Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 41: Chương 41




Thời Dược và Lê Uyên đi dạo lâu đến mức tưởng chừng như họ đã đi vòng quanh Tây Hồ cả chục vòng.

Thời Tuế bị Yến Thính Lễ hôn đến ngạt thở, toàn thân mềm nhũn. Hoạt hình đã chiếu không biết bao nhiêu tập rồi, thế mà hai người vẫn chưa quay lại.

Lúc này, Yến Thính Lễ cũng không dễ chịu gì.
Anh nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra, cứ hôn một lúc lại phải dừng để lấy lại bình tĩnh. Làn da vốn mát lạnh giờ cũng bốc lên hơi nóng rực.

Thời Tuế làm sao không nhận ra anh đã đến giới hạn.

Theo thói quen trước kia, nếu chỉ có hai người, anh đã sớm “xơi tái” cô rồi. Nhưng lần này dù không nỡ buông tay, anh vẫn cố nén lại, tất cả chỉ vì sợ Thời Dược và Lê Uyên sẽ đột ngột quay về.

Bởi anh vẫn phải giữ vẻ ngoài lịch thiệp, đứng đắn trước mặt hai người họ.

May thay, khác biệt s.inh lý giữa nam và nữ khiến Thời Tuế kiểm soát bản thân tốt hơn anh nhiều.

Cô khẽ cúi hàng mi dày, đôi mắt lấp lánh liếc nhìn Yến Thính Lễ đang cố lấy lại bình tĩnh, rồi bất ngờ nở nụ cười ngọt ngào.

Tay phải cô nhẹ nhàng lướt qua vùng eo sau của anh – một cái chạm thoáng qua nhưng đầy ám chỉ.

Thời Tuế biết rõ điểm nhạy cảm của Yến Thính Lễ.
Cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên, khi vì quá căng thẳng, cô vô tình chạm vào eo anh. Ngay lập tức, Yến Thính Lễ đã rên khẽ rồi đờ ra như tượng.

Rồi anh mặt không biểu cảm lật người xuống giường.
Khi quay lại, anh xoay người cô một vòng, giọng trầm khàn: “Lần nữa.”

Thời Tuế hoàn toàn có lý do để nghi ngờ – sở thích đặc biệt của anh ở tư thế này hẳn là xuất phát từ lý do khó nói đó.

Giờ đây, khi bàn tay cô vừa chạm vào eo thon săn chắc của anh…
Đồng tử Yến Thính Lễ đã co rút lại, đường môi căng thẳng, ánh mắt đen sẫm nhìn cô với sự thèm khát không giấu giếm.

Thời Tuế vô tư chớp mắt, tiếp tục đưa tay lên cao.
Tay kia nhẹ nhàng điểm nhẹ lên đùi anh, cảm nhận cơ bắp dưới tay mình căng cứng, run rẩy.

Ngay khoảnh khắc cô sắp tiến lên phía trước, Yến Thính Lễ chợt nắm lấy cổ tay cô.
Nhưng lực kéo chẳng mạnh mẽ gì, anh chỉ cúi gằm mặt vào sofa, ngực phập phồng thổn thức.

Thời Tuế nheo mắt, lợi dụng lúc anh đang hồi hộp, ngón tay bất ngờ ấn mạnh xuống.
Đồng thời, cô khéo léo đè lên đùi anh, tay còn lại bấu chặt vào eo.

Mi mắt Yến Thính Lễ run không ngừng, cổ họng nghẹn lại bởi tiếng rên khàn đặc, may mà được Thời Tuế kịp thời bịt môi chặn lại.

Cô bất ngờ làm bộ hoảng sợ: “Suỵt, khẽ thôi.”
“Bố mẹ về rồi.”
“Họ đang lên cầu thang kia kìa.”

Yến Thính Lễ sắc mặt lập tức biến đổi, bàn tay đang đặt trên eo cô cũng có dấu hiệu buông lỏng.

Thời Tuế khẽ cong ngón tay cái, bất ngờ ấn mạnh lên vùng eo sau của anh.
Đồng tử Yến Thính Lễ như ngập trong làn nước ẩm ướt, anh nhắm nghiền mắt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Cuối cùng anh thốt ra hai từ: “Xuống đi.”

Giọng anh khàn đặc, biểu cảm trống rỗng.
Lần đầu tiên não anh như ngừng hoạt động, hoàn toàn bị cô dắt mũi.

