Tôi cũng không biết đó là món anh thích, hay là anh vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi hồi nhỏ.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng thứ hai là tôi lại thấy là lạ. Làm sao anh có thể nhớ được những chuyện hồi nhỏ?
Hồi ấy anh còn ước được cách tôi càng xa càng tốt.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Giang Ký Bạch đưa ly sữa đậu nành đến trước mặt tôi.
“Không có gì. Bao giờ thì anh vào đoàn phim?”
Đám cưới lần này sắp xếp theo lịch trình của Giang Ký Bạch. Lúc đề cập đến chuyện cưới xin, anh còn đang đóng phim trong đoàn cũ. Cũng chẳng ai hỏi ý kiến của anh, mọi việc chuẩn bị cưới cứ thế được sắp xếp đâu vào đấy.
Tất nhiên, ảnh cưới là bắt anh về chụp.
Chờ quay xong phim kia, anh bị gia đình “áp tải” về, nghỉ được hai ngày là kéo tôi đi đăng ký kết hôn.
Từ đó đến hôm nay, gần như không được nghỉ ngơi tử tế.
Giang Ký Bạch ngẩng đầu nhìn tôi có chút lạ lẫm, rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
“Em quan tâm tôi bao giờ vào đoàn làm gì? Vân Tranh, dù là con lừa, cũng không bị bắt làm việc kiểu này. Hơn nữa em cũng đâu cần tôi kiếm tiền nuôi gia đình.”
Tôi suy nghĩ một lúc.
Nếu là trước kia, đúng là tôi chẳng coi trọng mấy đồng thù lao của anh thật. Nhưng giờ thì khác.
“Tiền tôi đầu tư vào rồi, bây giờ đúng là thiếu chút tiền của anh thật.”
Giang Ký Bạch liếc nhìn tôi, rồi đứng dậy vào phòng. Tôi còn tưởng tôi nói nhiều khiến anh phiền.
Tôi tiếp tục ăn sáng. Hôm nay tôi được nghỉ, nhưng vẫn có việc cần xử lý.
“Cầm lấy.”
Anh đẩy một cái thẻ đến trước mặt tôi.
“Ý gì đây?”
Anh tiếp tục ăn, làm như không có gì xảy ra.