Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt

Chương 58: SẼ LÀM TỐT HƠN HỌ




Đêm hè thật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ve sầu.

Quan Tinh Hòa nhìn củ cà rốt lồi lõm, tim cô như bình gia vị bị vỡ, chua ngọt đắng cay lẫn lộn, khiến mũi cô có chút chua xót.

Cô vừa cảm động vừa buồn cười, mang dép lê, lặng lẽ đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo anh.

Giống như cố gắng làm quen với kiểu thân mật này, cơ thể anh hơi khựng lại rồi thả lỏng ra.

Giọng anh mơ hồ xuyên qua tiếng nước tí tách, lộ ra sự ôn nhu mơ hồ.

"Làm sao vậy? TV không có gì xem được sao?"

“Không phải.” Cô nhẹ nhàng nói, “Không đẹp bằng anh."

Ngón tay anh dừng lại, dòng nước mát lạnh trượt xuống đầu ngón tay, mà tim anh rùng mình vì nóng.

Từ Doanh nói rằng con gái thích tình yêu ngọt ngào đầy mật, họ thích được đáp lại và họ thích những lời yêu thương dễ nghe.

Nhưng anh chất phác lại không thú vị, anh không có sự tinh tế của những người đồng trang lứa với mình, cũng...không biết làm thế nào để nói lời dễ nghe như vậy.

Hai tay cô gái vẫn vòng qua eo anh, như thể cô đang lặng lẽ chờ đợi phản ứng của anh.

Hầu kết của Hạ Chước khẽ lăn, sau khi suy nghĩ xong, anh mới lúng ta lúng túng nói: "Em, em là người đẹp nhất."

Giọng anh khô khốc, giọng trầm và chậm, như thể anh vắt hết óc mới nghĩ ra câu này.

“Ha Ha.” Quan Tinh Hòa sững sờ một lúc rồi bỗng nhiên bật cười, “Ai dạy anh nói cái này.”

Sau khi rửa xong chiếc bát cuối cùng, anh bỗng nhiên quay ngoắt lại và nhìn cô.

Trăng đêm nay sáng tỏ lạ thường, đôi mắt cong cong của cô gái, nụ cười tươi rói giống như hòa cùng ánh trăng dịu dàng, khiến trái tim Hạ Chước không thể kiềm chế run lên không ngừng.

Anh bĩu môi, "Anh nói không đúng sao?"

“Không, không.” Quan Tinh Hòa lấy ra hai chiếc  khăn tay lau tay cho anh, bàn tay của anh rất đẹp, các đốt ngón tay tuy hơi lớn nhưng nhìn rất khỏe.

Đó là lần đầu tiên cô lau tay cho ai đó, trong lòng có một cảm giác rất lạ.

Bầu không khí ấm áp lặng lẽ lan tỏa, cô hạ giọng, "Anh nói rất đúng."

Khác với những lời nói đôi khi xúc động, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn trong giọng nói của anh.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh cố gắng đáp lại mình, Quan Tinh Hòa nhìn đôi môi mím chặt của anh, trong lòng liền mềm nhũn.

"Em rất thích nghe."

Anh khẽ thở dài một tiếng, mới thả lỏng cằm ra.

Quan Tinh Hòa không khỏi nhếch khóe miệng.

Tại sao anh lại đáng yêu như vậy, cô nhịn không được nghĩ đùa anh, cô kéo giọng: "Nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?"

“Nhưng mà em nghĩ.” Quan Tinh Hòa lấy miếng cà rốt nhỏ ra, “Giấu đồ cũng không tốt nha.”

Đồng tử của anh như co rút lại, giống như một đứa trẻ trộm kẹo bị bắt, bên tai đột nhiên bỏng rát.

"Anh chỉ là ..." Anh dừng lại, như thể đang cố gắng tìm lý do cho hành vi của mình, "Anh chỉ là cảm thấy nó trông khá đẹp."

Một trái tim nhỏ, do Tinh Tinh khắc cho anh, Hạ Chước không nỡ vứt, lúc rửa bát âm thầm tìm một tờ giấy gói lại, buổi chiều mở ra xem mấy lần.

Anh ấy biết hành động của mình có chút ngây thơ, vì vậy anh ấy ngập ngừng ngước mắt lên nhìn Quan Tinh Hòa.

