Tôi bị anh mắng một trận, tất nhiên cũng không dễ chịu gì.
Chờ khi anh vừa quay lưng lại, tôi lập tức nắm tay mẹ Giang, mếu máo như sắp khóc.
“Ui chao, bảo bối sao vậy? Nói với dì xem nào.”
Tôi che mắt, chỉ vào lưng Giang Ký Bạch:
“Anh Ký Bạch bảo con là đồ xấu xí! Nhưng con không xấu mà!”
Anh nghe thấy lời tôi nói, định quay lại cãi, nhưng bố anh đã kịp túm cổ lôi vào trong rồi đánh thêm một trận.
“Thằng oắt, nói linh tinh gì thế hả! Vân Tranh sau này là vợ mày đấy, mày nói vợ mày như vậy hả?”
Giang Ký Bạch đâu phải loại dễ nhượng bộ.
Hôm đó anh bị ăn đòn te tua.
Còn tôi thì hiểu ra rằng anh thật sự không ưa tôi, từ đó mỗi lần đến nhà Giang, tôi đều không thèm nhìn mặt anh.
Cả hai đều không ưa nhau, thế thì dứt khoát khỏi cần làm thân.
Nhưng ngặt nỗi trước mặt người lớn lại phải giả vờ thân thiết, sau lưng dù chỉ mới nắm tay cũng phải rửa hai lần bằng xà phòng.
Mối quan hệ kiểu đó kéo dài đến khi lên cấp hai.
Dù suốt ngày như chó với mèo, nhưng rồi cũng thuận lợi bước vào kỳ thi chuyển cấp.
Tiểu học và cấp hai còn có thể nhờ bố mẹ sắp xếp học chung trường, nhưng lên cấp ba thì phải thi.
Tôi vì không muốn chung trường với Giang Ký Bạch nên rất cố gắng.
Khi có kết quả, tôi chọn nguyện vọng khác hẳn với anh.
Tôi còn tưởng với học lực của Giang Ký Bạch thì sẽ chọn trường quý tộc khác cơ.
Ai ngờ ngày nhập học lại gặp ngay anh ở cổng trường.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp!