Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 10: Chương 10




Do công việc của bố mẹ thường xuyên thay đổi nên từ nhỏ Thời Tuế đã quen với việc di chuyển khắp nơi.

Cô quen với việc bố mẹ bận rộn, quen với những bữa tối ở nhà bạn bè của họ và cũng quen tự tìm niềm vui khi chỉ có một mình.

Vì thế, khi Thời Dược áy náy thông báo rằng sẽ gửi cô đến ở nhờ nhà một người bạn cũ cho đến sau kỳ thi đại học, cô không nghĩ ngợi nhiều mà ngoan ngoãn đồng ý.

Thời Tuế tưởng lần này cũng chỉ là một gia đình chú dì bình thường, cho đến khi Yến Tắc Thành dẫn cô bước vào biệt thự lộng lẫy của nhà họ Yến.

Lần gặp Yến Thính Lễ trên cầu thang, ánh mắt anh lạnh nhạt liếc qua.

Cho đến giờ vẫn như một vực sâu, nằm chắn ngang trong lòng Thời Tuế.

Khái niệm “khoảng cách giai cấp” mơ hồ trong sách vở chưa bao giờ khắc sâu vào tâm trí cô rõ nét như khoảnh khắc ấy.

Hôm đó, Tống Khiết cũng ở nhà tiếp đón cô, thái độ ôn hòa như nước lã.

Thời Tuế không muốn tỏ ra lúng túng.

Nhưng tuổi còn nhỏ nên cô khó tránh lộ vẻ rụt rè, sợ nhìn thấy dù chỉ một chút không hài lòng trên mặt nữ chủ nhà.

Sự thật chứng minh là cô nghĩ quá nhiều.

Yến Tắc Thành và Tống Khiết bận trăm công nghìn việc, sự xuất hiện của cô trong ngôi nhà rộng lớn này chẳng khác gì một bông bồ công anh nhẹ nhàng rơi xuống đất, không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào.

Còn Yến Thính Lễ, người cùng sống ở tầng ba với cô thì bận rộn hơn cô gấp bội.

Ngày thường ở trường, cuối tuần lại có đủ loại khóa học và cuộc thi.

Hầu hết thời gian, ngoài người giúp việc ra thì nơi này thường không có ai.

Thế nên dây thần kinh căng thẳng của Thời Tuế dần thả lỏng, cô quen với cuộc sống ở nhà họ Yến.

Thỉnh thoảng cô thấy cô đơn nhưng may mắn là cô giỏi tự tìm niềm vui.

Dù hay chạm mặt Yến Thính Lễ nhưng hai người vẫn giữ được sự lịch sự tối thiểu.

Sáng sớm với mái tóc rối bù hay tối muộn ngáp dài pha sữa, thậm chí thỉnh thoảng còn kéo váy ngủ nhảy nhót tung tăng.

Anh luôn xuất hiện bất ngờ khiến cô giật mình.

Điều an ủi duy nhất là phản ứng của Yến Thính Lễ lúc nào cũng rất lịch thiệp.

Thường chỉ liếc qua nhàn nhạt như nhìn thấy thứ gì đó không đáng xem rồi bình thản dời mắt đi.

Ban đầu, Thời Tuế còn thấy xấu hổ.

Nhưng nhiều lần như thế, cô dần trở nên bình tĩnh.

Sau này, Thời Tuế nghĩ nát óc cũng không hiểu. Rõ ràng ban đầu Yến Thính Lễ nhìn cô như thể chỉ một cái liếc cũng thấy thừa, sao lại trở nên nhiệt tình với chuyện lên giường với cô đến vậy.

Về chuyện này, sau đó Yến Thính Lễ đưa ra một câu trả lời khiến cô chỉ muốn báo cảnh sát—

“Nhìn thêm một cái là cứng.”

Tại sao lại lăn lộn với Yến Thính Lễ, suy cho cùng là vì Thời Tuế uống say.

Tối đó là buổi tụ họp của lớp luyện thi mỹ thuật, toàn bạn bè thân quen.

“Mười tám tuổi rồi, phải biết tửu lượng của mình nông sâu thế nào,” một người bạn ôm thùng bia bước vào phòng KTV. “Sau này ra xã hội cẩn thận hơn kẻo bị lừa.”

“Nhất là cậu, Tuế Tuế, đừng để bị ai dụ mất.”

Ra xã hội có bị lừa hay không, Thời Tuế không biết.

Nhưng tối đó, cô tự đào hố chôn mình một cách thê thảm.

Vài cốc bia vào bụng thì cô đã thấy trời đất quay cuồng, cười ngây ngô.

Cầm micro gào thét trong phòng KTV, cuối cùng còn ôm bạn khóc lóc gọi mẹ.