Khóe miệng Thời Tuế nhếch lên đầy đắc ý, cô bắt chước giọng điệu bỡn cợt năm xưa của anh: “À, nghe nhầm rồi.”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Yến Thính Lễ đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Anh lạnh lùng ra lệnh: “Tiểu Oa, khóa cửa.” Ánh mắt hắn hướng về phía cô khiến Thời Tuế rùng mình.

Eo cô bị một tay ghì chặt từ phía sau.
“Mười phút.”

“Bằng không,” giọng anh băng giá, “anh sẽ làm em suốt đêm ngay tại đây.”

Thời Tuế không tin: “Bố mẹ em sắp về tới nơi rồi—”

“Phiên bản 3.0 đang thử nghiệm, có vài lỗi nhỏ thì sao?” Yến Thính Lễ nở nụ cười với cô, “Bố mẹ chắc chắn sẽ thông cảm.”
“……”

Thời Tuế cứng đờ mặt, lập tức chống tay vào sofa định bật dậy chạy.

Ngay lập tức cổ chân cô bị nắm chặt, chuỗi vòng chân vừa đeo kêu lên leng keng.

Yến Thính Lễ lướt ngón tay qua viên kim cương hồng trên vòng chân, cúi sát tai cô thì thầm: “Em muốn anh nhắc lại lần nữa không? Anh không thích thấy em chạy.”

Thời Tuế vốn dĩ biết phân biệt thời thế, liền lập tức nói: “Em giúp anh ngay bây giờ.”

Một lúc lâu sau, cô lén liếc nhìn anh – vẫn không có chút phản ứng nào. Thế là vừa liếc mắt dò xét, cô vừa đặt tay lên eo sau của anh.

Lập tức bị phát hiện. Yến Thính Lễ sắc mặt khó coi, lạnh lùng quát: “Cấm gian lận.”
“……”

Khi kết thúc, Yến Thính Lễ ra lệnh cho 3.0 bật hệ thống lọc không khí để xóa mọi dấu vết.

Đúng lúc Thời Dược và Lê Uyên – ước tính đã đi bộ cả vạn bước – cũng vừa về tới nhà.

Yến Thính Lễ lập tức lịch sự cáo từ, vẻ ngoài văn nhã đúng chuẩn con người tử tế. Trong khi họ trò chuyện, Thời Tuế vung vẩy bàn tay còn mỏi nhừ, “đùng” một tiếng đóng sập cửa phòng ngủ.

Đêm đó, trước khi ngủ, Thời Tuế nhận được điện thoại của Chu Tú Nghiên. Cô bạn thông báo sắp đến Giang Nam thu thập tư liệu và lập tức hẹn gặp mặt.

Lúc này, Thời Tuế đang mải mê nghiên cứu cách tháo chiếc vòng chân trên giường.
Nhưng dù đã kiểm tra kỹ cả chuỗi xích, cô vẫn không tìm thấy bất kỳ khóa mở nào.

Cô càng lúc càng sốt ruột, chăm chú quan sát chiếc vòng.

“Tuế Tuế, cậu đang làm gì thế?” Chu Tú Nghiên cảm nhận được sự lơ đãng, bèn hừ một tiếng.
Thời Tuế vội vàng tập trung: “Cậu cứ đến lúc nào cũng được, tớ luôn rảnh.”

Nghĩ tới việc Chu Tú Nghiên am hiểu các thương hiệu xa xỉ, Thời Tuế bật camera hỏi: “Nghiên Nghiên, cậu có biết chiếc vòng chân này của hãng nào không?”

Chu Dụng Nghiên nghe thế bỗng hào hứng: “Đưa camera gần lại chút cho tớ xem nào.”

Vừa nói, cô vừa dí sát vào màn hình, chăm chú ngắm nghía chiếc vòng chân.
Rồi đột nhiên thốt lên: “Cái này sao giống viên kim cương hồng đấu giá ở Christie’s tháng trước thế? Có tay chơi nào đó đã trả 8 triệu cơ đấy! Cậu mua đồ nhái trên Taobao hả? Giờ đồ fake mà giống thật thế này sao?”

Thời Tuế choáng váng trước con số “8 triệu”, ngón tay run run chạm vào viên kim cương to bằng ngón cái ở giữa vòng chân.

