Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 31: Quyết định.




Chương 30: Quyết định.
Cả thế giới như tối sầm xuống trong khoảng khắc Lucy nhìn thấy bóng hình nhỏ bé ấy lao xuống vực, mắt cô nứt ra, vằn lên những tia máu, đôi tay chới với trong không trung như đang cố kéo đứa bé lại. Nhưng tất cả sự cố gắng muộn màng ấy là vô nghĩa.
Lucy gào lên trong đau đớn:
“Naz!”
Tiếng gào của Lucy xé toạc không gian tĩnh mịch, vọng xuống đáy vực, nơi chỉ còn sương mù đáp lại bằng sự im lặng nhói lòng. Lucy lao tới, suýt nữa thì ngã xuống vực theo nếu Jack không kịp giữ lại. Nhưng cô quay đầu, gạt mạnh tay anh ra, ánh mắt rực lên vừa căm giận vừa tuyệt vọng.
“Chát!”
Tiếng tát chát chúa vang lên giữa vách núi âm u, mắt cô ngập tràn nước, cô hét vào mặt Jack:
“Cậu ăn kiểu gì vậy? Đáng lẽ cậu phải phát hiện ra bọn c·ướp sớm hơn! Đáng lẽ… nếu cậu chú ý!”
Tiếng cô nấc lên, Jack cảm nhận được người bạn mình đang đau đớn đến mức nào, mặc kệ cái tát đau điếng ấy để lại trên anh một vết dấu tay đỏ ửng, anh cũng không định phản kháng.
Lucy lại định đánh Jack tiếp tục, nhưng tay cô run lên, cảm xúc trong cô hỗn loạn đến mức những cú đánh yếu ớt đến mức làm Jack không cảm thấy đau đớn.
Rồi trên mặt Lucy xuất hiện nước mắt, cô gục xuống, ôm lấy mặt của mình, cô khóc thật to, trong lòng đầy rẫy sự tự trách.
Cô đã không thể cứu Naz, cô đã sơ sót khi sử dụng cụ tượng ma pháp của mình, trong khoảng khắc ấy, sức mạnh của cô đã vồ hụt cậu và để cậu rơi xuống vực.
Cô khóc nức nở trong sự sự tự trách, dằn vặt bản thân. Đối với Lucy, dù không quen cậu quá lâu, nhưng cuộc nói chuyện ngắn ngủi đêm qua vẫn đủ để hai người xây dựng tình cảm, và trong khoảng khắc cô để rơi cậu ấy, chút tình cảm từ mối quan hệ mỏng manh khiến cô đau đớn đến mức bật khóc.
Don không thể cứ mãi nhìn cảnh này, cậu ấy đến bên Lucy, nhẹ nhàng vỗ vai cô, giọng cậu trầm ấm, an ủi cô gái:
“Đừng khóc nữa Lucy, cậu đã làm rất tốt rồi, chẳng phải cậu đã cứu được rất nhiều người sao?”
Lucy nghe giọng của Don, cô kéo gương mặt ngập tràn trong nước mắt của mình ra khỏi hai bàn tay, nhìn theo hướng tay của Don đang chỉ.
Cô chợt nhận ra những đứa trẻ còn lại dù có bị xây xát bởi cú v·a c·hạm, nhưng trừ Naz, bọn trẻ đều đã an toàn. Chúng đang đứng nhìn cô, ánh mắt cũng đỏ hoe lên, nhưng đang cố không khóc, chúng cũng hiểu điều gì vừa xảy ra, nhưng bọn nó không trách Lucy, cô đã cố hết sức rồi.
Don tiếp tục an ủi bằng giọng nói ấm áp của mình:
“Cậu đã làm rất tốt, cụ tượng hóa không gian không phải thứ dễ dàng, trong chúng ta không phải ai cũng làm được.”

