Giang Ký Bạch ngoan ngoãn ôm gối và chăn ra ngoài, nhưng vẫn không quên phát huy hết sở trường "chó con trà xanh" của mình.
Đứng ở cửa, mắt nhìn tôi đầy ấm ức:
“Em thật sự bắt tôi ra ngoài ngủ sao?”
Tôi dựa vào tủ đầu giường, không nể nang gì:
“Không thương lượng. Ra ngoài ngủ. Giờ tôi không muốn thấy mặt anh.”
Thế là Giang Ký Bạch đành ôm chăn rời đi.
Vừa khi anh đóng cửa lại, tôi liền đi chân trần ra khóa trái cửa.
Rồi tiếng anh vọng từ ngoài vào:
“Bảo bối à, giữa người với người chẳng lẽ không có tí tin tưởng nào sao?”
Tôi bị tiếng “bảo bối” làm tai đỏ ửng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói vọng ra:
“Tin tưởng thì tôi có, nhưng không phải với anh. Vì anh có tiền án rồi.”
“Vậy thì chúc ngủ ngon.”
Tôi không trả lời. Đi chân trần quay lại giường, mặt bỗng dưng nóng bừng.
Dùng mu bàn tay áp lên má.
Lại âm thầm mắng Giang Ký Bạch mấy câu, tôi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi còn chưa biết nên đối mặt với anh thế nào.
Mở cửa bước ra, tôi đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, rồi là tiếng rên đau.
Tôi vội vàng chạy ra, liền thấy Giang Ký Bạch đang ngồi phệt dưới đất, trông vẫn còn ngơ ngác.
Anh ngồi trên chăn, tóc tai rối bù, một tay chống lưng, một tay chống xuống sàn.
Vừa thấy tôi, còn chưa để tôi kịp trêu chọc, anh đã lên tiếng trước, đầy oan ức:
“Đêm qua tôi ngủ mà suýt gãy lưng. Em thì chẳng sao, nhưng lưng tôi mà hỏng thì đời sống tương lai của em có khi chẳng còn vui vẻ gì đâu.”