Đó chưa phải điều kinh khủng nhất.

Kinh khủng nhất là—khi Thời Tuế được dìu về nhà họ Yến, người mở cửa không phải cô giúp việc mà là Yến Thính Lễ.

Thời Tuế hoàn toàn không nhận ra áp suất thấp tỏa ra từ anh.

Cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn anh: “Oa.”

Trông giống hệt thiếu niên trong manga Nhật.

Say rượu khiến đầu óc cô bay bổng.

Không biết dây thần kinh nào chập mạch, cô bỗng đứng thẳng như được tiếp điện, bắt chước nữ chính trong manga rồi nghiêm túc giơ tay chào: “Ohayou, onii-chan!”

Bạn đưa cô về ngạc nhiên: “Tuế Tuế, đây là anh trai cậu à?”

Thời Tuế chỉ biết cười ngây ngô, chưa kịp suy nghĩ thì cánh tay cô đột nhiên bị kéo mạnh. Cơn gió lạnh từ điều hòa ùa tới khi cô bị lôi vào nhà.

Không biết Yến Thính Lễ nói gì với bạn cô mà đến khi tỉnh táo lại thì cửa đã đóng.

Trong nhà tối om, đèn chưa bật, cô loạng choạng bị kéo vào thang máy.

Thời Tuế theo bản năng muốn giãy ra, lại mơ hồ nhớ hôm nay cô giúp việc trực ca xin nghỉ, trong nhà chẳng có ai.

Trong không gian kín của thang máy, cô cảm thấy an toàn hơn.

Tựa vào tường, cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm Yến Thính Lễ.

Nhìn trán và xương mày anh, nhìn sống mũi và đôi môi.

Nơi giao giữa cằm và cổ, còn có một nốt ruồi nhỏ.

Gợi cảm chết người.

“Anh đẹp thật.” Cô vô thức đưa tay, chạm vào xương mày anh.

Thời Tuế hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

Chỉ cảm thấy, hình như cô đã muốn làm điều này từ lâu.

Yến Thính Lễ nghiêng người né một chút.

Đôi mắt đen nhìn cô, từng tấc từng tấc quan sát.

Thời Tuế sau khi say rượu trở nên vô cùng táo bạo, mơ hồ đuổi theo anh mà anh cũng không né nữa.

“Làm mẫu cho em đi.” Cảm giác mát lạnh như ngọc, cô thích mê. “Em nhất định sẽ vẽ anh thật đẹp.”

Anh nhìn cô, khóe môi khẽ cong rồi cúi người hỏi: “Có lợi gì không?”

“Lợi gì?”

Thời Tuế che mặt cười khúc khích: “Nếu anh làm người mẫu cho em, dù là sống trong biệt thự hay lái xe sang em cũng đồng ý.”

Yến Thính Lễ ngực rung lên, rõ ràng bị chọc cười thật sự. Giọng anh trầm ấm khiến dây thần kinh cô rung động: “Được, anh đồng ý.”

“Nhưng chỉ hôm nay thôi,” anh khẽ nhướng mày. “Không tranh thủ à?”

Cửa thang máy mở ra.

Cô ngây ngô dẫn anh vào phòng ngủ, chậm chạp dựng giá vẽ.

Quay đầu lại thấy anh chống tay, thả lỏng dựa vào tường.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh chưa cởi?”

Hàng mi dài của Yến Thính Lễ rũ xuống, ánh mắt đen sâu thẳm xuyên qua ánh đèn vàng cam: “Cởi?”

“Anh chẳng phải đồng ý làm mẫu cho em sao?”

Anh nhìn cô, khóe môi giật giật rồi chậm rãi cười: “Em muốn anh làm mẫu khỏa thân à?”

“Đúng thế.”

“Thế thì không được.”

“Sao lại không?” Thời Tuế bất mãn.

“Phải có giá khác.” Anh vừa nói, ánh mắt vừa chậm rãi lướt trên da thịt cô, yết hầu khẽ động.

Nếu là bình thường, khi gặp ánh mắt này thì Thời Tuế đã chạy bán sống bán chết. Nhưng say rượu, cô vẫn ngây ngô hỏi: “Giá gì?”

“Đơn giản thôi,” Yến Thính Lễ chớp đôi mắt đen như đang dụ dỗ, như đang khơi gợi.

“Lại đây, hôn anh.”

…Thời Tuế cảm thấy mình không phải say rượu mà là trúng bùa.

Nếu không, sao cô lại như bị ma xui quỷ khiến bước tới, kiễng chân như chạm vào một tác phẩm nghệ thuật.

Hơi thở kề sát.

Thời Tuế chìm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Khoảnh khắc đó, gáy cô lạnh toát.