Trong ma pháp cụ tượng hóa, người sử dụng có thể bằng độ hiểu biết để hiện thực hóa các nguồn sức mạnh, như là đất và lửa như Jack và Don, và đương nhiên các sức mạnh như không gian cũng có thể, nhưng không gian không phải thứ đơn giản để hiểu, Lucy là một trong số ít người có thể sử dụng sức mạnh này, nói cô là thiên tài cũng không sai.
Lucy vẫn chưa hết buồn bã, cô cúi xuống đất, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Không, tớ đã thất bại, tớ đã để thằng bé rơi xuống. Nếu tớ chính xác hơn,… nếu tớ cố hơn chút nữa,…”
Don ngắt lời cô, giọng cậu cứng hơn một chút:
“Không, cậu đã làm đủ tốt rồi.”
Don hơi trầm ngâm một chút, anh nhìn về phía vực sâu, hơi trầm ngâm, anh nói với Lucy:
“Tớ nghĩ… bên dưới có độ nghiêng. Có đá lở, có rêu phủ. Nếu may mắn... thằng bé có thể sống.”
Sắc mặt Don hơi đọng lại, giọng anh hơi gấp, như thể anh cũng không chắc chắn vào lời nói của mình.
Trong mắt Lucy phát ra chút hi vọng yếu ớt, nhưng khi nhìn xuống vực thẳm đen ngòm, như cái miệng rộng của con hung thú đang đói khát, sẵn sàng nuốt bất kỳ con mồi xấu số nào.
Ánh mắt cô tối xuống, nhưng có gì đó quật cường đang níu giữ ánh sáng đó, níu chút hi vọng còn lại, cô nặn ra từng chữ:
“Chúng ta… xuống đó đi.”
Don nhẹ gật đầu, quay sang nói với Jack, người im lặng từ nãy tới giờ:
“Cậu đi xuống với Lucy, tớ sẽ ở lại lo cho đám trẻ, đi chuẩn bị móc neo cùng dây thừng đi, tớ sẽ giúp hai cậu đi xuống.”
Jack nhẹ gật đầu, không nói gì, có lẽ anh cũng đang tự trách bản thân.

Ở trong một cái hầm chống bom, trong trạm y tế dã chiến, một khung cảnh kỳ dị đang xảy ra, một cậu thiếu niên, người cao, gầy nhẳng, đang đặt tay lên một người mặc áo lính với một v·ết t·hương kinh hoàng được gây ra bởi một mảnh thép đang cắm chặt vào sau vai.
Cậu chạm tay vào v·ết t·hương, mặc kệ máu nóng hổi dính lên tay, miệng cậu hé mở, phát ra âm thanh kỳ lạ, đôi lúc nghe như một bài hát du dương, đôi lúc nghe như tiếng khóc của một sinh mệnh đang cầu cứu.

Mọi người đứng xung quanh cậu, ai nấy đều có chút bẩn thỉu, một vài người mặc áo blouse trắng, hẳn là quân y, họ mở to mắt ra mà nhìn cảnh tượng trước mắt, v·ết t·hương trên lưng người lính ấy đang từ từ khép lại, họ không thể tin cái v·ết t·hương gần như chia người lính thành hai nửa kia đang nối lại với nhau bằng cách nào đó.
Một người thầm thì:
“Tao mơ à?”
Không ai đáp lại…
Một lát sau, âm thanh ngừng lại. Một nòng súng lạnh buốt ép sát sau đầu cậu, kéo giật cậu về phía sau, tách ra khỏi giường bệnh. Cậu bị ép quỳ xuống, giờ trở thành vật cần bị khống chế.
Một tiếng rên khe khẽ xuất hiện:
“Nó… nó làm được.”
Một người khác cũng vậy:
“Tôi tưởng mình mất anh ấy rồi.”
Mọi người lại chìm vào im lặng, có lẽ họ vẫn chưa thể tiếp nhận được thứ phép màu vừa xảy ra trước mắt mình.
Người đàn ông đang dí súng vào đầu Naz, ông ta nhìn bóng lưng đang quay về phía mình, ông trầm giọng hỏi:
“Mày là ai?... Hay đúng hơn… mày là thứ gì? Sản phẩm sinh học mới của bọn nó à?”
Sắc mặt nhiều người trầm xuống, họ nhớ tới kẻ thù của mình ở bên kia bờ sông, đối với một đế quốc như thế, hẳn là không lạ nếu tạo ra được một v·ũ k·hí s·inh h·ọc mới và đem đến chiến trường để thử nghiệm nhưng lại để nó trốn đi.
Nhưng có đúng không?
Cảm nhận được nòng súng lạnh buốt sau đầu, An Khanh sợ hãi, cậu lắp bắp lặp lại câu nói từ nãy tới giờ:
“Tôi… tôi không biết.”
Mọi người trầm ngâm nhì người… hay đúng hơn là thứ trước mắt, họ không xác định đượcc cậu thật sự không nhớ gì hay là đang giả vờ, nhưng những thứ cậu làm được thực sự rất đáng kinh ngạc, nó gần như là một đạng phép màu mà họ chỉ từng nghe đến trong truyện cổ tích.
Họ bắt đầu bàn bạc. Một giọng khàn khàn cất lên:
“Bây giờ sao?”