Cô gái đang nhìn anh không chớp mắt, ánh đèn rực rỡ rơi xuống, đáy mắt cô tựa hồ gợn sóng nước, phản chiếu từng tầng ánh sáng.

Trái tim khẽ động, anh nhẹ nhàng kéo tay cô, thủ thỉ nói: "Anh không nỡ vứt."

Quan Tinh Hòa cảm thấy đầu ngón tay thô ráp của anh hơi xoa xoa mu bàn tay cô, có chút ngứa ngáy.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy vành tai của chàng trai thường ngày vẫn lạnh lùng nay đỏ bừng, chỉ cảm thấy tim mình như muốn tan ra.

“Được rồi, em không trách anh.” Cô cảm thấy anh càng ngày càng giống một đứa trẻ, mình còn phải dỗ dành.

Cô chỉ muốn trêu chọc anh.

Hạ Chước không nói.

Trong màn đêm tĩnh lặng, anh đưa tay chạm nhẹ vào má cô.

Anh biết rằng có nhiều điều anh chưa thể làm tốt, nhưng anh sẽ từ từ cố gắng, học để trở thành một người bạn trai đạt tiêu chuẩn.

~~

Mùa hè thoáng qua, Quan Tinh Hòa chính thức lên năm hai.

Trong kỳ nghỉ hè, Quan Thành Vũ và Ngô Nhược đã đi lĩnh giấy kết hôn, họ tổ chức một đám cưới nhỏ.

Ngô Nhược là người rất hòa đồng, hiền lành dịu dàng, điều này khiến Quan Tinh Hòa đôi khi nghĩ đến mẹ trước đây của mình.

Nhưng hòa nhập vào gia đình mới không phải chuyện ngày một ngày hai, cả hai không thường xuyên gặp nhau và duy trì mối quan hệ không gần không xa.

Mùa đông ở Thành phố Hải đến nhanh, tuyết bay tán loạn, rơi trắng xóa cả thành phố.

Quan Tinh Hòa hôm nay có một lớp học lớn, giảng đường xếp theo hình bậc thang, đầy ắp người.

Lúc ra khỏi lớp, không khí đều có cảm giác nóng bức.

Điện thoại rung lên, Quan Tinh Hòa cúi đầu nhìn xuống, thấy là tin nhắn của Lâm Trầm Nguyệt.

「Đói quá, trưa nay ăn gì?」

Quan Tinh Hòa đáp: 「Canh hầm nhé? Quán mới mở bên cạnh trường học, nghe nói rất ngon.」

Mùa đông húp một phần canh giúp ấm cơ thể.

「Được.」

Chuông tan học từ tốn vang lên, cô thoát khỏi giao diện nhắn tin, một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện ở cuối màn hình.

Cô nhấn vào, đó là một yêu cầu kết bạn mới.

「Tôi là x」

Lâm Trầm Nguyệt đã tới rồi, hôm nay cô ấy đến muộn nên không ngồi cùng với Quan Tinh Hòa.

Cô ấy vô tình nhìn qua điện thoại di động của Quan Tinh Hòa, nhìn cô phớt lờ lời mời kết bạn mời.

"Ai đây?"

Quan Tinh Hòa sắp xếp tập vở, "Chắc là Từ Khâm Dương, hôm qua mình mới chặn anh ta, có lẽ đổi số khác để kết bạn với mình."

“Đeo bám cũng chặt ghê ha.” Lâm Trầm Nguyệt nói, “Tên này sao không biết tốt xấu thế, cậu đã nói với anh ta rõ ràng như vậy rồi.”

"Mặc kệ anh ta, chúng ta đi ăn canh hầm thôi."

Từ Khâm Dương là bạn cùng trường đi giao lưu với cô trong kỳ nghỉ hè, hơn cô một khóa, anh ta điên cuồng theo đuổi Quan Tinh Hòa từ khi từ Thành Phố Kinh trở về.

Cô thở dài, nắm tay Lâm Trầm Nguyệt bước ra khỏi lớp.

Trời đang đổ tuyết dày đặc, những cành cây khô phủ đầy tuyết rơi.

Quán canh hầm nhỏ trước cổng trường đã xếp hàng dài dằng dặc.

Hai người xếp ở phía sau cùng, Lâm Trầm Nguyệt buồn chán mở điện thoại lên chơi trò chơi.

Đây là trò chơi di động theo kiểu nuôi dưỡng Phật hệ, bạn có thể tùy chỉnh chọn nuôi một con vật hoặc con người và chịu trách nhiệm về ăn uống cùng sinh hoạt hàng ngày của nó.

Con thỏ nhỏ do Lâm Trầm Nguyệt dẫn dắt đang lớn, đến tuổi đi học, chỉ có thể đến trường sau khi đóng học phí. Cô kiên quyết nạp tiền và cho thỏ vào trường học.

“Này, cậu xem, trò chơi này thực sự rất khó chịu, phải trả tiền mới được đi học.” Cô quay màn hình sang chỗ Quan Tinh Hòa, “Mình đã thề không bao giờ tiêu tiền trong trò chơi, nhưng nó thực sự rất hấp dẫn.”

Cô nhìn con thỏ nhỏ đang đọc sách trên màn hình nở nụ cười, "Bảo bối ngoan quá, học chăm chỉ hơn mình."

Quan Tinh Hòa chớp mắt, "Trò chơi cậu đang chơi, hình như là do Studio của bạn trai mình làm."

"???" Lâm Trầm Nguyệt tay run lên, "Đừng lừa gạt mình chứ."

“Mình không lừa cậu.” Cô rất nghiêm túc.

“Tại sao cậu không nói với mình việc lớn như vậy?” Mắt Lâm Trầm Nguyệt sáng lên, “Sau đó, mình có thể chơi miễn phí mà không cần nạp tiền không, hay cậu hỏi anh ấy xem anh ấy có thể cho mình chìa khóa không? "

Chìa khoá là giải thưởng cao nhất của trò chơi này, chỉ có thể lấy được bằng cách rút thăm.

"Số 32, đến lượt các bạn."

Quan Tinh Hòa lập tức đẩy cô, "Vào đi, từ từ mình hỏi cho."

Cửa hàng đông nghịt người, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Ông chủ nhiệt tình đưa thực đơn cho họ, "Các bạn thích uống canh gì? Món chính của chúng tôi ở đây là gà rừng hầm củ cải và gà hầm nấm."

Lâm Trầm Nguyệt nói, "Vậy thì cho tôi món gà rừng hầm xương sườn, Tinh Tinh, còn cậu thì sao?"

Quan Tinh Hòa đột nhiên nhớ ra gà hầm nấm là món canh yêu thích của Hạ Chước.

Từ mùa hè đến mùa đông, cô đã không gặp anh trong nhiều tháng.

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, "Vậy cho tôi món gà hầm nấm."

Canh hầm đã được ninh sẵn trong một chiếc nồi nhỏ nên rất nhanh được mang lên.

Vào một ngày tháng mười một, bên ngoài gió tuyết đan xen, bên trong nhà có một bình canh nóng hổi, ấm áp mà vui vẻ.

Quan Tinh Hòa chụp một tấm hình và gửi cho Hạ Chước.

「Nhìn bữa trưa của em.」

Bên kia nhanh chóng trả lời 「Có vẻ ngon, tối nay em có rảnh không?」

Môi của Quan Tinh Hòa hơi cong lên「Có ạ, anh muốn gọi video với em sao」

「Chiều anh bay về Thành phố Hải」

Các ngón tay của Quan Tinh Hòa hơi ngừng lại, mắt cô lập tức sáng lên.

「Thật sao? Sao đột nhiên lại về?」

「Bàn chuyện kinh doanh」

Kể từ khi trò chơi này trở nên phổ biến, Studio cũng tạo được một chút tên tuổi trong lĩnh vực này, giờ đây họ không còn giới hạn trong các trò chơi di động mà đã bắt đầu mở rộng thị trường trò chơi cao cấp hơn.

Quan Tinh Hòa không quan tâm những chuyện này, chỉ cần Hạ Chước đến, cô sẽ rất vui.

Cô nhướng mắt, "Chìa khóa của cậu có hy vọng rồi, hôm nay anh ấy sẽ đến Thành phố Hải."

"Vậy tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn đi, mời cả Lâm Thiến cùng tham gia luôn."