Bản năng của một con thú ăn cỏ trỗi dậy khiến cô khựng lại, bắp chân vô thức lùi về sau.

Yến Thính Lễ vẫn bất động.

Vẫn lịch thiệp như thường, đôi mắt lạnh lùng như tuyết, dường như chẳng có chút d.ục v.ọng trần tục nào.

Thời Tuế nghi ngờ mình đa nghi, cuối cùng lòng háo sắc thắng bản năng.

Cô chậm rãi áp vào đôi môi đẹp đẽ của anh.

Chỉ là một cái chạm nhẹ.

Nhưng ngay lập tức eo cô bị siết chặt, lực mạnh đến đáng sợ, khiến cô bắt đầu run rẩy.

“Thế này không gọi là hôn đâu.” Đầu lưỡi anh bất ngờ động, xâm nhập mãnh liệt, yết hầu trượt lên xuống như khát khô mà hút lấy. Cô bị khuấy đảo đến choáng váng. “Thế này mới đúng.”

…Đêm đó, chỉ có cô bị cắn khắp người.

Trời chưa sáng, Thời Tuế tỉnh rượu. Nhìn Yến Thính Lễ ngủ bên cạnh, cô sợ đến mức não bộ tê liệt.

Ký ức của cô rời rạc, mơ hồ.

—Rời rạc ở chỗ làm sao lăn vào nhau thì chẳng nhớ nổi nhưng niềm vui trong lúc mê đắm, nỗi thất vọng thật sự khi Yến Thính Lễ tiếc nuối nói không có bao nên không thể làm.

Tất cả đều rõ rõ, ràng ràng.

Thời Tuế da đầu tê dại.

Không biết đối mặt thế nào nên cô ôm đầu bỏ chạy.

Trời chưa sáng, cô lao xuống lầu đi lòng vòng quanh khu biệt thự.

Mãi đến khi mặt trời mọc, không mang điện thoại nên chẳng đi đâu được, lại không chịu được nóng nên cô đành rón rén quay về.

Lúc ấy, Thời Tuế còn áy náy vì cho rằng mình ép buộc Yến Thính Lễ, chẳng hề nghĩ sẽ có lần sau.

Nhưng khi về tới, chỉ một câu dụ dỗ khiến cô lại mê muội hôn anh.

Đêm đó có thể coi là tai nạn nhưng những lần lén lút sau đó chẳng còn lý do nào để biện minh.

Thời Tuế không thể không thừa nhận.

Cô thèm muốn Yến Thính Lễ và đắm chìm trong niềm vui anh mang lại.

Ranh giới cuối cùng cô đặt ra cho mối quan hệ này là—đừng, tuyệt đối đừng động lòng.

Và tuyệt đối không để ai biết.

Trong hai năm qua, cô bịt mắt, che tai.

Cố gắng hết sức né tránh mọi ám chỉ từ Yến Thính Lễ.

Thậm chí đôi lúc cô khao khát chia tay.

Chia tay ít nhất sẽ không khiến cô rơi vào lằn ranh giằng xé này.

“Tuế Tuế,” giọng Yến Thính Lễ kéo cô ra khỏi cơn ngẩn ngơ, mang theo chút cười lạnh. “Lần sau có định giả vờ không nghe thì nhớ làm mặt tự nhiên một chút, như vậy trông mới thuyết phục.” 

Hàng mi Thời Tuế khẽ run.

Chỉ vài câu mà anh đã đẩy cô lên cao, không cho cô cơ hội trốn tránh.

“Chúng ta không thể…” Thời Tuế chỉ đành cúi đầu, khó khăn thốt ra ba chữ “nói chuyện yêu.”

“Lý do.”

“Không hợp.”

“Kích cỡ à? Rất hợp mà.”

Thời Tuế không để ý, mang theo chút cầu xin: “Chúng ta cứ như bây giờ không được sao?”

Giọng cô hơi căng thẳng, tim đập thình thịch mỗi lúc một nhanh hơn.

Cô biết điều này sẽ khiến Yến Thính Lễ không vui.

Nhưng đây đã là lời thỏa đáng nhất cô nghĩ ra được.

Yến Thính Lễ mặt bình thản, thậm chí còn cúi xuống cẩn thận chỉnh lại vạt váy cho cô.

“Là như bây giờ,” anh ngừng lại, thấp giọng xác nhận với cô, “quan hệ lén lút ở trường sao?”

Anh cố ý nói lời khó nghe.

Thời Tuế cắn răng, bực bội đáp: “Phải, em thích thế đấy.”

Yến Thính Lễ cười lạnh: “Tốt thôi, như em mong muốn vậy.”