“Kệ nguồn gốc đi đã,” cô chớp mắt, “Chỉ tớ cách mở cái vòng này đi!”

Chu Tú Nghiên rõ ràng mê viên kim cương hơn, gần như dí mặt vào camera: “Đưa gần hơn nữa, đặt dưới đèn cho tớ xem độ tinh khiết và màu sắc đi!”

Sau hồi lâu, cô vẫn nghi ngờ: “Sao tớ thấy nó chả giống đồ fake tí nào.”

Biết cô bạn này phát cuồng vì trang sức, Thời Tuế bất đắc dĩ: “Có lẽ… nó là thật đấy.”

“CÁI GÌ?!”

Thời gian ngắn ngủi mà lại vướng vào Yến Thính Lễ lần nữa, Thời Tuế ngại ngùng không biết giải thích sao.
Hơn nữa, mọi hành động của cô lúc này đều có thể bị 3.0 giám sát và báo cáo thẳng cho anh.

Thời Tuế chỉ biết cúi mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Tú Nghiên.
Cô bạn lập tức hiểu ý, nhưng vẫn há hốc mồm, không tin vào mắt mình.

“Đúng là tên khốn—” Chu Tú Nghiên định chửi, nhưng chợt nhớ lại ký ức kinh hoàng nào đó, liền nuốt chửng câu nói.
“Gặp nhau nói tiếp vậy.” Cô vội vã vẫy tay rồi nhanh chóng ngắt máy.

Để mặc Thời Tuế vật lộn với chiếc vòng chân, lòng đầy bất an.
Cô ngã vật ra giường.
Thôi, đợi gặp mặt nhờ Tú Nghiên xem giúp vậy.

Chu Tú Nghiên đến Hàng Châu sau hai ngày và ngay lập tức hẹn gặp.
Lúc này, Thời Tuế vừa hoàn thành xuất sắc kỳ thực tập một tháng, nộp hồ sơ cho Phó Trạch và Triệu Sanh ký xác nhận.

Phó Trạch tránh mặt như tránh tà, không chút do dự đánh giá toàn điểm ưu.

Triệu Sanh nhìn tài liệu, bất ngờ hỏi: “Em không làm nữa sao?”
Thời Tuế khẽ gật đầu.

Cả dự án Trí Liên này, rõ ràng là Yến tổng cố tình nhường cho Quang Môi chỉ vì cô.
Sao cô đột nhiên rời đi?

Dù đầy thắc mắc, Triệu Sanh vẫn ký tên: “Sau khi tốt nghiệp em có thể quay lại bất cứ lúc nào, sẽ được chuyển chính thức ngay.”
Với Triệu Sanh, Thời Tuế luôn biết ơn: “Em cảm ơn chị Triệu.”

Nhận lại hồ sơ thực tập, Thời Tuế thấy lòng nhẹ bẫng.
Một tháng ở công ty, bàn làm việc chẳng có gì nhiều, cô thu dọn qua loa rồi thẳng tiến đến nhà hàng hẹn với Chu Tú Nghiên, vừa nhắn tin cho bố mẹ báo không về ăn tối.

Đồng thời, cô cũng thấy tin nhắn từ Yến Thính Lễ:
[Tối nay ăn xong với chị họ, anh sẽ đón em]

Nhìn chữ “chị họ” mãi, Thời Tuế mới nhận ra đó là Chu Tú Nghiên.

So với thái độ lạnh nhạt trước kia khi cô gặp Tú Nghiên, giờ đây anh thậm chí có thể coi là “thông tình đạt lý”.

Nhưng Thời Tuế chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt sống lưng – cô chưa từng nói với anh về cuộc gặp này.
Mặt lạnh như tiền, cô tắt màn hình điện thoại, bước vào nhà hàng.

“Tuế Tuế!” Thấy bóng cô, Chu Tú Nghiên gần như nhảy cẫng lên, chạy ào tới ôm chầm lấy cô, “Tớ nhớ cậu quá đi thôi!!!”

Đã thật lâu rồi họ mới gặp lại.
Thời Tuế nhắm mắt, ôm trả lại: “Tớ cũng thế.”

Hai người ôm nhau hồi lâu mới chịu ngồi xuống đối diện nhau.

Chu Tú Nghiên chăm chú nhìn Thời Tuế, bất chợt mỉm cười: “Tuế Tuế, cậu xinh hơn trước rồi đấy.”
“Sao cậu biết?”

