Giang Ký Bạch như thể bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng, đưa tay gãi mũi.
Anh vẫn mặc nguyên bộ lễ phục giống khi nãy.
“Gần xong rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn vào gương, chẳng muốn tỏ ra thân thiết với anh. Tôi vẫn còn nhớ như in anh đã từng chê tôi thế nào lúc nhỏ.
Giang Ký Bạch không rời đi, tựa vào khung cửa, vừa đứng đó vừa trả lời tin nhắn.
Trên Weibo giờ toàn là tin anh kết hôn. Thực ra cũng chẳng có gì to tát, anh vốn là diễn viên nổi tiếng, từng đoạt vài giải thưởng, được công nhận cả về xuất thân lẫn diễn xuất.
Nên khi tin kết hôn được công bố, chẳng mấy ai phản đối.
Chỉ là nhiều người cảm thán: Hóa ra những gia đình như vậy, cuối cùng vẫn đi đến chuyện liên hôn thương mại.
Khi chuyên viên trang điểm làm xong tóc, tôi xách váy chuẩn bị bước ra. Vừa bước qua ngưỡng cửa thì bị vấp một cái.
Giang Ký Bạch nhanh tay giữ lấy cánh tay tôi, rồi rất tự nhiên khoác tay tôi lên tay anh.
“Cẩn thận một chút, lát nữa em cứ lấy nước lọc giả làm rượu là được.”
Tôi gật đầu, không từ chối đề nghị đó. Quả thật tôi không thể uống rượu.
Khách khứa khá đông. Đến cuối ngày, tôi cảm giác như chân mình sắp tê liệt. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mấy cô bạn làm phù dâu, tôi lên xe trở về nhà.
Giang Ký Bạch cũng ngồi trên xe, nhưng anh đã uống quá chén.
Tựa đầu vào cửa sổ xe, không nói lời nào.
Xe chạy rất nhanh, đến nơi tôi mới sực nhớ: À, kết hôn rồi. Bây giờ ở là nhà của Giang Ký Bạch, không phải nhà tôi nữa.
Giang Ký Bạch được trợ lý đỡ lên lầu, tôi bước nhanh hơn một bước để mở cửa trước.
Nhìn căn phòng không có chút hơi người nào, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ.
---
Đợi Giang Ký Bạch đi đóng phim rồi, tôi nhất định phải dọn về nhà mình ở.
“Phu nhân, tôi xin phép về trước.”
Tôi hờ hững gật đầu.
Sau đó vào phòng tắm tắm rửa, chăm sóc da xong xuôi, tôi bước ra thì thấy Giang Ký Bạch vẫn ngủ ngoài sofa.
Chậc.
“Chưa tỉnh rượu à?”
Tôi đẩy anh một cái, anh lăn ra ghế sofa, cũng may là tỉnh táo hơn chút.
“Vân Tranh, em đối xử với chồng mình vậy đấy à?”
“Chồng cái gì mà chồng? Rõ ràng là hai kẻ đối đầu bị buộc phải sống chung. Lúc nhỏ chẳng phải anh nói đánh chết cũng không cưới tôi sao? Giờ thì sao? Nhượng bộ rồi à?”
Tôi ngồi xổm trước mặt Giang Ký Bạch, nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc sau, anh đưa tay chống lên trán.
“Chứ còn sao nữa. Em không cưới thì nhà không đầu tư cho quỹ. Tôi không cưới thì bị phong sát trong giới. Mỗi người có cái cần, bắt buộc phải nhượng bộ thôi.”
Thì ra là vậy. Tôi còn tưởng là vì lý do gì khác.
“Anh thật yếu đuối, mới vậy đã chịu thua?”
Giang Ký Bạch cười nhạt, ngồi bật dậy từ sofa.
“Vân Tranh, nói như thể em mạnh mẽ lắm ấy. Em cũng đâu có từ chối cuộc hôn nhân này?”
Tôi chống đầu gối đứng dậy, nhìn anh từ trên cao.
“Lúc nhỏ nói chết cũng không cưới tôi đâu phải tôi. Ở trong giới mà để người ta biết thì bị cười chết. Giang Ký Bạch, anh mất mặt rồi!”
“Tôi quan tâm chắc?”
À quên, anh vốn chẳng để tâm mấy chuyện này.
Tôi không muốn nói chuyện với Giang Ký Bạch nữa, quay người định về phòng ngủ.
Chưa đi được bao xa thì anh đã lẽo đẽo theo sau. Tôi dừng chân, nghi ngờ nhìn anh.
“Chúng ta chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực thôi đúng không? Vậy anh theo tôi vào phòng làm gì?”
Giang Ký Bạch toàn người mùi rượu, kéo lỏng cà vạt.
“Vợ chồng hữu danh vô thực thì không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?”