Chương 25: Ánh sáng của phước lành
Sáng hôm đó, người dân thấy những giáo sĩ của giáo đường xuất hiện ở mọi nơi trong làng, họ giúp đỡ trị thương, dựng lại nhà cửa, giúp những hạt giống nảy mầm giữa mùa đông giá rét.
Thật sự, sự trợ giúp này không các gì sự cứu rỗi với những người dân đang vật lộn với đ·ống đ·ổ n·át trong làng, còn những giáo sĩ là những thiên thần với tà áo trắng đang cứu giúp họ.
Ở một góc làng, Don đang vác một cây gỗ lớn gấp đôi thân người, bước chậm rãi về phía một ngôi nhà đã cháy rụi. Căn nhà ấy cần một cột trụ mới, và anh đã vào rừng từ sáng sớm, tìm được một cây cổ thụ thích hợp để mang về.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người đàn ông trong làng, anh ta cắm cây gỗ xuống sâu vào đất, và một phần cảu ngôi nhà đã hoàn thành.
Don nhẹ nhàng lau vệt mồ hôi trên trán, một người đàn ông trong làng lại gần, mời anh ta uống nước, Don rất vui vẻ nhận lấy, dù sao đi một quãng đường dài khiến anh ta khát khô.
Người đàn ông ấy hỏi:
“Không biết có quá đường đột không nếu như tôi muốn hỏi làm sao ngài có thể vác cây gỗ lớn như vậy?”
Don uống xong nước, lau đi vệt nước sót lại, cậu trả lời:
“Trước hết… đừng gọi cháu là ‘ngài’. Nghe không quen tai lắm. Còn chuyện cây gỗ này à... với cháu thì nó nhẹ nhàng thôi vì cháu có sự ban phước của Sinh Mệnh.”
Ở phía bên kia của ngôi làng, Jack đang đứng trước một khu vườn, khu vườn này đã bị bỏ trống từ lúc mùa đông bắt đầu vì với cái lạnh thấu xương, không có chút rau củ nào có thể sống nổi.
Jack mượn người dân một ít hạt giống, anh gieo nó xuống những luống đất và tưới lên một ít nước.
Một đứa trẻ nhìn thấy hành động kỳ lạ này, hỏi Jack:
“Anh muốn trồng rau sao?”
Jack gật đầu, vẫn tiếp tục tưới nước mà không trả lời cậu bé.
Cậu bé nhìn Jack với ánh mắt kỳ lạ, cậu nhắc nhở:
“Nhưng mà bây giờ là mùa đông, chúng sẽ không nảy mầm đâu anh.”
Jack đã hoàn thành việc tưới nước, anh rời khỏi những luống đất, quay lại đứng cạnh cậu bé, anh nhìn những luống đất đã thấm nước, trên môi nở nụ cười, hỏi cậu bé:
“Này! Em có muốn xem ảo thuật không?”
Đứa bé giật mình, ánh mắt có vẻ thăm hỏi.
Jack không nói gì, một luồng ánh sáng xanh chói mắt xuất hiện, ấm áp, chói sáng tựa mặt trời.
Và dưới ánh sáng đó, những luống đất lạnh lẽo bắt đầu trồi lên những mầm non rồi bắt đầu lớn lên, anh um.
Đưa trẻ mở to mắt, kinh ngạc, cậu bật thốt lên:
“Phép thuật!”
Jack nở nụ cười đắc ý, mũi cậu tưởng như nở hoa, hếch lên trời:
“Đây không phải là phép thuật, nó là phước lành của anh.”
Lucy đang ngồi ở bên cạnh miệng giếng, trước mặt cô là một thợ săn b·ị t·hương, bết thương của ông khá nặng, bắt đầu có dấu hiệu nhiễm trùng, Lucy xem xét một chút rồi đặt bàn tay lên v·ết t·hương, một luồng ánh sáng nhẹ nhàng bao trùm lên cánh tay.
Ngay khi ánh sáng lan đến v·ết t·hương, phần thịt rách bắt đầu lành lại, nhanh, đều, nhưng không gấp gáp. Như thể thời gian đang khẽ quay ngược về phía vẹn nguyên.
Nhưng một thứ khác thu hút sự chú ý của cô, cô để ý đến ánh sáng xanh chói mắt đến từ chỗ Jack, cô bật cười, bĩu môi:
“Đồ khoe mẽ này!”
Người thợ săn thì không để ý đến điều đó, ánh mắt ông mở to, nhìn v·ết t·hương trên tay đang lành lại với tốc độ không thể tin được, ông lắp bắp hỏi:
“Thưa ngài, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lucy quay trở lại với công việc, nở nụ cười ấm áp:
“Không có gì đâu, chỉ là món quà từ phước lành của Sinh Mệnh thôi.”
Người thợ săn rời đi, để lại một lời cảm ơn khe khẽ và bước chân đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Lucy vẫn ngồi yên bên miệng giếng, lau sạch tay bằng khăn vải, rồi vẫy tay gọi người kế tiếp.
