Khó Vượt Qua - Hoài Cố

Chương 46: Chương 46




Thời Tuế đoán chắc trong từ điển của Yến Thính Lễ cả đời này không có hai chữ “nghe lời”.

Bởi ngay khi cô thốt ra yêu cầu ấy, ánh mắt anh lạnh băng nhìn cô như thể vừa bị xúc phạm thậm tệ.

Yến Thính Lễ im lặng quá lâu, vẻ mặt sẵn sàng phản kháng khiến Thời Tuế tim đập thình thịch.
Bóng ma tâm lý từ những ngày bị anh áp chế khiến cô suýt nữa đã bỏ cuộc.

Đặc biệt khi phía sau lưng là chiếc giường rộng, còn cô thì kẹt trong chiếc lồng son anh tỉ mỉ giấu kín.

“Dây quá căng thì phải nới lỏng chút.”
Câu nói vụt hiện trong đầu Thời Tuế.

Cô thử tiến về phía trước, trong ánh nhìn băng giá của anh, đưa cánh tay trắng muốt vòng qua cổ Yến Thính Lễ.
Người nhỏ nhẹ dựa vào, môi chạm nhẹ vành tai anh thì thầm: “Thính Lễ ca ca, em chỉ hơi sợ anh thôi.”
Trong đầu cô quay cuồng tìm cách cứu vãn, nhanh trí thêm: “Không phải là không yêu anh.”

Vừa dứt lời, cô cảm nhận hơi thở anh chậm lại.
Liếc trộm thấy hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm.

Lòng Thời Tuế chợt ngứa ngáy, đồng thời trong huyết quản nổi lên cảm giác phấn khích kỳ lạ.
… Phải chăng cô đã tìm ra quy tắc thuần phục Yến Thính Lễ?

Thấy tâm trạng anh ổn định hơn, cô khéo léo quay lại vấn đề: “Nếu anh nghe lời em, em sẽ không sợ nữa.”
“Không sợ anh rồi thì chúng ta có thể—” Cô cố ý ngừng lại, để anh tự điền vào chỗ trống.

Rồi cô áp sát, không chớp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Thời Tuế ngờ rằng Yến Thính Lễ rất thích đôi mắt cô, nhất là khi chúng chỉ chứa mình anh.

Ánh nhìn ấy khiến Yến Thính Lễ mím môi, đôi mắt đen kịt xuyên thấu cô như muốn ghim cô vào tường.
Vẻ mặt dồn nén bất mãn, lạnh lùng và cả… giận dữ.

Rõ ràng sau phút giây mềm lòng, anh đã nhìn thấu trò nhỏ của cô.

Lòng bàn tay Thời Tuế ướt đẫm mồ hôi, sống lưng cứng đờ.

Cứu tôi!
Bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cô gào thét.

Loại bi.ến th.ái không kẽ hở như Yến Thính Lễ không ai thuần phục nổi, không một ai— Ơ?!

Ngay sau đó, cổ cô bị anh cắn một cái như trút giận. Không đau lắm nhưng chắc chắn để lại vết răng – một kiểu phàn nàn không lời.

“Mánh khóe của em vụng về lắm.” Yến Thính Lễ lạnh nhạt nói sau khi lấy lại bình tĩnh.

Thời Tuế thầm thở phào – Vụng về thật sao?

Kỳ lạ là thay vì xấu hổ, trái tim cô như bị soda ướp lạnh tưới vào, tê tái nổi lên những bọt bong bóng nhỏ.

Linh tính mách bảo anh lúc này không hề nguy hiểm.
Cô lấy can đảm hỏi lại: “Vậy anh có nghe lời em không?”

Yến Thính Lễ im lặng.
Lại cắn nhẹ một cái trả lời.

Thời Tuế thất vọng thở dài.
Bắt anh gật đầu chuyện này chắc khó hơn lên trời.

Mệt mỏi vì giằng co, cô bực bội: “Em coi như anh đồng ý vậy.”

Yến Thính Lễ ngước mắt lạnh lùng: “Nếu em nhất quyết tự nói tự nghe.”

Cứng đầu!
Thời Tuế tức giận giật tóc anh.

Tưởng cô định tát, Yến Thính Lễ lập tức nắm chặt cổ tay cô.

“… Đau vai quá, buông ra.”

Anh lập tức thả tay.
Sắc mặt biến đổi, mắt dán vào vai cô.

Rõ ràng là biết nghe lời mà?
Thời Tuế xác nhận xong, liền trơ trẽn xoa đầu anh.

