Anh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:
“Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!”
Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi.
“Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.”
Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?!
“Cô dâu, cô có đồng ý không?”
Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào.
Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái.
Tôi lúc ấy mới sực tỉnh:
“Tôi đồng ý.”
Buổi lễ tiếp tục.
“Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”
Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi hơi căng thẳng. Gần quá mức rồi.
Lần này, tôi còn căng hơn khi phải đứng trước hội đồng ký kết hợp đồng lớn.
Khi anh đặt tay lên cánh tay tôi, bản năng tôi là muốn lùi lại.
Chưa kịp phản ứng thì Giang Ký Bạch đã cúi đầu vén khăn voan của tôi lên.
“Hợp tác chút đi, sẽ không lâu đâu.”
Tôi vốn định nói: Không thể giả bộ hôn mà khỏi phải chạm thật sao?
Nhưng nụ hôn của Giang Ký Bạch đã áp lên môi tôi. Đúng như anh nói, không lâu.
Chỉ tầm hai giây, anh rời khỏi môi tôi, rồi những tiếng chúc phúc dưới sân vang lên.
Lễ cưới phiền toái này xem như hoàn thành một nửa. Nửa còn lại tôi chỉ đứng bên làm nền.
Dù tôi thường xuyên đi giày cao gót để làm việc, nhưng bộ váy cưới hôm nay thật sự quá nặng.