Khó Chạm Đến [Khó Phàn] - Nam Lăng Nhất Biệt

Chương 64: ANH KHÔNG CHIA TAY




Đầu đây bên kia là tiếng chuông chờ dài đằng đẵng.

Cô nức nở, nghe tiếng chuông chờ dần dần lấn át tiếng gió gào rít.

Từ đầu đến cuối, đầu dây bên kia đều không có người bắt máy.

Tay của Quan Tinnh Hòa bị lạnh đến cứng ngắc, cô đưa tay lên mặt làm ấm một giây, rồi lại bấm gọi điện thoại.

Tiếng chuông chờ dài đằng đẵng lạnh lẽo giống như cuốn lấy gió tuyết, thổi vào trong lòng của cô.

Gọi nhiều lần liên tiếp như vậy, bên kia đều không nghe máy.

Quan Tinh Hòa ngồi dưới đất, yên lặng không một tiếng động cuộn người lại.

Cô đơn và tuyệt vọng giống như một con rắn độc từ từ bò vào trái tim của cô.

Cô vẫn nghĩ rằng bản thân đã đủ trưởng thành, đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự coi thường của ba mẹ. Nhưng đến tận hôm nay cô mới phát hiện, bọn họ luôn luôn ở sâu trong trái tim của cô, khi cô không phòng bị thì cho cô một kích chí mạng, để cho cô sụp đổ từ trong ra ngoài.

Vốn nghĩ rằng bản thân đã có được sự yêu thương thiên vị độc nhất vô nhị, đủ khiến cho cô không sụp đổ từ đây trở về sau.

Nhưng lại chua bao giờ nghĩ đến việc nếu như sự yêu thương đó biến mất, bản thân cô nên làm cái gì.

Có cái gì đó mềm mại chạm vào chân của cô.

Là Phong Tín Tử. Cô yên lặng ngồi xổm xuống bế nó lên, đôi mắt to màu xanh lam không chớp mắt nhìn cô.

“ Phong Tín Tử.”

“ Meo.”

Đệm thịt mềm mại của nó giẫm giẫm lên đầu gối của cô, Quan Tinh Hòa sờ đầu nó.

Động vật lông xù giống như có thể chữa lành hết thảy tổn thương.

Từ khi tới nước M, Phong Tín Tử luôn là một bộ dạng buồn bực, mãi tới hôm nay mới chủ động quấn lấy cô.

Giống như là biết cô đang khó chịu.

Tuyết yên lặng rơi ngoài cửa sổ, Hạ Chước đã mất liên lạc hai ngày rồi.

Lệch múi giờ cùng khoảng cách địa lý giống như ranh giới phân chia hai người bọn họ.

Trước ngày hôm nay, Quan Tinh Hòa chưa bao giờ lo lắng yêu xa sẽ có ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên.

Nhưng cô mãi không liên lạc được anh, nỗi lo lắng và cô đơn chưa bao giờ có khiên cho cô không thể đi vào giấc ngủ.

Quan Tinh Hòa ôm Phong Tín Tử mơ màng mà ngủ một đêm.

Mãi đến ngày hôm sau, cô mới nhận được điện thoại của Hạ Chước.

“ Anh ơi.”

Tất cả nỗi uất ức giống bị gió tuyết giữ lại hết vào ngày hôm qua, cô hít mũi một cái.

“ Gần đây anh bận lắm ạ? Vì sao lại không nghe điện thoại của em?”

Biên kia tạm dừng vài giây. “ Thành thật xin lỗi em, Tinh Tinh. Quả thật gần đây có chút bận, sao thế? Có gì không vui sao?”

Âm thanh của anh vẫn dịu dàng trầm thấp như trước, khiến cho Quan Tinh Hòa trong nháy mắt hốc mắt đỏ ửng.

Tất cả kiên cường cố gắng chống đỡ trong giây phút này đều bị dánh vỡ. Cô mím môi, cô gắng không để cho giọng nói run rẩy. “ Không có… Em…”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh của Hạ Chước đột nhiên có chút bối rối. “Tinh Tinh, anh còn có chút chuyện phải làm, tạm thời gác máy. Em chờ mấy ngày nữa anh làm xong thì sẽ điện thoại cho em có được không?”

Cô dụi mắt, nói: “ Được ạ. Anh làm xong nhất định phải gọi cho em đó.”

‘ Bíp’ một tiếng, bên kia rất nhanh đã cúp mắt.

Tuyết mịn ngoài cửa sổ đã rơi thành một tầng rất dày.

