Kết Hôn Với Kẻ Từng Nói Sẽ Không Bao Giờ Cưới Tôi

Chương 12: Chương 12




Dù biết Giang Ký Bạch không thấy, tôi vẫn nhỏ giọng bày tỏ lòng biết ơn bằng một cái “like” vô hình.

Cuối cùng tiễn được cả nhà đi, tôi cảm giác còn mệt hơn cả hôm cưới hôm qua. Hôm qua là mệt vì phải cười, hôm nay thì là mệt vì não phải hoạt động liên tục.

Đúng là cáo già cả đám.

Nói mấy câu đơn giản mà toàn cạm bẫy, vô thức mà cũng dính vào.

“Tôi vào trong ngủ một lát, anh cứ làm việc của anh đi.”

Nói xong tôi vươn vai rồi vào phòng ngủ. Vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Xem ra hôm qua và hôm nay thật sự quá mệt rồi.

Tỉnh lại đã là buổi tối. Vừa mở mắt đã thấy cái gối đặt trước mặt.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng trong lúc ngủ, tôi cứ ngửi thấy một mùi hương dịu dịu vương trên đầu mũi.

Tôi nghiêng người, dịch lại gần gối của Giang Ký Bạch, rồi hít một hơi.

Quả nhiên là mùi hương trong giấc ngủ.

Tôi còn chưa xác định được đó là mùi gì thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi quay đầu lại thì thấy Giang Ký Bạch đang dựa vào khung cửa, cười cười nhìn tôi.

Không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Mặt tôi lập tức đỏ ửng. Vậy là hành động ngửi gối của tôi nãy giờ anh ta đều nhìn thấy?

Tôi nuốt nước bọt, định nói gì đó để chữa ngượng, thì anh ta đã lên tiếng trước.

“Không ngờ em còn có sở thích thế này đấy. Không sao, tôi sẽ không cười nhạo em đâu. Nhưng lần sau em có thể báo trước với tôi một tiếng được không? Dù sao tôi cũng có chút sạch sẽ. Nhỡ em chảy nước miếng lên gối tôi thì sao?”

Tôi chưa để anh nói hết đã ném thẳng cái gối vào mặt anh.

“Giang Ký Bạch! Cút về phòng anh ngủ đi!”

Anh đỡ lấy cái gối, nhưng lại không mang về phòng mình.

---

Trái lại, anh đặt cái gối lại lên giường tôi.

Tôi bực bội nói: “Anh bị điếc à? Hay là không hiểu tiếng người?”

Giang Ký Bạch nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Tự em dậy xem là biết.”

——

Tôi đứng trong phòng khách, nhìn khung giường trơ trọi mà hỏi:

“Cái giường đâu?”

“Bị bố tôi dọn đi rồi.”

“Dọn đi rồi?”

“Phải, ông bảo giường bên phòng tôi trông có vẻ dễ ngủ hơn, nên lúc em ngủ trưa, ông ấy sai người khiêng đi luôn.”

Tôi đập trán. Đúng là điên thật rồi.

“Vậy tối nay anh định ngủ ở đâu?”

Giang Ký Bạch thản nhiên: “Ngủ với em chứ đâu.”

Tôi lập tức nổi giận, ngủ với tôi? Anh ta nghĩ dễ vậy sao?

“Không được! Anh ngủ sofa hoặc nằm đất, tôi không đời nào ngủ chung với anh!”

Giang Ký Bạch không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu tôi rồi gọi tôi ra ăn cơm, nói chuyện ngủ nghỉ để sau.

Lúc đó tôi cũng đói thật, đành tạm thời gác lại lòng tự trọng, theo anh ra ăn cơm.

Đến tối khi chuẩn bị ngủ, tôi mới nhớ ra chuyện này.

Nhưng lúc đó Giang Ký Bạch đã vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Tôi nghĩ, hay là bây giờ đem cái gối của anh vứt ra ngoài nhỉ?

Hoặc là tôi ra sofa nằm?

Nhưng nghĩ đến cái sofa hẹp đó, tôi lại lắc đầu.

Lỡ nửa đêm lăn xuống đất thì sao?

Thôi, đành để anh ta ra ngoài vậy.

Tôi vừa nhặt cái gối lên thì cửa phòng tắm mở ra.

Tôi chưa kịp quyết định nên bỏ cái gối xuống hay giữ lấy thì Giang Ký Bạch – với cái miệng lắm lời của mình – đã lên tiếng ngay:

“Sao? Buổi chiều ngửi chưa đã, giờ còn muốn tiếp tục?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.