Tiếp theo là một đứa bé, gầy đến mức chiếc áo len vá chằng chịt cũng không che được xương vai gồ lên sau lớp vải. Mái tóc bết lại vì bụi tro. Cậu bé bước tới, rụt rè, mắt không nhìn thẳng vào Lucy mà dán xuống đất.
Cô nhận ra ngay, đứa trẻ mồ côi được cô cùng Jack tìm thấy gần đ·ống đ·ổ n·át phía Tây làng. Khi đó, cậu bé không nói một lời, ôm lấy xác em trai và lặng lẽ ngồi giữa tuyết.
Ánh mắt cô dịu dàng, nói với đứa trẻ:
“Em ngồi xuống đi.”
Cậu bé gật đầu, khẽ khàng như sợ làm vỡ không khí.
Lucy cúi xuống kiểm tra. Hai bàn tay cậu rớm máu, móng tay nứt, đầu gối sưng tấy, và trên cổ có những vết xước dài, tất cả đều là những tổn thương cũ, đã lên mủ từ lâu.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rửa v·ết t·hương bằng nước ấm, rồi đặt tay lên đầu gối cậu bé.
Những v·ết t·hương nhanh chóng khép lại dưới ánh sáng xanh dịu, từng vệt máu khô tan ra, từng mạch máu thắt lại được nối liền. Nhưng Lucy không nhìn vào v·ết t·hương nữa.
Cô đang… ngạc nhiên.
Sức mạnh của cô không chỉ đang chữa lành. Nó đang ôm lấy một điều gì đó. Và điều đó… đang ôm lấy sức mạnh của cô.
Không phải theo cách của một thân thể cần hồi phục
.
Mà là như một linh hồn đang khao khát, đang gọi cô – khẩn thiết, tuyệt vọng… và vui mừng.
Như thể một đứa trẻ đã lạc quá lâu, giờ tìm thấy người thân.
Khi những v·ết t·hương đã lành, đứa trẻ vội vã đứng dậy cảm ơn Lucy rồi rời đi, cứ như thê cậu sợ hãi chỉ cần mình ở đây sẽ làm dơ bẩn nơi thần thánh này.
Ánh mắt Lucy nhìn theo đứa trẻ, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm.
Chiều hôm đó, khi mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, cô tìm đến Don và Jack, gọi thêm cả Munas tới, Lucy ngồi trên bàn thưởng thức ly trà nóng, nhìn hai người bạn vào nhà, khi mọi người ổn định, cô cất lời:
“Tớ nghĩ tớ tìm thấy đứa trẻ rồi.”
Jack và Don giật mình, họ đồng thanh:
“Thật sao?”
Cả hai hét lên cùng lúc, khiến Lucy khẽ nhăn mặt, đưa tay bịt tai:
“Không cần hét lớn thế đâu… Nhưng đúng, là một đứa trẻ mồ côi.”
Jack vui mừng:
“Tuyệt! Vậy là chúng ta có thể về nhà rồi.”
Lucy không nói gì, nhưng Don thì lắc đầu:
“Không thể nào, đứa trẻ chúng ta cần tìm là con của một nhà trong làng, không phải một đứa trẻ mồ côi.”
Lucy và Jack nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Munas với vẻ thăm hỏi.
Munas thấy hai người hướng ánh mắt về chỗ mình, ông lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Munas thở dài, nhún vai:
“Ta không biết gì về đứa bé đó cả. Thực sự đấy.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Nhưng rồi, chính Lucy lại là người phá tan nó bằng một giả định:
“Vậy… nếu ngoài đứa trẻ chúng ta cần tìm, trong làng này còn một đứa khác… thì sao?”
Mọi người lập tức hiểu vấn đề, Jack lắp bắp:
“Không thể nào chứ, phước lành không phải thứ dễ tìm kiếm như vậy.”
Don lắc đầu:
“Chúng ta không thể chắc chắn được, nhưng mà nếu đó là sự thật, chúng ta thật sự sẽ kiếm được một lượng điểm cống hiến rất lớn.”
Ánh nắng chiều đã nhạt màu. Trong gian nhà nhỏ, hơi trà vẫn bốc lên, bám mỏng vào mép ly. Không ai uống thêm, nhưng không ai đứng dậy.
Không khí trong phòng đã bớt khẩn trương, nhưng lại đậm đặc một thứ cảm giác treo lơ lửng, như trước cơn mưa.
Lucy là người lên tiếng trước, giọng chậm rãi:
“Dù đúng hay sai… nếu thật sự có một đứa trẻ khác, thì việc bỏ qua là không đúng với trách nhiệm của chúng ta.”
Jack gật đầu theo bản năng, nhưng ánh mắt còn dao động:
“Nhưng nếu kiểm tra tất cả thì sẽ tạo ra nhiều hy vọng ảo. Chúng ta không được phép khiến người dân hiểu lầm.”
Munas đáp lời cậu:
“Không sao, ta sẽ lo việc đó.”
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)