“Đôi mắt cậu sáng hơn.” Chu Tú Nghiên dùng hai ngón tay chỉ vào mắt cô.
Thời Tuế bật cười.

Họ trò chuyện lan man, nhưng rồi đề tài vẫn xoay quanh người đó.

Khi món ăn đã dọn đầy bàn, Chu Tú Nghiên mới hạ giọng: “Anh ta vẫn như xưa sao?”

“Còn hơn cả trước…” Thời Tuế đột nhiên cúi mắt.
Cô không biết diễn tả thế nào, chỉ biết dừng lời ở đó.

Chu Tú Nghiên hiểu ngay, sắc mặt cũng khó coi: “Vậy cậu tính làm gì?”

Thời Tuế mấp máy môi. Vài giây sau, cô nuốt lời, đổi chủ đề: “À, Nghiên Nghiên, cậu xem giúp tớ cái vòng chân này tháo ra sao với.”

Chu Tú Nghiên bị thu hút: “Cậu vẫn chưa mở được à?” Cô đứng dậy sang chỗ Thời Tuế, “Để tớ xem nào.”

Ánh mắt vừa dính vào viên kim cương hồng to như trứng chim bồ câu giữa vòng, mắt Chu Tú Nghiên đã tròn xoe đầy kinh ngạc, không nhịn được sờ tay vào: “Trời, đẹp thật đấy.”

Không phụ nữ nào cưỡng lại được kim cương, Chu Tú Nghiên lại càng không.
“Không nói đùa, Yến Thính Lễ tuy bi.ến th.ái…” Cô ngừng lại, “nhưng anh ta hào phóng thật, 8 triệu đô mà đeo vào chân cậu như đồ chơi.”

Thời Tuế bình thản uống canh: “Ngoài cậu ra, ai biết nó thật chứ.”

Đến khi Chu Tú Nghiên hết trầm trồ, ngón tay lần theo dây xích một vòng rồi chậm rãi nhíu mày.

Thời Tuế thấy tim đập thình thịch: “Cậu cũng không mở được à?”

“Ừm,” Chu Tú Nghiên cũng bối rối, “Cái này… hình như không có chỗ nào để mở cả?”
Cô xoay viên kim cương giữa ngón tay, nửa đùa nửa thật: “Hay khóa nằm trong này? Thôi đi, đây là kim cương cơ mà, cứng nhất đấy!”

Thời Tuế cau mày, nhìn chiếc vòng chân, linh cảm xấu dâng lên từng lớp.

Hai người ngồi im lặng.
Cho đến khi bàn ăn vang lên tiếng gõ nhẹ bằng đốt ngón tay.

“Lâu rồi không gặp, chị họ.”
Chu Tú Nghiên nghe thấy giọng nói đầy mỉa mai phía trên đầu – thứ giọng từng khiến cô tỉnh giấc nửa đêm vì ác mộng.

Cơ thể Chu Tú Nghiên cứng đờ trong tích tắc, rồi cô ngẩng phắt lên.

Ánh mắt chạm nhau đầu tiên, Chu Tú Nghiên theo phản xạ bật dậy như bị điện giật, lùi xa mấy mét, vội vàng ngồi đối diện Thời Tuế.

“Tuế Tuế,” Yến Thính Lễ thuận thế ngồi xuống cạnh cô, giọng bất mãn, “Chị họ không thèm chào anh.”

Chu Tú Nghiên: “……”
Thời Tuế cũng chẳng buồn đáp, tiếp tục cúi đầu ăn.

Yến Thính Lễ bèn tự gọi nhân viên mang thêm bát đũa, thong thả nói: “Đúng lúc anh chưa ăn, cùng dùng bữa nhé?”

Chu Tú Nghiên đột nhiên mất cảm giác ngon miệng, chậm rãi đặt đũa xuống.
Duy chỉ có Thời Tuế mặt không đổi sắc: “Tùy anh.”

Nghe vậy, Chu Tú Nghiên khóe mắt giật giật, trong lòng không khỏi thán phục – tất cả bọn họ đều đánh giá thấp Thời Tuế, không phải ai cũng có thể ở cạnh Yến Thính Lễ nhiều năm mà tinh thần vẫn ổn định như vậy.

“Hai người…” Ngồi đối diện thế này quả thực khó chịu, cuối cùng Chu Tú Nghiên không nhịn được hỏi, “Giờ lại quay về với nhau rồi à?”

