.
“Ngươi theo lão thân bao lâu rồi nhỉ?”, Nhật Bà hỏi tiếp, chưa bình luận gì đến câu trả lời vừa rồi của bạch bào nhân.
Bạch bào nhân có hơi sững sờ, tựa hồ cũng rất ngạc nhiên với câu hỏi này, hắn vội vàng ôm quyền đáp:
“Bẩm bà bà, đến nay đã được một trăm năm mươi năm”.
Nhật Bà gật nhẹ đầu, tay cầm quải trượng gõ gõ xuống mặt đất một vài cái, giống như đang suy tư chuyện gì đó khá quan trọng. Nội tâm bạch bào nhân bắt đầu khẩn trương không ngớt. Hắn đúng là đã theo Nhật Bà được một trăm năm mươi năm, hơn nữa không chỉ đơn giản là ‘theo’ thôi đâu, hắn gần như còn là phụ tá trợ giúp những công việc lặt vặt thường ngày của nàng.
Trong suốt một trăm năm mươi năm phục vụ, hắn chưa bao giờ nhìn qua loại biểu hiện này của nàng, tự nhiên cũng đồng nghĩa, nàng chưa bao giờ hỏi hắn một câu này. Thông thường, câu này được hỏi ra chỉ mang hai ý nghĩa, trùng hợp lại đối địch lẫn nhau.
Một là đề bạt, hai là đuổi đi.
Hắn không biết ý của Nhật Bà là như thế nào, nếu là vế trước thì quá tốt, hắn không cầu gì hơn nhưng nếu là vế sau, hắn thật không biết nên đi đâu bây giờ. Tuy rằng thực lực của hắn không đến nỗi tồi nhưng năng lực của hắn lại phù hợp với Quan Nhân Các hơn, những nơi khác thực sự không thể nào phát huy năng lực của hắn lên giới hạn cao nhất được. Về phần tán tu, bỏ qua đi, hắn không bao giờ chọn con đường ‘đường cùng’ như thế.
Nhật Bà suy tư một hồi khá lâu, sau đó nói:
“Tiềm lực phát triển của người không tồi, trừ bỏ nha đầu Vân Hy thì ngươi là người duy nhất có thể leo đến địa vị của lão thân. Chỉ có điều, ngươi vẫn còn nhiều thứ phải học lắm, về sau theo lão thân nhiều một chút”.
Nghe vậy, bạch bào nhân vội vàng ôm quyền quỳ xuống, gương mặt ẩn sau lớp vải trắng ngà mừng rỡ không cách nào kiểm soát được. Theo cách nói của Nhật Bà, ý của nàng nhất định là ý đầu tiên, đề bạt, đây không nghi ngờ gì hết là tin vui nhất những năm này hắn nhận được.
“Đa tạ bà bà đã khen ngợi, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức mình để không làm người thất vọng”.
Nhật Bà mỉm cười nói:
“Đứng dậy đi, năng lực của ngươi đã đủ sức để nhận truyền thừa của bản các rồi, tu vi còn hơi thấp một chút nhưng với thiên phú tu hành của ngươi thì cũng không đến mức chậm chạp, không gian phát triển ngày sau vẫn còn nhiều”.
Bạch bào nhân khom người dập đầu rồi đứng dậy, hắn thu lại vẻ kích động của mình khá nhanh, dù sao thì thân là người được Nhật Bà công nhận, tâm tính của hắn há lại là người không biết tiến lùi như thế nào.
Nhật Bà khá hài lòng với biểu hiện này của hắn, sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía hư không, trong đầu mường tượng lại từng chiêu từng thức Lộ Nhân Trung cùng Khương Hy đã sử dụng. Nếu Khương Hy có thể đọc được suy nghĩ nàng, nhất định hắn sẽ ngả ngửa ra sau mà chấn kinh. Bởi nàng mường tượng ra quá mức chi tiết, như thể nàng đã quan sát cả trận chiến từ đầu đến cuối vậy.
Nhật Bà là cường giả thuộc thế hệ hoàng kim, tu vi của nàng cao tuyệt, tuổi tác so với thọ nguyên tính ra cũng chỉ mới tầm trung niên thôi nhưng nàng đã bắt đầu cảm thấy cần phải tìm người nhận truyền thừa cho vị trí của mình rồi.
Những năm này tu chân giới biến chuyển quá nhiều, Tứ Đại Mạch Trúc Cơ đều đã hiện thế gian. Thiên Hồn Ma Mạch là người đầu tiên đạp chân vào cảnh giới Kim Đan, tính đến giờ chắc cũng đã vững chắc cảnh giới của mình. Thiên Mạch và Thập Luân Địa Mạch bây giờ đều đã đạt đến Kết Đan cảnh, qua năm sau chắc cũng thuận lợi độ kiếp vào Kim Đan cảnh.
Duy chỉ có Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch thì nàng không biết rõ tin tức nhưng vì trận chiến này, nàng đã tự thân đến đây. Bởi người sau lưng nàng đây đã bẩm báo lại cho nàng một chuyện, Thiên Nguyệt Tông xuất hiện.
Lấy địa vị của nàng, nàng đương nhiên biết phó mạch Thiên Nguyệt Tông bây giờ đang ở đâu, tuy rằng thủ đoạn lẩn trốn phi thường thông thiên nhưng cũng chẳng thể nào qua mắt được nàng đâu. Dưới con mắt của nàng, tông môn này trong tương lai kiểu gì cũng sẽ bị Khương Vô Nhai khai đao, dù sao người nắm giữ tu vi cao nhất của phó mạch cũng chỉ là Minh Tâm cảnh, chưa kể tuổi tác cũng còn cao, ngoài ra cũng không còn tu sĩ Nguyên Anh cảnh nào hết.