“Sau này anh sẽ ở bất cứ nơi nào anh muốn trong trường hôn em, chạm vào em.” Ánh mắt anh lướt qua cổ áo lỏng lẻo của cô. “Miễn là—không ai biết, đúng không?”

Thời Tuế bị ánh mắt xâm lược trắng trợn của anh làm cho rùng mình: “Không… dĩ nhiên không phải—”

Cô bị lật lại, ép sát vào cửa sổ xe.

Yến Thính Lễ từ phía sau bao lấy cô, vừa nâng cằm cô: “Tuế Tuế, nhìn ra ngoài.”

Thời Tuế bị ép dán lên cửa kính, sắc mặt lập tức thay đổi.

—Cô thấy Tô Diệp.

Tô Diệp vừa tan làm, tay xách cặp táp đứng phía trước xe, vừa gọi điện vừa cúi người mở cửa.

“Thả em ra,” cô đột nhiên giãy mạnh. “Yến Thính Lễ, anh khốn…”

Yến Thính Lễ từ phía sau bịt miệng cô.

“Suỵt.” Nụ hôn đáp xuống cổ cô, anh thì thầm “Không được để người ta thấy.”

“Nếu không thì mai sẽ lên tường trường, cả trường sẽ biết chúng ta” Yến Thính Lễ ngừng một chút, “lén, lút, trong, xe.”

Thời Tuế không dám nghĩ, dùng hết sức giãy giụa nhưng chạm vào chỉ toàn cơ bắp săn chắc của Yến Thính Lễ.

Bất động như núi.

Ngược lại khiến xe hơi rung lắc, Tô Diệp ngoài cửa sổ bị động tĩnh thu hút, liếc mắt qua.

Liệu Tô Diệp đã thấy gì chưa?

Thời Tuế sợ đến quên cả thở.

“Nếu em còn động đậy nữa” Yến Thính Lễ nói bên tai cô, “thầy Tô sẽ thực sự nghĩ chúng ta đang quan hệ với nhau đấy.”

Thời Tuế nuốt xuống tiếng kêu, cố chịu đựng.

May mắn, Tô Diệp chỉ nhìn một cái rồi lên xe.

Chẳng bao lâu, chiếc sedan rời đi.

Trong yên tĩnh, Yến Thính Lễ bỗng mất hứng, thu chân dựa lại ghế: “Quên nói với em, xe này có dán chống nhìn trộm.”

Thời Tuế chưa hết hoảng, cứng đờ tại chỗ không động đậy. Khi tỉnh lại, cuối cùng cô bùng nổ, tát một cái vào cằm anh để lại dấu đỏ trên làn da trắng lạnh: “Yến Thính Lễ, anh có thể đừng ép buộc em như thế nữa không?!”

Yến Thính Lễ không né không tránh.

Chỉ rũ mi, phủ xuống một tầng âm u.

Ngón tay Thời Tuế run lên, lòng thấp thỏm.

Chỉ còn im lặng.

Mãi lâu sau, Yến Thính Lễ mới chậm rãi phản ứng.

“Ép buộc?” Anh lau đi vết xước trên cằm do cô để lại, mặt không chút biểu cảm. “Nếu anh ép em, từ lúc vào xe em đã bị anh đ.è xuống chẳng thể động đậy rồi.”

“Hoặc từ hai năm trước, em đã bị anh nhốt trong một căn nhà không ai biết, trên người chẳng còn mảnh vải nào.”

“Chứ không phải như bây giờ.” Ánh mắt anh lóe lên sự chế giễu lạnh lẽo, nhưng đột nhiên anh không nói tiếp.

Luôn như một con chó, khao khát một chút tình yêu hư vô mờ mịt.

Thời Tuế ngẩn ra, chờ anh nói tiếp nhưng Yến Thính Lễ dừng lại.

Khi xe của Tô Diệp rời đi, Yến Thính Lễ mặt không cảm xúc mở cửa xe: “Nhiệm vụ của em xong rồi.”

Thái độ như đuổi khách.

Không vui mà chia tay.

Thời Tuế không nói một lời, cúi đầu chỉnh lại quần áo xộc xệch rồi xách cặp định đi: “Vậy thôi.”

Cô không muốn để ý đến Yến Thính Lễ nữa.

Hoàn toàn không.

Chân chưa kịp bước ra thì cô đột nhiên bị kéo lại từ phía sau, cửa xe đóng sầm.

Khuôn mặt Yến Thính Lễ kề sát.

Anh để lộ cảm xúc như kìm nén, như phẫn hận.

Nhìn cô vài giây, anh mới nghiến răng thốt ra: “Anh sẽ không để ai biết.”

Thời Tuế chưa hiểu: “…Cái gì?”

“Yêu đương.” Tay anh siết chặt vai cô. “Anh sẽ không để ai biết.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.