Trong phòng mở máy sưởi, Quan Tinh Hòa nhìn ra thế giới trắng xóa ngoài cửa sổ, chưa bao giờ cảm thấy lạnh đến như vậy.

~~

Y tá đi vào phòng bệnh riêng tư, động tác nhanh nhẹn đổi bình truyền dịch.

Y tá liếc mắt nhìn điện thoại của Hạ Chước, âm thanh lạnh lùng, nói: “ Cậu vừa mới tỉnh lại, mấy ngày này vẫn phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Làm việc quá sức rất có hại cho cơ thể, chỉ cần không để ý thì sẽ đột tử.”

Hạ Chước mím môi, hỏi: “ Bao lâu nữa tôi sẽ được xuất viện?”

“Cái này thì phải hỏi bác sĩ, tôi cũng không rõ lắm.” Y tá nói: “ Nếu như cậu xuất viện với tình trang này này thì cũng không bao lâu nữa cậu sẽ lại nhập viện thôi. Lần này may mắn bạn của cậu phát hiện kịp thời, nếu không thì hậu quả khó lường.”

Trong ngày mùa đông, tuyết rơi nặng trĩu cành cây.

Cửa ‘rầm’ một tiếng mở ra, Từ Doanh thở hồn hộc chạy vào. “ Đcm, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”

Thiếu niên bình thường hay cà lơ phất phơ giờ vành mắt đều đỏ au. “ Kêu cậu nửa ngày đều không có phản ứng gì, ông đây cho rằng cậu sắp chết rồi.”

Hạ Chước: “Mình không sao.”

Y tá không biết đi ra khỏi phòng từ lúc nào, trong phòng bệnh yên thĩnh lạ thường.

Từ Doanh thở dài: “ A Chước, bộ dạng hiện tạ của cậu rất không ổn. Cậu có thể nào đặt sức khỏe của bản thân lên hàng đầu có được hay không?”

“Cậu nhìn xem lần này cậu nhập viện, tiến độ công việc càng chậm hơn, cũng không thể nào bù lại được. Tinh Hòa gửi Wechat có mình hỏi rằng cậu như thế nào, mình không dàm nói cho cô ấy biết, chỉ có thể nói là gần đây cậu rất bận mà thôi.”

Trái tim vốn đang treo trên cành cây của Hạ Chước bỗng nhiên được thả xuống. Anh nới lỏng tay ra mới phát hiện ra lòng bàn tay đã ướt đầy mồ hôi.

Anh sợ nhất là làm cô lo lắng.

“ Cảm ơn.”

“ Haiz, mình còn không biết rõ cậu hay sao.” Từ Doanh đưa hộp cơm trên tay cho anh. “ Đây, nhà ăn chỉ có cháo ăn liền, mình cũng không biết nấu nướng gì, cậu chịu khó ăn tạm vậy.”

Anh ấy ngồi xổm xuống, nhìn thấy cái điện thoại mà Hạ Chước đang nắm chặt. “ Cậu đem điện thoại với máy tính đều đưa cho mình, mấy ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có mà để ý những chuyện khác. Chờ cậu xuất viện rồi mình sẽ trả lại.”

Hạ Chước không chút động đậy nào.

Từ Doanh dứt khoát giựt lấy điện thoại, cúi đầu tắt nguồn điện thoại. “Trước hết mình sẽ trông coi giúp cậu, thân thể suy kiệt thì người khác sẽ càng không thèm cậu.”

Câu nói này giống như tác động đến Hạ Chước, anh nhắm mắt lại, đáp ứng yêu cầu của Từ Doanh.

~~

Hôm sau, Quan Tinh Hòa nhận được điện thoại của Lâm Ánh.

Cô run tay, trực tiếp cúp mắt không nhận.

Qua mấy phút sau, bên kia gửi đến một tin nhắn.

“ Tinh Tinh, ngày hôm đó mẹ có chút nặng lời. Philip đã nhiều lần nói với mẹ là giữa hai người các con có chút hiểu lầm, cả hai đều là người mà mẹ yêu nhất, mẹ hy vọng hai người có thể sống chung hòa thuận với nhau.”

Quan Tinh Hòa quả thật tức đến mức bật cười.

Cô đã nghĩ rằng qua nhiều ngày như vậy Lâm Ánh mới gọi cho mình là vì bà ta đã hiểu được mọi chuyện, ít nhất cũng sẽ nói những lời dễ nghe. Không nghĩ rằng bà ta vẫn nhưng cũ, nói ra những lời giảng hòa ba phải như vậy.