Trong khi đó, chủ mạch lại quá bí ẩn, trừ bỏ Nguyệt Loan đang ở trong Vạn Thú Khương thị ra thì nàng không tìm được ai trong số những người còn lại. Manh mối duy nhất nàng tìm được vốn là Khương Vô Nhai nhưng đen đủi là từ sau sự kiện Thượng Dao Thiên Trì, hắn lại biến mất đi đâu không thấy.
Dựa theo tình báo của Nguyệt Bà thì Thần Cơ lão nhân có vẻ như biết cái gì đấy nhưng toàn bộ Quan Nhân Các chẳng có ai đủ sức đi theo đuôi lão nhân này, ít nhất phải là cấp bậc cường giả như Phó Các chủ thì may ra, thậm chí có khi phải là Các chủ đích thân xuất kích thì mới được.
Bất quá nàng biết, hai vị kia chẳng hơi đâu đi theo đuôi Thần Cơ lão nhân làm gì, bởi bọn họ còn có việc quan trọng hơn cần phải đi làm. Quan Nhân Tam Bà các nàng đã không thể theo đuôi được lão, vậy thì cứ mặc thôi, dù sao, các nàng cũng không phải không có cách để tìm đến Khương Vô Nhai.
Đơn cử như bây giờ chẳng hạn, trong trận chiến vừa rồi, nàng đã nhận ra một loại chiêu thức phi thường quen thuộc mà Khương Vô Nhai đã từng dùng - Thiên Nguyệt Thoái Phá. Loại chiến kỹ này thực sự rất mạnh, đến giờ nàng vẫn còn nhớ khá rõ bởi lúc trước, nàng đã từng nghiên cứu Thập Đại Chính Phái khá kỹ càng, đương nhiên, Thập Đại Chính Phái mà nàng nghiên cứu chính là từ lúc sơ khai đến tận giờ.
Số lượng tông môn có khi phải lên đến hàng chục, Thiên Nguyệt Tông chỉ là một trong số đó thôi nhưng nàng lại để ý đến nó khá nhiều. Bởi nó là tông môn duy nhất giải thể khi thực lực còn đang ở trên đỉnh cao. Theo những gì trong các ghi chép được thì khi đó, Thiên Nguyệt Tông có khả năng sẽ bị khí vận chi tử thời đại đó - Thiên Đao lão tổ hấp thụ khí vận nên lựa chọn lui vào bóng tối trước cũng xem như bảo toàn được truyền thừa cho thế hệ sau.
Kết quả cho thấy, quyết định năm xưa của chủ mạch Thiên Nguyệt Tông là đúng, Khương Vô Nhai bây giờ còn cường đại hơn cả Thập Đại Thiên Kiêu, tuy rằng Nhật Bà không rõ tu vi của hắn bây giờ ra sao nhưng tính toán đầy đủ thì có lẽ cũng nên Kim Đan cảnh rồi. Năm đó, hắn là người có tu vi tối đỉnh chỉ xếp sau Văn Đồng Quỳ Liên nên bây giờ vào Kim Đan cảnh cũng chẳng phải lạ.
Quay lại chuyện cũ, theo những gì nàng thu thập được từ tình báo ở trong các thì một người khác của chủ mạch Thiên Nguyệt Tông đã xuất thế, người này gọi là Hồng Hy. Nàng chưa từng nghe đến cái tên này nhưng hành động của người đó lại khiến nàng chú ý.
Người đó đến gặp Kiếm Minh chân nhân, hơn nữa lại còn dùng cái danh của lão âm hóa Hồng Hư treo trên miệng. Nàng cũng cố tình để Tinh Bà đem tin này truyền đến tai của cao tầng Cửu Tiêu Tông, kết quả là tông môn này không có hồi ứng gì hết, xem như ngầm thừa nhận quan hệ này.
Nàng không quá tin tưởng loại ‘im lặng’ kỳ lạ này nhưng trước mắt không thể thâm nhập sâu vào bên trong cao tầng Cửu Tiêu Tông nên chỉ có thể tạm thời chấp nhận như vậy.
Kiếm Minh chân nhân bế quan đã lâu, gần như chẳng hỏi sự đời, bây giờ đột ngột để Lăng Vân đi theo Hồng Hy quả thực có chút quái lạ. Ban đầu nàng không quá để ý nhưng bây giờ xác định được thân phận chủ mạch Thiên Nguyệt Tông của Hồng Hy rồi thì nàng không thể không nhúng tay vào.
Kiếm Minh chân nhân nhất định biết chuyện gì đó liên quan đến Thiên Nguyệt Tông, thậm chí động thái để Lăng Vân đi cùng có khả năng cao là . . . bồi dưỡng tình cảm để thành thân cũng nên.
Càng suy nghĩ, nàng cảm thấy quái đản, không biết nên nói ra thành lời như thế nào nhưng nói chung, động thái của Kiếm Minh chân nhân bây giờ cũng phải cần lưu tâm một chút mới được.
Nhật Bà suy tư một hồi rồi quay sang nói với bạch bào nhân:
“Hồng Hy bây giờ đi theo hướng nào rồi?”.
Bạch bào nhân cung kính đáp:
“Bẩm bà bà, nàng rất cẩn thận, mọi khí tức đều bị thu liễm lại để sót một tia, đến toán mệnh thiên cơ cũng không tìm ra nàng. Trước mắt, chúng ta không nắm được tung tích của nàng”.
Nghe vậy, Nhật Bà có chút hơi cau mày lại, quải trượng gõ mạnh xuống dưới mặt đất, lá cây xung quanh ngay lập tức liền tiêu tán vào trong không trung.
Lại là Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel z7Gkb (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm