Đây là đêm Trần Ninh ngủ ngon nhất từ trước đến nay, cũng là buổi sáng thức giấc đẹp nhất trong đời hắn.
Bởi đêm hắn được ôm nữ nhân mình yêu chìm vào giấc ngủ, sáng mở mắt được nhìn ngắm nàng ở ngay bên cạnh.
Vẻ lười biếng và phong tình của Mai Tỷ vào lúc sáng sớm, dù không có một chút trang điểm nào vẫn đẹp hơn cả ánh bình minh, khiến hắn nhìn đến ngẩn ngơ.
“Rời giường.” Mai Tỷ nhoẻn miệng cười:
“Đánh răng rửa mặt rồi tắm rửa, tỷ nấu đồ ăn sáng.”
“Đệ đang mơ hay tỉnh?” Trần Ninh chớp mắt hỏi.
Chụt.
Mai Tỷ hôn phớt lên môi hắn, đỏ mặt nói: “Cảm giác chân thật thì chính là tỉnh.”
“Haha, hôn lâu một chút mới cảm nhận rõ được.”
“Đồ xấu xa.”
Hai người trêu đùa nhau một trận, vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn ăn, cảm giác mà tình yêu mang đến thật tuyệt.
Vừa ăn sáng xong, bên ngoài vang lên giọng nói của nam tử trợ lý đêm qua:
“Hồn Sư đại nhân, có viện trưởng và thành chủ muốn gặp ngài được chứ?”
“Thành chủ?” Trần Ninh và Mai Tỷ giật mình, âm thầm kinh hãi.
Khai Minh Thành là một trong những đại thành lớn của Định Nam Quốc, có thể đảm nhiệm chức vị thành chủ của đại thành như thế, thực lực chẳng những phải vô cùng cao cường, mà cống hiến cho quốc gia cũng phải cực kỳ to lớn.
Nhân vật như thế nếu là trước đây ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, vậy mà giờ đây lại đích thân đến tìm gặp mình, thật sự vượt qua tưởng tượng.
Hai người không dám thất lễ, chỉnh đốn trang phục mở cửa nghênh đón.
Nam tử trợ lý đứng ở bên ngoài canh giữ, chỉ có mỹ phụ viện trưởng và một lão già cùng nhau bước vào.
Nói là lão già nhưng thân thể của ông ta lại như một chiếc cột vừa to vừa thẳng tắp, toàn thân toả ra một luồng uy nghiêm dũng mãnh, chỉ có mái tóc đã bạc trắng, sự đục ngầu trong đôi mắt là minh chứng rõ ràng nhất cho tuổi tác của ông ta.
Nhìn dáng vẻ lúc về già như vậy, không khó mường tượng ra một quá khứ huy hoàng phía sau lưng.
Định Nam Quốc từ khi thành lập đến nay chưa từng chấm dứt chiến tranh với Ma Tộc, cường giả hàng đầu tung hoành sa trường, kiến công lập nghiệp, tích đủ công huân đến tuổi nghỉ hưu mới có thể quay về trong nước mà đảm nhiệm các chức vụ quan trọng.
Hiển nhiên lão già này, cũng chính là Khai Minh Thành Chủ cũng là một nhân vật như vậy.
Thế nên khi nhìn thấy ông ta, cả Mai Tỷ và Trần Ninh đều vô thức biểu lộ sự kính trọng.
Đây không phải vì kính trọng thực lực của ông ta, mà là kính trọng những cống hiến của ông ta cho nhân loại.
“Đêm qua ngủ ngon chứ?” Viện trưởng ôn nhu hỏi.
“Ngủ rất ngon, đa tạ tiền bối quan tâm.” Trần Ninh lễ phép đáp.
Viện trưởng nhẹ gật đầu, hướng về lão già mở miệng giới thiệu:
“Đây là thành chủ của Khai Minh Thành - Dương Chiêu, các ngươi có thể gọi là Dương lão.”
“Tham kiến Dương lão.” Hai người không dám thất lễ, vội vàng chắp tay.
“Haha, ngồi đi!” Dương Chiêu vuốt râu cười, có vẻ rất là hài lòng nói:
“Khai Minh Thành chúng ta xuất hiện một vị Hồn Sư, đây chính là chuyện đáng mừng, tỷ đệ các ngươi không cần khách sáo.”
Viện trưởng ở một bên nhịn không được cười trộm, bà ta biết hiện tại dù có liều mạng, Dương Chiêu cũng đã khẳng định tỷ đệ hai người này là con dân của Khai Minh Thành.
Bởi vì Định Nam Quốc có một quy định cụ thể, địa bàn quản lý của ai xuất hiện hay đào tạo ra hạt giống thiên tài, có thiên phú phi phàm đều là thành tích to lớn, cứ mười năm một lần sẽ được tính vào ban thưởng, mang lại nhiều lợi ích cho thành trì của mình, thành chủ cũng được tiếng thơm.
Mà Hồn Sư chính là thiên tài trong thiên tài, chẳng những thế còn vô cùng quý hiếm.
Trong lịch sử Định Nam Quốc, phải đến vài trăm năm mới có một Hồn Sư ra đời.
Ngay khi nghe tin có trường hợp đặc biệt Hồn Sư thức tỉnh ngay trong thành trì của mình, Dương Chiêu đã lập tức nhận định tỷ đệ Trần Ninh là người của Khai Minh Thành, lập ra hộ tịch ngay trong đêm, ai cũng không thể thay đổi.
Đương nhiên Trần Ninh chỉ là “hàng” đính kèm, Mai Tỷ mới là bảo bối được xem trọng.
Trần Ninh và Mai Tỷ không biết cũng vì nguyên nhân này mà vấn đề về lý lịch, xuất thân của cả hai đã được giải quyết một cách nhanh chóng.
Bọn họ đã là nhân khẩu của Khai Minh Thành.
“Nha đầu, ngươi tên gì?” Dương Chiêu ôn hoà hỏi.
“Thưa thành chủ, tiểu nữ gọi Trần Hàn Mai.” Mai Tỷ nhẹ nhàng đáp.
Trần Ninh âm thầm khen, thật ra tên của nàng chỉ là Hàn Mai mà thôi, nhưng vì hai người đang lấy danh nghĩa tỷ đệ nên nàng mới cố ý báo là họ Trần, suy nghĩ rất chu đáo.
Bởi lẽ những đãi ngộ của hắn là đến từ nàng, nếu để người khác biết được bọn họ không phải tỷ đệ ruột thịt, khó tránh khỏi sẽ phát sinh phiền phức.
“Trần Hàn Mai, rất tốt.” Dương Chiêu cười nói:
“Mặc dù ngươi thức tỉnh trễ, bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để tu luyện, nhưng Hồn Sư là trường hợp ưu tiên, dù tận năm mươi tuổi mới thức tỉnh cũng sẽ được Vận Thiên Cung thu nhận và hết lòng bồi dưỡng.”
“Vận Thiên Cung?” Trần Ninh và Mai Tỷ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngơ ngác trong mắt đối phương.
Bọn hắn đã nghe qua Y Học Viện, Học Viện Quân Sự, Học Viện Pháp Sư, Giác Đấu Học Viện, Học Viện Sát Thủ. . . nhưng chưa từng nghe qua Vận Thiên Cung.
Như hiểu được thắc mắc của hai người, mỹ phụ viện trưởng lên tiếng giải thích:
“Vận Thiên Cung là nơi duy nhất tại Định Nam Quốc đủ trình độ đào tạo những tu sĩ có thiên phú đặc biệt, sở hữu chức nghiệp đặc biệt mà vài trăm năm, hàng nghìn năm, thậm chí là cả vạn năm mới xuất hiện một người.”
“Ngoại trừ Hồn Sư, có những loại thiên phú, năng lực quý hiếm khác cũng sẽ được tiến vào Vận Thiên Cung học tập và tu luyện.”
“Mỗi một đệ tử bên trong Vận Thiên Cung đều là trân bảo của quốc gia, thân phận và địa vị viễn siêu tất cả đệ tử của những học viện khác.”
“Bất kể là đãi ngộ, tài nguyên mà đệ tử tại đây nhận được đều gấp nhiều lần, bởi vì bọn hắn rất quan trọng đối với sự lớn mạnh của mỗi quốc gia, mỗi thế lực.”
“Nhìn khắp Định Nam Quốc, ở các toà thành đều sẽ có Y Viện, có Học Viện Quân Sự. . . vân vân, nhưng Vận Thiên Cung lại là độc nhất vô nhị, toạ lạc tại trung tâm Trấn Thần Đô.”
Dương Chiêu gật đầu phụ hoạ: “Ngay cả cái tên Vận Thiên cũng đã nói lên rất nhiều điều, Vận Thiên chính là được thiên địa ưu ái, tập hợp khí vận nên mới có được thiên phú đặc biệt, đây là điều mà vô số người khát cầu, thèm muốn cũng không thể có được.”
Trần Ninh khiếp sợ không thôi, Hồn Sư được ưu ái đến mức như vậy mà mẫu thân của hắn có thể để lại một viên Thức Hồn Đan, thật khó tưởng tượng bí mật của phụ mẫu mình lớn đến mức nào.
Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, thân là nhi tử. . . hắn phải thật sự nỗ lực, cố gắng để càng thêm mạnh mẽ, như vậy mới có thể tìm hiểu về phụ thân và mẫu thân của mình.
“Ta có thể không vào Vận Thiên Cung không?” Hàn Mai khẩn trương nắm tay Trần Ninh:
“Ta không muốn xa đệ đệ của mình.”
Trần Ninh nhíu mày, nếu như Mai Tỷ vào trong Vận Thiên Cung học tập, vậy chắc chắn hai người phải tạm thời xa nhau.
Bởi lẽ Vận Thiên Cung toạ lạc tại Trấn Thần Đô, đó chính là thủ đô của Định Nam Quốc, cách Khai Minh Thành rất xa xôi.
Nhưng nếu không vào Vận Thiên Cung, chẳng phải uổng phí thiên phú Hồn Sư, làm chậm trễ tiền đồ của nàng.
Nên biết rằng chỉ có những nơi như Vận Thiên Cung mới phù hợp với nàng, trước đó Trần Ninh cũng chẳng biết chỗ nào mới có thể giúp một Hồn Sư phát triển.
Lời của Hàn Mai khiến Dương Chiêu và viện trưởng nhìn nhau, viện trưởng lúc này mới nhìn Trần Ninh hỏi:
“Ngươi có dự định gì về tương lai?”
“Tiểu tử muốn thi vào Khai Minh Y Viện học tập.” Trần Ninh hồi đáp.
“Nếu là như thế, tỷ đệ hai ngươi dù cùng nhau ở một thành trì cũng không thể gặp nhau.” Viện trưởng nghiêm nghị nói:
“Bởi vì quá trình học tập, tu luyện luôn cực kỳ vất vả, hầu hết thời gian ngươi phải ở lại bên trong học viện, sau khi đạt đến trình độ nhất định liền tham gia các cuộc thi, các đại hội để tăng tốc độ trưởng thành, sau đó chính thức xông vào chiến trường. . .”
“Đây không phải là một cuộc dạo chơi, bất kể học tập hay tu luyện, mục tiêu cuối cùng là để chiến đấu với Ma Tộc hung ác, chỉ cần lơ là một chút, cái giá phải trả chính là cả tính mạng.”
“Khi ngươi quyết định tiến vào Y Viện hay bất cứ học viện nào, mặc định sẽ phải xa tỷ tỷ của ngươi ít nhất vài năm trong thời gian học tập và phát triển.”
Trần Ninh và Hàn Mai cúi thấp đầu.
Thành chủ Dương Chiêu nhìn tỷ đệ hai người, ánh mắt có chút buồn man mát, thanh âm trầm đục:
“Lão phu biết tỷ đệ các ngươi nương tựa lẫn nhau từ bé, tình cảm thâm hậu, phải tách khỏi nhau cảm thấy khó chịu trong lòng, đây là điều bình thường.”
“Nhưng thế giới này có một hiện thực tàn khốc, nếu không đủ thực lực. . . tương lai có một ngày sẽ không đơn giản xa cách về địa lý, mà chính là âm dương cách biệt.”
Trần Ninh và Hàn Mai rùng mình, bọn họ đều nhớ đến chiến hoả mà làng Tiểu Viên phải chịu.
Nếu bọn họ có thực lực, Làng Tiểu Viên đã được bảo vệ.
Nếu bọn họ có thực lực, Trần Ninh đã không phải sống như một đứa trẻ mồ côi, Hàn Mai sẽ không mất đi tất cả người thân trên chiến trường.
Và nếu bọn họ không đủ thực lực, tương lai lỡ như có Ma Tộc đột kích, ai sẽ bảo vệ bọn họ?
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, có được thiên phú, có tiềm năng phát triển. . . lại phải trông chờ vào người khác bảo vệ mình hay sao? lòng tự trọng ở đâu?
Vừa yêu nhau, được ở bên nhau nghe qua thì rất tuyệt vời, nhưng khi đó liệu hai người có thể phát triển, có được thực lực hay không?
Mà muốn có thực lực, phải nguyện ý đánh đổi.
Thế giới này chưa từng yên bình để hai người yêu nhau như uyên ương quấn quít, để phu thê sống cùng nhau đến răng long đầu bạc, để những đứa trẻ có đủ phụ thân và mẫu thân dắt tay đến trường.
“Trách nhiệm là điều mà mỗi con dân quốc gia phải mang trong lòng, khắc ghi trong tâm khảm.” Dương Chiêu khàn khàn nói:
“Người có thiên phú phải nỗ lực để bảo vệ những người không thể tu luyện, người mạnh phải bảo vệ người yếu hơn, bảo vệ từng tấc đất của quốc gia này, nếu các ngươi lãng phí thiên phú của mình, các ngươi đang tự chối bỏ trách nhiệm.”
Nói đến đây, ông ta xoay người đứng lên, viện trưởng cũng chậm rãi bước theo.
Hiển nhiên là muốn lưu lại thời gian cho tỷ đệ suy nghĩ.
Định Nam Quốc tuy rằng rất cần Hồn Sư, nhưng phải là Hồn Sư có ý chí mạnh mẽ, có được quyết tâm truy cầu sức mạnh.
Bởi trong đại chiến, Ma Tộc hay kẻ thù đều sẽ ưu tiên tiêu diệt những kẻ có thiên phú đặc biệt nhằm suy yếu nội tình của nhân loại.
Nếu chỉ vì không nỡ rời xa đệ đệ mà Hàn Mai từ bỏ cơ hội để bản thân mạnh lên, một Hồn Sư như thế không xứng được quốc gia mang tài nguyên ra bồi dưỡng.
Trong chiến tranh, đừng nói là tài nguyên tu luyện, ngay cả một bát cơm, một khối thịt cũng đều là tài sản đáng quý.
Quốc gia này sẽ không bỏ tài nguyên nuôi dưỡng một Hồn Sư có nội tâm yếu đuối.
Ánh mắt Trần Ninh và Hàn Mai trở nên mơ hồ.
Bọn họ nhớ đến từng hủ tro cốt khổng lồ được tàn binh mang về Làng Tiểu Viên, bọn họ nhớ đến từng tiếng khóc rống của các lão nhân trong làng khi mất con, nhớ đến những cô nhi quả phụ khi mất chồng, mất cha, nhớ đến ngày Ma Tộc đột kích, thi thể, máu tanh, khói lửa. . .
Lão già đánh xe ngựa sẳn sàng đem chu cấp của mình hiến cho quân đội, dù những chu cấp đó là do nhi tử của lão đánh đổi bằng mạng sống trên chiến trường mà có được.
Bóng lưng Trần Mãnh quyết đoán rời đi sau nhiều năm trở về nhìn nhi tử lần cuối vì quốc gia đang cần hắn.
Hình bóng, ký ức mơ hồ trong tâm trí của Hàn Mai về những thân nhân của nàng.
Tất cả những điều đó, chẳng phải đều xuất phát từ trách nhiệm thiêng liêng trong lòng mỗi người hay sao?
Trần Ninh và Hàn Mai có thể ngồi ở nơi này, chẳng phải là nhờ vô số tu sĩ, anh hùng đang ngã xuống ở tiền tuyến hay sao?
Thi thể của bọn hắn không còn nguyên vẹn, máu của bọn hắn nhuộm đỏ chiến trường.
Vậy hai người có tư cách gì để hạnh phúc bên nhau nếu không chấp nhận đánh đổi, không nỗ lực, không trả giá?
Hắm chặt tay nhau, nhìn lấy nhau bằng ánh mắt kiên định, kiên quyết đứng lên, đồng lòng nói:
“Tiền bối xin dừng bước!”
. . .