Có lẽ thật lâu trước đây, ngay từ lúc ban đầu, mình không nên có bất kỳ hy vọng nào với bà ta.

Lần này, Quan Tinh Hòa trực tiếp block Lâm Ánh.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ không biết đã ngừng từ bao giờ, ánh nắng dịu nhẹ hiện ra, làm cho tuyết rơi đầy trời càng thêm lạnh buốt.

Hôm nay câu lạc bộ của trường có tổ chức hoạt động, ban đầu Quan Tinh Hòa không định tham gia, nhưng liên tiếp mấy ngày này stress nặng khiến cho cô có chút ủ dột, càng nghĩ lại càng thấy, cô vẫn là nên đi ra ngoài giải sầu một chút.

Trước khi đi khỏi cửa, người giúp việc đã tới nhà quét dọn vệ sinh.

“ Dì à, hôm nay không cần làm cơm ạ.”

Dì giúp việc là một người phụ nữ trung niên hiền lành, công việc hằng ngày là tới quét dọn vệ sinh và nấu cơm, nghe nói hôm nay không cần nấu cơm dì ấy đương nhiên là rất vui.

“Được rồi.”

Quan Tinh Hòa bước ra khỏi cửa. Vốn nghĩ rằng hoạt động của câu lạc bộ chỉ là một cái lễ hội giao lưu âm nhạc, không nghĩ tới là một đại tiệc thịt nướng trong nhà.

Rất nhiều người tụm ba tụm bảy chụp nhiều tấm ảnh chụp chung, về phần tiệc tùng thì cô không có hứng thú lắm, chỉ tùy ý cầm ly nước ngồi uống ở một nơi hẻo lánh.

“Tinh Hòa?’

Một âm thanh trong trẻo của thiếu niên truyền tới, Quan Tinh Hòa quay đầu lại.

Là Hướng Viễn đã lâu không gặp.

Anh ấy mặc một cái áo khoác thoải mái, trên tai còn đeo khuyên, hoàn toàn không phải bộ dạng tươi sáng trước kia.

“Đàn anh?”

“ Là anh, là anh. Không ngờ đến là em vẫn còn nhận ra anh.” Anh ấy cầm ly rượu tiến lại. “ Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

“ Rất nhiều năm rồi, từ lúc…” Quan Tinh Hòa nhớ lại đoạn tình cảm mà cả hai ngầm hiểu trước kia, đột nhiên cảm thấy lúng túng.

Hướng Viễn khẽ cười, nói: “ Không có gì đâu, đều đã qua rồi. Anh sớm đã quên.”

Anh ấy bình tĩnh như vậy, khiến cho Quan Tinh Hòa có chút xa cách.

Cô nở nụ cười nhạt. “ Vâng. Vậy dạo này anh có khỏe không?”

“Khỏe.” Phía sau có người đột nhiên kêu tên anh ấy, anh ấy đáp lại, quay qua Quan Tinh Hòa nói: “ Chờ anh một chút, anh sẽ quay lại tìm em.”

Sau khi anh ấy đi, chỗ ngồi của Quan Tinh Hòa lại trở nên trống vắng.

Không lâu sau lại có người chủ động đi đến.

Mùi nước hoa hơi gay mũi thổi qua, chỗ ngồi bên cạnh lõm xuống

Đó là một nữ sinh Châu Á xinh đẹp, trang điểm tinh xảo theo phong cách Âu Mỹ, tóc nhuộm màu vàng nhạt, dưới ánh đèn rực rỡ càng thêm chói mắt.

“Cậu biết Hướng Viễn sao?” cô gái mở miệng, vậy mà mang theo khẩu âm tiếng Trung.

Quan Tinh Hòa trừng mắt. “ Biết.”

“Hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Cô gái nói chuyện mang theo hiềm khích, khiến Quan Tinh Hòa có chút không thoải mái.

Nhưng mà cô vẫn lễ phép trả lời: “ Bọn tôi quen nhau từ trước rồi.”

“Trước kia? Trước khi là bao lâu?”

Quan Tinh Hòa nhịn không được nhíu mày. “Việc này, tôi nghĩ là tôi không cần thiết phải nói cho cậu biết nhỉ?”

Cô gái kia nhướng mày, nguyên bản lông mày vẽ xếch lên trên nay lại giống như dán lên da đầu.

“ Anh ấy là bạn trai của tôi, yêu cầu cô tránh xa anh ấy ra.”