Nhận ánh nhìn nguy hiểm từ Yến Thính Lễ, cô lập tức làm nũng: “Thính Lễ ca ca, làm bạn trai phải biết nghe lời như thế này.”
Vừa nói vừa áp môi lên má anh: “Anh mà luôn như vậy thì tốt biết mấy.”

Khóe môi Yến Thính Lễ nhếch lên đầy châm biếm.
Vẻ mặt đầy vẻ “anh đã nhìn thấu trò trẻ con của em”.

Nhưng anh không né tránh cái ôm của cô.
Ánh mắt dính chặt, yết hầu lăn nhẹ, thân nhiệt tăng lên…
Cơ thể thành thật hơn não bộ nhiều.

— Anh đang tận hưởng.

Thời Tuế hoàn toàn thả lỏng, kết luận: Yến Thính Lễ còn khẩu xà tâm phật hơn cả cô.

Cuộc đối thoại tối nay kết thúc ở đây.
Dù không nhận được câu trả lời rõ ràng, nhưng sáng hôm sau khi thấy sợi xích ở chân đã biến mất,

Thời Tuế ngẩn người nhìn.
Như có làn gió mát thổi qua pháo đài kiên cố trong tim, khiến khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên.

Chắc là công việc trong nước tồn đọng quá nhiều.
Hai ngày sau, Yến Thính Lễ đã sắp xếp lịch về nước.

Ngồi trên máy bay, Thời Tuế nhìn chằm chằm ra cửa sổ, đầu óc rối bời.

Một tháng trước còn kiên quyết nộp đơn xin nghỉ việc, giờ lại quay về, có phải điên quá không?

Nhưng nếu đổi công ty khác, lại phải làm quen từ đầu, biết đâu còn gặp đồng nghiệp tệ hơn.

Cô đấu tranh giữa hai lựa chọn.
Cuối cùng quyết định mặc kệ thể diện, sẽ nhờ Triệu Sanh cho quay lại làm.

Ngoài ra, Thời Tuế nghĩ đến phiên bản 3.0 đang rình rập khắp nhà.

Tim cô đập loạn nhịp, không kìm được liền kéo tay áo Yến Thính Lễ: “Anh đảm bảo thế nào về việc không dùng 3.0 theo dõi em nữa?”

Ngón tay Yến Thính Lễ ngừng gõ bàn phím.
“Không thể đảm bảo,” giọng anh đầy mệnh lệnh kiểu người trên cao, “trừ khi ngày nào em cũng gặp anh.”

Thời Tuế nhíu mày: “Anh quên chúng ta không còn quan hệ rồi à? Người không liên quan gặp nhau hàng ngày được sao?”

Lại là câu nói khiến anh khó chịu.

Yến Thính Lễ siết chặt tay trên laptop.
Khí thế áp lực lan tỏa, như có nghìn mũi kim châm vào da thịt cô.

Thời Tuế ổn định nhịp tim, dịu giọng: “Nhưng anh có thể đến nhà em ăn cơm.”
“Một tuần một lần.” Cô giơ một ngón tay.

Yến Thính Lễ không ngước mắt: “Bảy lần.”
“…”

Thời Tuế nghẹn lời: “Ba lần.”

“Năm lần.”
“Ai lại gặp nhiều thế?”

“Ba lần.”
Vẻ mặt Yến Thính Lễ đã đầy bất mãn, có lẽ đây là giới hạn của anh.

Thời Tuế im lặng giây lát, biết điều nhượng bộ: “Chốt.”

Yến Thính Lễ ngẩng lên: “Ý anh là một tuần làm tình ba lần.”

Thời Tuế giật mình, giận dữ ném chăn vào anh: “Đồ bệ.nh h.oạn! Em nói là gặp mặt ba lần!”

“Tuế Tuế, anh muốn gặp em thì em không ngăn được.” Yến Thính Lễ đắp lại chăn cho cô, nói điều hiển nhiên, “Anh phải thấy em bất cứ khi nào anh muốn.”

Lại đổ vỡ.

Chiêu thuần phục Yến Thính Lễ của cô lúc linh lúc không, như thể phụ thuộc vào tâm trạng anh.
Mà anh luôn có ranh giới không thể xâm phạm.

Thời Tuế bất lực: “Anh không thể theo đuổi em bình thường rồi mới yêu nhau sao?”
Yến Thính Lễ suy nghĩ, thản nhiên: “Đó là người bình thường. Anh bình thường sao?”

Thời Tuế hoàn toàn câm nín.
Cô hít sâu.

Đừng tức. Yến Thính Lễ mà dễ thay đổi thì mặt trời mọc đằng tây.
Vấn đề của anh đã ăn sâu, cần cải tạo từ từ.
Kiên nhẫn… kiên nhẫn cái đầu!

Cô không nhịn được, đấm vào người anh: “Đồ khốn! Yến Thính Lễ đồ chó ngoan cố!”

Dù là khoang hạng nhất ít người, nhưng không gian lại càng yên tĩnh.

Tiếng chửi của cô khiến Yến Thính Lễ mất mặt.
Tiếp viên và hành khách xung quanh đều liếc nhìn.

Nhưng anh không xấu hổ.
Ngược lại còn vui vẻ cúi xuống thì thầm: “Con chó của em.”

Thời Tuế bó tay.
Quay mặt ra cửa sổ thở dài.

Sau hơn chục tiếng bay, cô trở về quê hương.

Đầu tháng 10, Hàng Châu tiết trời thu mát mẻ.
Họ hạ cánh lúc hoàng hôn, Lê Uyên lịch sự mời dùng bữa tối.

Yến Thính Lễ “khó lòng từ chối”, theo chân cô về nhà.

3.0: [Chào mừng ngài Yến và Tuế Tuế về nước.]

Thời Tuế trừng mắt.

Thời Dược còn làm nghi thức trừ tà cho cô, dùng ngải cứu quét khắp người, miệng lẩm nhẩm.

Thời Tuế bật cười, Yến Thính Lễ thì dựa cửa suy tư.

Anh lý trí đến mức chắc coi việc này ngớ ngẩn…
Nhưng khi cô liếc nhìn, lại thấy ánh mắt anh ấm áp lạ thường.

“Lần này bố về còn lên núi cầu phúc cho con.” Lê Uyên bưng bát canh cuối cùng lên bàn.

Lòng Thời Tuế chợt ấm lại.

Đột nhiên Yến Thính Lễ hỏi: “Ngôi chùa ấy ở hướng nào ạ?”

Cả nhà ngơ ngác nhìn anh.
“Đó là quê ngoại của Tuế Tuế… con biết à?”

Thời Tuế đỏ mặt, giẫm chân anh.
Yến Thính Lễ né đi, thản nhiên: “Mấy năm trước Tuế Tuế đã dẫn con đến.”

Việc xấu hổ này bị anh phơi bày không chút ngượng ngùng nào.

Lê Uyên ngạc nhiên: “Hoá ra người bạn Tuế Tuế dẫn về là con sao?”
Thời Dược nói thêm: “Bảo sao lần này về thấy nhà thêm nhiều đồ điện.”

Cả hai đều kinh ngạc.
Căn nhà tồi tàn ấy, Yến Thính Lễ… cũng ở được?

“Có con sông trong làng, con nhớ chứ?” Thời Dược ho khan, “Đi dọc theo đó lên núi cao nhất là tới.”

“Khó leo lắm. Giờ chú lên xuống mất nửa ngày.”

Thời Tuế cúi gằm mặt ăn, ngượng chín người.

Yến Thính Lễ cúi đầu lâu, rồi nói: “Con hiểu rồi.”

Đêm đó, Thời Tuế nằm trên chiếc giường mềm quen thuộc.
Cô giơ cao chiếc bùa năm xưa từng tặng Yến Thính Lễ, mắt dán lên trần nhà.

Sau khi trả lại bùa may mắn trong bệnh viện, Yến Thính Lễ chưa từng đòi lại.

Thời Tuế nhìn nó một lúc lâu, rồi cẩn thận cất vào ngăn sâu nhất của ví.

Đúng lúc đó, điện thoại cô nhận được tin nhắn.
Xác nhận không phải tin nhắn lừa đảo, cô mới chậm rãi mở liên kết Yến Thính Lễ gửi.

Màn hình chuyển sang một đôi mắt to tròn, kèm theo tiếng “meo” quen thuộc.

Thời Tuế tim đập thình thịch.
Mắt cô chợt cay cay.

Ngón tay vô thức chạm lên màn hình, như muốn vuốt ve chú mèo nhỏ.

Ngay sau đó, Bình An bị một bàn tay thon dài nhấc bổng lên, phản đối bằng tiếng gào giận dữ.
Yến Thính Lễ bỏ ngoài tai, ngồi xuống rồi đặt Bình An lên đùi, mặt hướng thẳng vào camera.

Thời Tuế nghi ngờ: “Đây là video call à?”
“Sao không gọi luôn?”

Bàn tay lạnh lẽo vuốt dọc lưng mèo, bất chấp tiếng gào phản đối.
Đối với Bình An, anh vẫn áp dụng chính sách cưỡng chế.