Dường như chỉ chờ có câu hỏi này, Yến Thính Lễ lập tức ngẩng đầu, giọng vui vẻ: “Tôi với Tuế Tuế có khi nào xa nhau đâu?”
Chu Tú Nghiên méo miệng, giọng đầy ngờ vực: “Không… xa nhau à?”

“Mấy năm trước xa cách địa lý, không phải sao?” Anh nhướng mày.
Chu Tú Nghiên im lặng hồi lâu, đành nuốt lời: “Ừ thì… cũng coi như vậy đi.”
Rồi vội vàng nâng chén trà lên uống ực.

“À này,” Yến Thính Lễ chợt như nhớ ra điều gì, thản nhiên nói, “Đám cưới tôi với Tuế Tuế, mời chị họ làm phù dâu nhé.”

“Đám cưới?!” Chu Tú Nghiên không kìm được nữa, đứng phắt dậy, “Hai người đã đăng ký kết hôn rồi?”

Thời Tuế: “Chưa.”
Yến Thính Lễ mỉm cười: “Sắp rồi.”

Chu Tú Nghiên nhìn chằm chằm Thời Tuế hồi lâu.
Lồng ng.ực như có kiến bò, suýt nữa đã hỏi cô có cần trợ giúp pháp lý không.

Thời Tuế bình thản nói: “Còn lâu.”

Chu Tú Nghiên thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống, cầm đũa lên.
Bật thốt: “May quá.”

Lời vừa thốt ra, không khí lập tức đóng băng. Ánh mắt nửa cười nửa không của Yến Thính Lễ khiến cô cảm thấy áp lực, vội cúi đầu ăn như chưa từng có chuyện gì.
“……”

Bữa ăn kết thúc, Chu Tú Nghiên lập tức bay thẳng về Bắc Kinh.

Lúc này, Thời Tuế ngồi ghế phụ xe Yến Thính Lễ, bình thản nhắn tin tiễn bạn qua mạng.

Khác với chiếc xe đen giản dị thời đại học, giờ đây Yến Thính Lễ chỉ sử dụng những siêu xe đắt tiền để di chuyển.
Hôm nay là chiếc siêu xe thường xuyên xuất hiện nhất trong bộ sưu tập của anh.

Ngồi trên chiếc xe ấy giờ đây, Thời Tuế vẫn bình thản như không.

“Chiếc vòng chân,” Yến Thính Lễ vừa lái xe vừa hỏi, “em thích không?”

Thời Tuế quay phắt sang nhìn anh: “Rốt cuộc làm sao để tháo cái vòng này ra?”

“Tại sao phải tháo?” Yến Thính Lễ tỏ vẻ không hiểu, “Nó không đẹp sao?”

Thời Tuế cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh mua đồ mà lại mua thứ đeo vào là không tháo ra được à?”
Yến Thính Lễ khẽ cười: “Anh có thể giúp em tháo mà.”

Thời Tuế: “Vậy anh có lắp thiết bị nghe lén trong đó không?”
Yến Thính Lễ nhẹ nhàng đạp phanh, thở dài: “Tuế Tuế, sao em có thể nghĩ xấu về anh như vậy?”

Thời Tuế vừa định thở phào thì nghe Yến Thính Lễ cười khẽ: “Chỉ là thiết bị định vị thôi.”

“Định vị?!” Cô bất ngờ cao giọng, “Anh định vị em?!”

“Như thế chẳng phải tiện lợi sao?” Yến Thính Lễ nói như không, “Để anh dễ tìm em hơn.”

Trong chớp mắt, Thời Tuế như rơi vào hầm băng.
Chẳng lẽ anh đã biết chuyện cô mua vé về Mỹ?

Mặt cô tái nhợt, từ từ ngả người vào ghế.

“Sao mặt em lại như vậy?” Yến Thính Lễ đỗ xe bên đường, nhìn cô với ánh mắt nửa cười, “Hay là Tuế Tuế đã tính toán chạy đi đâu rồi?”

Thời Tuế im lặng hồi lâu: “…Em đã quay về rồi, còn chạy đi đâu được nữa.” Giọng cô chậm rãi: “Nên anh có thể dừng trò này lại không?”

Yến Thính Lễ nghiêng đầu, nháy mắt với cô: “Thật sự không đi đâu hết à?”

Trong đầu Thời Tuế gào thét “phải rời đi”, nhưng cô chỉ im lặng hồi lâu rồi mới khó nhọc đáp: “Thật mà.”
Chắc nét mặt cô lúc này cứng đờ lắm, cô nghĩ thầm.

Yến Thính Lễ đôi mắt đen thăm thẳm dán chặt vào mặt cô, đến khi Thời Tuế tưởng chừng linh hồn mình sắp lìa khỏi xác, anh mới cười khẽ cúi xuống, tay nắm lấy bắp chân cô: “Anh tin Tuế Tuế.”

Thời Tuế trố mắt nhìn anh dùng ngón cái xoa nhẹ lên viên kim cương hồng.
Rồi chiếc vòng chân bật mở.

Khoảnh khắc ấy, Thời Tuế mở to mắt nhìn anh với ánh mắt kinh hãi.

Như không thấy biểu cảm của cô, Yến Thính Lễ nheo mắt hỏi: “Kỳ diệu không?”

Ngón tay lạnh trắng của anh nghịch viên kim cương, giọng thản nhiên: “Dùng laser femtosecond khắc rỗng bên trong viên kim cương, rồi đặt cảm biến nano và bộ vi xử lý vào.”
“Mỗi chi phí gia công đã hai triệu đô rồi.” Anh ném chiếc vòng về phía cô, “Giờ tặng em chơi.”

Món đồ trị giá cả trăm tỷ, bị anh ném như đồ chơi.
Thời Tuế đỡ lấy như bưng cục than hồng, không nhịn được nói: “Cái này đắt quá.”

Yến Thính Lễ cúi sát vào cô, từng chữ nói chậm rãi: “Nhưng mọi thứ của anh, chẳng phải đều là của em sao?”

Thời Tuế nhìn anh.
Cô gần như tin chắc anh đang dùng tiền bạc để mua chuộc mình.

Yến Thính Lễ càng lúc càng gần.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, tay rời vô lăng ôm lấy sau đầu cô, môi khẽ chạm vào rồi vừa hôn vừa nói: “Chỉ cần Tuế Tuế ở bên anh.”
“Anh có thể đồng ý mọi yêu cầu của em, không phải sao?”

“Em bảo mở, anh cũng mở rồi.” Giọng anh mờ nhạt, “Anh nghe lời em lắm mà?”

“Nên cứ ở bên anh nhé.”
“Ừm?”

Nụ hôn của anh đột nhiên trở nên tham lam.
Nuốt trọn mọi âm thanh ấp úng của Thời Tuế.

Yến Thính Lễ đưa cô về tận cửa, Thời Tuế trở về nhà với tâm trí trống rỗng.

Cô cũng quên mất, son môi đã bị hôn phai hết, trên cổ còn hằn một vết hôn đầy ám muội.

Lê Uyên khẽ ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh đầy ngượng ngùng: “Đi hẹn hò với Tiểu Lễ về đấy à?”

Hẹn hò ư? Hẹn hò với Yến Thính Lễ?
Nghe từ ngữ xa lạ ấy, Thời Tuế nhất thời không hiểu nổi.

Cô và Yến Thính Lễ, từng nào giờ có chuyện hẹn hò?

Nhưng chợt nhớ ra, trong mắt ba mẹ, cô và anh là một đôi yêu nhau năm năm, vượt qua bao khó khăn, tình cảm sắt son, thậm chí đã có kế hoạch kết hôn.

Trong mắt đồng nghiệp, cô là vị hôn thê được Yến Thính Lễ cưng chiều hết mực, dự án hàng chục triệu cũng vì cô mà bỏ qua.

Thật nực cười làm sao.

Đột nhiên, điện thoại Thời Tuế reo lên, màn hình hiển thị cuộc gọi từ Tô Hân.
Cô tỉnh táo lại, chào Lê Uyên rồi vào phòng nghe điện. Vừa bắt máy, giọng nói bên kia đầy kinh ngạc: “Trời ạ, cậu với Yến Thính Lễ sắp cưới à? Hai người liên lạc lại từ khi nào? Anh ta ép cậu phải không?”

Thời Tuế mấp máy môi, trước mớ hỗn độn phi lý này, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu. Cô chỉ có thể yếu ớt hỏi: “Cậu nghe tin này ở đâu vậy?”