Quan Tinh Hòa vốn không tin lời cô gái. “ Phải không? Vậy nếu như cậu có vấn đề gì thắc mắc, tại sao không trực tiếp đi hỏi anh ấy, mà là mang theo bộ dạng bất lịch sự đi làm phiền người lạ.”

Cô gái giống như bị chọc giận, hung dữ cầm ly rượu tạt lên người cô. “ Tôi chính là bất lịch sự như thế đó, làm sao? Ai bảo cậu đi quyến rũ bạn trai của người khác.”

Âm thanh chát chúa của cô gái dẫn tới người xung quanh ghé mắt nhìn sang.

Cũng may cô gái đang nói tiếng trung, chỉ có một số ít nghe hiểu, nhưng vẫn không thể tránh được việc bị xì xào bàn tán.

Hướng Viễn nghe thấy tiếng ồn ào, vội vàng đi tới, nghiêm mặt nhìn cô gái. “Em đang làm cái gì đó?”

“Là cô ta nói em không có lễ phép trước.” Cô gái tràn đầy uất ức nói. “Anh vậy mà bênh cô ta.”

“ Thật xin lỗi em, A Hòa.” Hướng Viễn xoay người. “Xin lỗi em ấy, mau lên.”

Cô gái giống như đã quen ngang ngược, giậm chân một cái xoay người chạy đi, chỉ để lại một câu ‘Không đời nào.’

Một trong các nhân vật chính đã không còn, người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.

“ Thật xin lỗi nha Tinh Hòa, anh thay em ấy xin lỗi em.” Hướng Viễn nhỏ giọng nói. “ Em ấy là con gái của giáo viên anh, bình thường được cưng chiều đến hư. Em có muốn đi vào nhà vệ sinh rửa một chút không?”

Quan Tinh Hòa hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng gạo liền thân, vết bẩn của rượu sâm panh hiện rõ trên váy.

Cô nhắm mắt lại. “Em muốn đi về trước.”

Hướng Viễn muốn đưa cô về.

“Không cần đâu. Em tự về là được.”

Màn đêm buông xuống, ven dường không có ánh đèn, lại đang là lúc tuyết rơi, Quan Tinh Hòa nhìn không rõ đường đi, bước chân giẫm vào vũng nước.

“ A.” Cô chĩ cảm thấy mắt cá chân tê rần, cả người té xuống vũng nước.

Nước đá lạnh buốt thấm ướt váy, cô cắn răng đứng lên, từng bước đi về nhà.

Sớm biết như thế này thì cô đã không thém tới.

Lúc về nhà, dì giúp việc đã về, cửa sổ ban công hé mở một khe nhỏ, gió lạnh gào théo thổi vào.

Sau khi cô tắm rửa xong thì phát hiện Phong Tín Tử bên trong ổ mèo không thấy đâu.

“ Phong Tín Tử~”

Đáp lại cô chính là một khoảng không an tĩnh, mắt cá chân bị ngâm nước đá giống như ngày càng đau, cô khập khiễng đi một vong trong nhà, kiểm tra mọi ngóc ngách, vẫn không thấy Phong Tín tử ở đâu.

Tất cả ủy khuất như một dòng nước lũ xông phá bờ đê, cô ngồi trên ghế sopha, trước mắt mơ hồ.

‘ Ba’ một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống váy ngủ của cô.

Ánh mắt của cô vô thức nhìn về phía cửa sổ ban công bị mở ra, trái tim nháy mắt ngừng đập.

Quan Tinh Hòa không ngừng tự an ủi chính mình, nơi này là lầu ba, nó nhảy ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Nhưng tất cả ký ức đau khổ của quá khứ như một thước phim hiện ra trong đầu Quan Tinh Hòa, cô nhớ đến con mèo đầu tiên mà cô nuôi, cũng vì trèo ban công mà rời bỏ cô.

Trong mắt Quan Tinh Hòa tràn đầy nước mắt, không quan tâm bất cứ thứ gì đi ra khỏi nhà.

Vừa mới bị trật chân, cô đi dường có chút khó khăn. Gió lạnh không chút kiêng kỵ nào thổi vào trong váy áo của cô, khiến cô lạnh đến toàn thân phát run, nhưng vẫn tiếp túc bước về phía trước.

“ Phong Tín Tử~”

Tiếng gió gào thết như muốn đem đêm đông lạnh giá nuốt chửng.

Quan Tinh Hòa không biết tìm bao lâu, cho đến khi thân thể bị đông cứng đến mất cảm giác, cô mới khập khiễng trở về nhà.