Thời Tuế bất lực nhìn.
Vài giây sau, giọng Yến Thính Lễ vang lên: “Đây là bộ điều khiển 3.0, em có thể ra lệnh đơn giản.”

“Nói cách khác—” Anh ngừng lại, “Em có thể theo dõi anh.”

Thời Tuế: “…”
“Em không có sở thích kỳ quặc đó.”

Yến Thính Lễ: “Nhưng anh muốn em theo dõi anh.”

Thời Tuế im lặng.
Rồi cô tò mò dùng ngón tay khám phá.

Cô thật sự muốn biết, trước đây Yến Thính Lễ đã theo dõi mình tới mức nào.

Không xem không biết, xem xong giật mình.
Căn phòng hiện lên như mô hình 3D, chi tiết đến từng milimet, có thể phóng to thu nhỏ—trực tiếp.

Góc nhìn chuyển sang phòng khách, phòng ngủ.
Thậm chí cả… nhà vệ sinh.

Thời Tuế tròn mắt: “Anh còn nhìn được cả toilet nhà em?!”

Bên kia im lặng vài giây.
Yến Thính Lễ lạnh giọng: “Anh không có hứng thú với chuyện đó.”

“Nhưng làm sao em biết anh có nhìn trộm em hay bố mẹ em—”

Có lẽ suy nghĩ của cô quá kỳ quặc, Yến Thính Lễ mặt tối sầm: “Nhà em, anh chỉ thấy phòng khách và phòng ngủ.”

Anh dừng lại, như thể cảm thấy bị xúc phạm, mỉa mai thêm: “Anh cần phải trộm nhìn em tắm không?”

Thời Tuế không nói gì. Cô chưa bao giờ đánh giá cao đạo đức của anh.

Thấy cô im lặng, Yến Thính Lễ cười lạnh: “Anh muốn xem thì sẽ xem thẳng mặt.”

Thời Tuế ước có thể đấm xuyên màn hình.
Đột nhiên, Yến Thính Lễ hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Cô không hiểu anh đang ám chỉ gì, nên im lặng đề phòng.

“Một tháng em về,” giọng anh rõ ràng, không chút ngượng, “em chưa một lần tự thỏa mãn.”
“Tại sao?”

Sự trơ trẽn của anh luôn vượt quá giới hạn tưởng tượng của cô.
Thời Tuế trợn mắt: “Anh nghĩ ai cũng như anh sao—”

Yến Thính Lễ bật cười: “Em cũng đoán được anh tự giải quyết khi nghĩ về em?”

Anh làm chuyện đó còn cần phải đoán? Thời Tuế tức đến nghẹn lời.

Trên màn hình, Yến Thính Lễ ngửa đầu, lộ ra cổ dài lạnh lùng.
Anh nhắm mắt, yết hầu lăn nhẹ, giọng vô tội: “Không thấy em, không nghe em, anh không ra được.”

“Nên anh phải gặp em hàng ngày.”

Anh lại bắt đầu tranh luận về việc gặp mặt, ngôn từ tục tĩu, cưỡng từ đoạt lý.
Thời Tuế bực mình châm chọc: “Vậy đừng có ra nữa!”

Yến Thính Lễ rung ngực cười: “Được, anh sẽ dành tất cả cho em.”
Anh mở mắt, nháy một cái.

Như thể nói: “Anh ngoan chưa?”

Thời Tuế muốn ngất vì tức.

Cô không muốn tiếp tục chủ đề nhạy cảm, đổi đề tài: “Cho em xem Bình An thêm chút nữa.”

“Không.” Giọng anh đột ngột lạnh băng.

“Tại sao?”

Yến Thính Lễ cúi mặt, thậm chí ấn đầu Bình An xuống đùi, không cho cô nhìn thấy.
“Em bỏ nó ba năm, giờ đòi xem là được à?”

Thời Tuế nghẹn lời.
“Không cho xem thì thôi!” Cô lập tức tắt liên kết, trả đũa: “Tiểu Ốc, bật một bài đồng dao kinh dị cho anh ấy nghe!”

Không đợi phản ứng của Yến Thính Lễ, cô tắt máy, chui vào chăn.

Đầu óc vẫn ong ong vì những lời anh nói.

Nhìn thấy Bình An và bùa may mắn, ký ức xưa ùa về khiến lòng cô se lại.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ đến mấy câu vô sỉ của anh.

Thời Tuế cảm thấy người nóng bừng, khó ngủ.
Là người trưởng thành, lại từng trải đủ kiểu với anh, làm sao cô không có nhu cầu?