Lâm Thiến là một người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá của họ, vì cô ấy học khoa sáng tác nên thời gian họ học chung khá ít.

Quan Tinh Hòa có chút do dự, cô hơi lo lắng không biết Hạ Chước có thấy phiền không, họ rất vất vả mới gặp nhau, cô lại dẫn theo hai người bạn cùng đi.

Cô hỏi dò một cách ngập ngừng, nhưng không ngờ, anh đồng ý ngay.

~~

Vào một đêm mùa đông, một vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung.

Một bữa ăn mà chủ khách đều vui.

Lâm Trầm Nguyệt rất hài lòng, Hạ Chước nghe nói cô đang chơi trò chơi đó, trực tiếp cho ba chiếc chìa khóa, cộng thêm một hộp quà là nước hoa, suốt buổi tối ấy, khóe môi cô ấy cả không hề hạ xuống.

Khi ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thổi qua, mùi rượu trên người cô vẫn chưa tan, cô bước đi loạng choạng.

Quan Tinh Hòa và Lâm Thiến vội vàng lên đỡ cô, "Cậu cẩn thận."

“Mình không say.” Cô giơ ngón tay cái với Hạ Chước, “Cảm ơn Chước Ca.”

Hạ Chước nhẹ gật đầu, "Không cần, em đi về cẩn thận một chút."

Lâm Thiến đã gọi xe, quay đầu lại lịch sự lắc lắc túi quà trong tay, "Cảm ơn Chước Ca, bọn em đi trước, anh và Tinh Tinh giờ đi chơi vui vẻ."

“Chước Ca thật uy vũ.” Lâm Trầm Nguyệt say đắm chìm trong niềm vui lấy được ba chiếc chìa khóa, “Cậu nói xem, những người khác sao có thể so sánh được với Chước Ca sao?

“Được rồi, đừng lải nhải nữa.” Lâm Thiến bịt miệng cô ấy.

Dù ai cũng biết Quan Tinh Hòa đã có bạn trai nhưng dù sao cũng chỉ có bọn họ mới được gặp, dần dà, có người cho rằng đây chỉ là lời ngụy biện của Quan Tinh Hòa để ngăn cản vận đào hoa, có không ít nam sinh trong trường học lại ngo ngoe muốn hành động.

Lâm Thiến sợ cô ấy nói ra điều gì đó sẽ khiến hai người họ không vui.

Gió chiều hiu hiu thổi, chiếc xe chìm vào bóng tối.

Đèn đường mờ ảo, Hạ Chước không nói tiếng nào, hai người lặng lẽ đi trong đất tuyết.

“Anh à.” Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng nắm tay anh, “Sao bọn họ đều có quà, còn em thì không?

Cô không biết Hạ Chước có nghe thấy những gì Lâm Trầm Nguyệt nói không, vì vậy cô phải chủ động đổi chủ đề.

Anh chạm nhẹ vào đầu cô, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp bằng vải nhung, "Làm sao có thể không có?"

Băng tuyết theo gió rơi, tóc đen của anh nhiễm chút tuyết lạnh, nhưng trong ánh mắt chỉ có ôn nhu.

"Cái này là dành riêng cho em."

Đó là một chiếc hộp bằng vải nhung màu xanh đậm mà Quan Tinh Hòa đã từng thấy hai lần, một lần ở trường trung học và một lần trong ngăn kéo của Hạ Chước.

Chiếc vòng vẫn chưa được gửi đi, bây giờ, với chiếc hộp giống hệt trước mặt cô, trái tim cô không khỏi đập thình thịch, cô cảm thấy hơi lo lắng.

Cô lặng lẽ đưa tay ra và mở chiếc hộp.

Dưới ánh trăng huyền ảo, những viên kim cương như những ngôi sao đang tỏa sáng, phản chiếu lẫn nhau thành một dải ngân hà lấp lánh.

Bầu trời giống như gói gọn trong hộp trang sức nhỏ.

"Thích không?"

Sợi dây chuyền này là dạng đặt theo yêu cầu, vốn dĩ muốn tặng cho cô trong kỳ nghỉ hè, nhưng không ngờ lại đợi nửa năm.