Cô ráng vực dậy tinh thần, viết một cái thông báo tìm mèo mất lên trên mạng.

Cô chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức này, giống như mọi thứ đều biến mất khỏi mắt cô trong phút chốc.

Nằm bất lực ở trên giường, cô run tay bấm lấy số điện thoại của Hạ Chước.

Cô biết anh cách cô rất xa, sẽ không thể giúp đỡ gì được, nhưng Hạ Chước giống như cây cỏ cứu mạng trong lúc cô tuyệt vọng nhất. cô chỉ là, muốn nghe giọng nói của anh mà thôi.

Vẫn là âm thanh thông báo máy bận như trước.

Tất cả cảm xúc trong nháy mắt vỡ òa, lo lắng, khổ sở, tuyệt vọng, đau khổ.

Toàn thân cô đều vô thức mà phát run.

Không biết qua bao lâu, cô mơ mang nghe được âm thanh điện thoại đổ chuông.

“ Alo, Tinh Tinh, em làm sao thế?”

Cô rốt cuộc không kiềm chế nổi mà hét lên. “ Vì sao anh không bắt máy? Anh rốt cuộc là có quan tâm em hay không? Vì sao, vì sao mỗi lần em cần anh anh đều không có mặt? Mấy ngày trước nói là công việc bận rộn, rốt cuộc là công việc gì khiến anh bận bịu lâu như vậy, bận đến mức ngay cả điện thoại cũng không thể nhận dù chỉ là một cuộc?”

Cô khóc đến mức khó thở, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng: “ Thật xin lỗi Tinh Tinh, anh xin lỗi. Gần đây anh quả thật rất bận, em làm sao vậy?”

Giọng anh trầm thấp, vang lên trong đêm đông yên tĩnh, mang theo hơi thở khiên người khác an tâm.

Giống như trong đêm dông tìm thấy được suối nước nóng, âm thanh nức nở của Quan Tinh Hòa nhỏ dần, rốt cuộc cũng khôi phục lại lý trí.

Cô nhớ lại hành vi chỉ trích anh của mình, có chút hối hận, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Cô lau nước mắt. “Không có gì, em chỉ là vì quá mệt mỏi thôi. Cả hai chúng ta đều nên bình tĩnh một chút đi.”

Nói ra những lời công kích người khác như vậy vốn không phải là chủ ý của cô. Quan Tình Hòa biết rằng bản thân nên cần thời gian để bình tĩnh lại.

Anh không phải là bao cát để cô trút giận.

Cô cúp điện thoại.

Một giây sau, điện thoại hết pin, trở nên tối sầm lại.

Cô bình tĩnh lại mấy giây, mặc áo khoác vào, khập khiễng bước ra cửa.

Trời lạnh như thế này, Phong Tín Tử sẽ chết cóng mất.

Không biết bản thân đã tìm bao lâu, chỉ đến khi hừng đông ló dạng, Quan Tinh Hòa mới lảo đảo về nhà.

Cô cũng không chịu được nữa, tê liệt ngã xuống giường.

‘Cốc cốc cốc’

Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức cô.

Quan Tinh Hòa từng bước từng bước một lết tới cửa.

Cửa mở ra, gió lạnh mùa đông thổi vào.

Thiếu niên mang theo sắc mặt mệt mỏi, gương mặt lạnh lùng không có lấy một tia huyết sắc, đứng đó mà cụp mắt nhìn cô.

Cặp mắt đen vốn dĩ rất sắc bén, nay lại là một mảng đỏ au tuyệt vọng.

Quan Tinh Hòa dụi mắt, khó tin hỏi: “ Anh?”

Cô còn chưa dứt câu, thì đã bị ôm chặt vào trong lồ ng ngực lạnh băng.

Hai tay của anh siết chặt lấy cô, ôm chặt cô, gương mặt lạnh buốt dùng sức dán chặt vào cổ cô, giống như là muốn hòa tan máu thịt của cô vào trong người của anh.

“Anh không đồng ý.”

Âm thanh trầm thấp của anh giống như núi lửa sắp phun trào, kiềm chế lại điên cuồng sự điên cuồng. “ Anh sẽ không chia tay.”

*sorry nhưng mà Lâm Ánh thật kinh tởm, vì một tên đàn ông quấy rối con gái mình mà chửi nu9, xong còn bảo yêu nó, muốn nó sống vui vẻ với tên kia. Kinh tởm quá cút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.