Một người lính trẻ, trán vẫn còn dính bùn, thì thào:
“Tao thấy giữ nó lại cũng được, bây giờ đánh ác quá, thương binh nhiều lắm, mà toàn lính trẻ nữa, nó cứu được tụi nó tao đỡ thương.”
Một người lính trẻ, trán vẫn còn dính bùn, thì thào:
“Lỡ nó là của tụi kia thì sao?”
Lại có người chen vào:
“Khử luôn nó đi, ai biết…”
Tiếng tranh luận vang tới tai An Khanh, dù không nhớ được gì, nhưng cậu vẫn nhận ra rằng cuộc tranh luận này sẽ quyết định tới sống c·hết của mình.
Cậu im lặng tiếp tục tư thế quỳ, cậu không làm gì, hay đúng hơn là không dám làm gì, họng súng đen ngòm đằng sau vẫn đang ở đúng vị trí, người chiến sĩ kia với ánh mắt lạnh như băng đang quan sát từng cử chỉ của cậu, dù chỉ là một cọng tóc bay lên nhờ gió.
Tay cậu hơi run. Nhưng cậu kìm lại. Cậu không dám ngẩng lên, không dám đưa mắt nhìn bất cứ ai. Họng súng sau đầu vẫn lạnh ngắt, người lính kia vẫn chưa rút tay, ánh mắt băng giá như đá vôi trên rìa thành cổ, nơi chưa từng mọc lại một cọng cỏ nào.
Sau cùng, mọi người tạm dừng cuộc tranh luận, việc này quá kỳ dị, họ không chắc chắn bản thân có thể tự quyết định hay không.
Một người đứng ra, có lẽ là người đứng đầu cái trạm này, nói với người đang cầm súng:
“Anh Cường, anh về báo đi. Việc này... lớn quá, không tự quyết được đâu. Tốt nhất báo thẳng lên chỗ bác Giáp. Chỉ có trung ương mới dám.”
Anh Cường gật nhẹ đầu, anh hỏi người vừa nói chuyện:
“Thế chú Sáu định xử lý thằng này như nào? Hay để tôi cầm nó về luôn?”
Chú Sau hơi im lặng, ông cũng không biết nên làm gì, nhưng lúc đó, một tiếng nói vang ra, là Trâm:
“Anh Cường để lại nó đi, giờ bọn nó đang cày bom ở bên kia, nhiều người trúng lắm, bọn em nhiều lần cứu không được, anh để nó lại, bọn em có gì xoay sở cho dễ.”
Anh Cường nhìn con Trâm, rồi nhìn thứ đang quỳ dưới đất, sự im lặng của anh khiến cả căn hầm đọng lại.
Hết chương 30
Arc mới nha mọi người!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.