“Bố tớ nói đó,” Tô Hân giận dữ, “Hôm nay ở công ty, Yến Thính Lễ trò chuyện với bố tớ, còn nói năm sau sẽ cưới, mời tớ làm phù dâu nữa.”
“Đáng ghét quá đi! Đáng ghét quá đi!”

Những lời này với Tô Diệp và Tô Hân, không khác gì một lời khiêu khích trắng trợn.

Từ Chu Tú Nghiên đến Tô Diệp, Tô Hân, tất cả những người từng giúp cô trốn khỏi Trung Quốc năm xưa, đều bị anh thong thả thông báo.
Như một đứa trẻ nghịch ngợm đang trả thù.

“Vậy cậu thì sao? Cậu thật sự đồng ý với anh ta rồi à?!”

Thời Tuế hít một hơi sâu: “Tớ không.”
Tô Hân: “Vậy thì tốt, xem ra chỉ là anh ta tự ý một phía thôi.”

Thời Tuế im lặng.
Đến bước này, sự từ chối của cô còn ý nghĩa gì?

Mọi lối thoát đều bị phong tỏa, tất cả mọi người xung quanh đều bất lực trước anh.

Chỉ cần Yến Thính Lễ muốn, có vô số cách để tìm ra cô.

Thời Tuế tâm trí hỗn loạn kết thúc cuộc gọi với Tô Hân, ngồi thừ trên giường, mắt nhìn vô hồn về phía trước.

3.0: “Đã khuya rồi Tuế Tuế, bạn nên đi vệ sinh cá nhân và nghỉ ngơi.”

Thời Tuế mím chặt môi.
Không có chỉ thị của cô, nó lại bắt đầu gọi cô là Tuế Tuế. Giờ đây 3.0 hoàn toàn là con mắt của Yến Thính Lễ, và không hề che giấu điều đó.

Thời Tuế nhìn nó với ánh mắt trống rỗng.
Cuối cùng chẳng nói gì, cô như cái máy cầm quần áo thay rồi vào nhà tắm.

Nửa đêm, Thời Tuế trằn trọc không ngủ được bật dậy.
Cô tắt hết cầu dao điện trong nhà, thu xếp hành lý, đổi vé chuyến bay sớm nhất rồi thẳng tiến ra sân bay.

Trên đường đến sân bay, Thời Tuế chẳng nghĩ gì cả.

Bất chấp hậu quả, không màng ngày mai.

Cô chỉ biết mình phải rời khỏi nơi này.
Đến một không gian khác, để bình tĩnh lại.

Cảm giác bị nhẹ nhàng ấn xuống đầm lầy ấy,
khiến Thời Tuế như bị bịt mắt, bịt miệng, ngạt thở đến phát điên.

Không ai biết sự thật.
Những kẻ biết sự thật thì tự lo thân còn chẳng xong.

Yến Thính Lễ dùng mọi thủ đoạn, biến không gian quanh cô thành bức tường đồng vách sắt khiến cô hoàn toàn cô độc.

Lên máy bay, Thời Tuế nhìn thành phố dưới chân càng lúc càng nhỏ.
Nhắm mắt lại.

Lúc này, trời vừa hừng sáng.
Yến Thính Lễ ngồi trước khung cửa kính rộng lớn,
lặng lẽ theo dõi chiếc máy bay vượt qua thành phố, càng lúc càng xa, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ.

Định vị trên màn hình điện thoại cũng di chuyển cùng hướng.
Càng lúc càng xa.

Một lúc lâu sau, anh khẽ hạ mi xuống.
“Đồ nói dối.” Yến Thính Lễ bực bội vuốt râu Bình An, “Mẹ lại lừa bố rồi.”

Bình An bị giật râu, bật tung ra xa.
“Meo!” – một tiếng mắng đầy phẫn nộ.

Yến Thính Lễ lạnh lùng tự nói: “May mà với một người hay lừa như mẹ, bố đã chuẩn bị thêm vài cái định vị.”
Vali, ba lô, túi trang điểm…

“Mày thấy mẹ có ngốc không?” Yến Thính Lễ đột nhiên lại cười, ôm Bình An vào lòng, giọng điềm đạm, “Chạy sang Mỹ, chẳng phải càng tiện hơn sao?”

“……” Bình An cụp tai nhìn anh.
Yến Thính Lễ mặt lạnh như tiền vểnh tai nó lên: “Đến sổ hộ khẩu cũng chẳng cần nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.