Đứng trên con phố băng giá, Hạ Chước đột nhiên nhớ tới chuyện cách đây rất lâu, khi còn nhỏ, anh nhận được tiền thưởng từ cuộc thi Olympic Toán học, do dự đi vào trung tâm thương mại, dùng gần hết tiền để mua một chiếc vòng tay rẻ nhất.

Gió lạnh buổi đêm khẽ thổi qua, Quan Tinh Hòa khóe mắt cong lên, "Em thích."

Cô kiễng chân hôn nhẹ lên má anh, "Cảm ơn anh."

Tai anh hơi nóng, khóe môi bất giác cong lên.

Quan Tinh Hòa dựa vào cánh tay anh, "Nhưng mà, trước đây anh có một cái tương tự đúng không, cất trong ngăn kéo."

Bước chân của Hạ Chước ngừng lại.

Những ngọn đèn đường nhuộm cho tuyết rơi một màu ấm áp.

Giọng anh khàn khàn, "Lúc đó ... anh vốn muốn tặng cho em."

"Vậy sau đó, tại sao anh không tặng?"

Anh dừng lại một lúc, lần đầu tiên trong đời anh thẳng thắn nói ra tâm sự thuở thiếu niên.

"Đã có người tặng thứ tốt hơn."

Anh không dám tặng nó ... vì sợ cô ghét bỏ.

Quan Tinh Hòa ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời ấy như nhuộm ánh trăng cùng tuyết, đẹp khác lạ.

"Có phải từ lúc đó ... anh đã thích em rồi?"

Hạ Chước trầm mặc hẳn.

Thuở thiếu thời, anh như một con nhím, bén nhọn lạnh lẽo cứng rắn, xù gai nhọn khắp người, mọi người đều ghét anh, e ngại anh và không muốn đến gần anh.

Chỉ có một cô gái nhỏ đến gần anh với một nụ cười ngọt ngào và đưa cho anh một viên kẹo.

Cô ấy nói, anh như viên kẹo này, bên ngoài chua nhưng bên trong ngọt ngào.

Đó là lần đầu tiên ai đó nói điều đó với anh.

Anh không biết mình thích cô từ khi nào, nhưng thuở thiếu thời, lần đầu tiên rung động là do cô ban cho, giấc mơ kiều diễm đầu tiên cũng là về cô.

Chỉ khi ở gần cô, Hạ Chước mới biết, thì ra tim mình có thể đập nhanh như vậy.

Tuyết mịn bay lất phất khắp các con phố.

Anh cụp mắt xuống, đôi mắt đen đầy ánh trăng vô tận.

"Không biết..."

Nhưng đã thích em, từ rất lâu, rất lâu, anh vô cùng chắc chắn, rằng tình yêu này sẽ tồn tại đến hết cuộc đời.

Trên đường phố tháng mười hai, Quan Tinh Hòa cười nhẹ, cô ấy nói với giọng ngang ngược, "Không quan trọng, chắc chắn là lúc đó anh đã thích em, nếu không thì tại sao lại muốn tặng em vòng tay?"

Anh mỉm cười bất lực, "Ừ."

“Tuy nhiên.” Quan Tinh Hòa hạ nụ cười, mím môi dưới nhẹ, “Cho dù anh tặng gì, em đều thích.”

Bất kể giá trị bao nhiêu, em đều yêu thích.

Giống như càng lớn lên, cô càng hiểu được tấm lòng của Hạ Chước, cũng dần dần hiểu được sự tự ti và nhạy cảm của anh.

Đôi mắt sắc bén của Hạ Chước giống như dịu đi.

"Ừm."

Nhưng em xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.

Bây giờ chỉ có thể cho em những thứ này, em đừng bận tâm.

Tuyết lặng lẽ rơi, hai người chậm rãi đi về trường.

Gần đến giờ giới nghiêm.

"Vậy em về trước."

Hạ Chước khẽ xoa đầu cô, "Uh, em về đi."

Không biết tuyết ngừng từ lúc nào, cô gái cũng dần dần chạy xa.

"Tinh Tinh."

Cô quay đầu lại, chàng trai đứng dưới cây sồi xanh um tươi tốt.

"Anh sẽ làm tốt hơn họ."

Anh sẽ làm tốt hơn những người Lâm Trầm Nguyệt đã nhắc.

Tin tưởng anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.