May là anh không phát hiện.

Cô thở phào, tự nhủ:
Anh vừa thuần khiết vừa dâm đãng.

Nhưng hiện tại, rõ ràng dâm đãng đang chiếm ưu thế.

Thời Tuế nghỉ ngơi ở nhà một tuần, vết thương gần như lành hẳn, bèn tính chuyện quay lại làm việc tại studio Quang Môi.

Cô nhắn tin hỏi Triệu Sanh:
“Em có thể quay lại chứ?”

Không ngờ đối phương chẳng ngạc nhiên:
[Cứ về bất cứ lúc nào, chỗ ngồi vẫn để dành cho em.]

Thời Tuế ngớ người: [Hả?]
Triệu Sanh: [Yến Tổng đã dặn trước, nói em sớm muộn cũng quay lại]

Mặt cô đờ ra, gửi đại vài chữ rồi quăng điện thoại đi xa.

Chiều tà, bố mẹ về nhà.
Như thường lệ, Yến Thính Lễ cũng sẽ đến ăn tối.

Anh ngày nào cũng lấy đủ lý do xuất hiện, dù bận tối mắt vẫn nhất định phải dùng bữa ở đây.
Lời thỏa thuận “một tuần gặp mấy lần” trên máy bay đã bị anh ngó lơ.

Thời Tuế nhìn màn đêm dần buông ngoài cửa sổ.
Không biết mình có đang phí thời gian với những trò trẻ con vô nghĩa trước Yến Thính Lễ không.

Liệu việc bắt anh nghe lời mình trong mọi chuyện… có phải điều bất khả thi không?

Tiếng bố mẹ về nhà cắt ngang dòng suy nghĩ.
Cô chậm rãi bước ra chào hỏi.

Vì không biết nấu ăn, những ngày rảnh rỗi Thời Tuế thường sơ chế nguyên liệu giúp mẹ.
Hai mẹ con vừa nấu nướng vừa trò chuyện về kế hoạch đi làm lại.

Lê Uyên liên tục gắp đồ ăn nếm thử cho con gái.
Khi bữa cơm chuẩn bị xong, bà nhìn đồng hồ: “Lạ thật, hôm nay Tiểu Lễ chưa đến?”

Thời Tuế cũng đảo mắt nhìn về phía cửa.
Dù tính cách có nhiều vấn đề, nhưng Yến Thính Lễ luôn đúng giờ.

“Chắc hôm nay anh không đến đâu.”
Lê Uyên lắc đầu: “Không đâu, trưa mẹ còn hỏi mà. Con nhắn tin xem sao.”

Thời Tuế bất đắc dĩ lấy điện thoại, gửi đi một dấu chấm hỏi.

Bãi đỗ xe ngầm tối om.
Ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình điện thoại, soi rõ nửa khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông.

Chỉ đến lúc này, anh mới chậm rãi bước ra từ bóng tối.

Tiến đến chiếc xe Mercedes đâm thẳng vào tường.
Cửa kính mở ra theo điều khiển từ xa.

Yến Thính Lễ cúi người, giọng đầy quan tâm: “Bố, bố ổn chứ?”

Yến Tắc Thành – người đã bị điều khiển xe đâm vào tường cả chục lần – mặt mày tái mét.
Tiếng hỏi thăm của con trai với ông ta chẳng khác nào quỷ sứ gõ cửa.

“Đồ… đồ súc sinh!” Yến Tắc Thành run rẩy chỉ tay, “Mày… mày…”
Yến Thính Lễ khẽ cười: “Học tất cả từ bố thôi.”

Trước khi Yến Tắc Thành kịp nổi điên, anh đột ngột thốt lên: “Bố không giết chết tôi phải chăng vì khả năng t.ình d.ục kém cỏi, cần nhờ tôi ‘cho mượn giống’ để duy trì dòng máu hèn hạ này à?”

Sắc mặt Yến Tắc Thành biến đổi.
“Tiếc thật,” Yến Thính Lễ cười khẩy, “suýt nữa thì thành công rồi.”

Anh vẫy tay: “Đã gọi cấp cứu cho bố rồi. Mong bố… bình an.”

Nói rồi quay lưng bước đi, tiếng cười vang khắp bãi đỗ.

Thời Tuế nhíu mày khi tin nhắn không được hồi âm.
Cô chuẩn bị gọi thì điện thoại đổ chuông.

“Alo? Anh đến hay không—”
Giọng Yến Thính Lễ vang lên đầy phấn khích kỳ lạ: “Đến, đương nhiên đến. Sắp tới nơi rồi.”

“Anh đi đâu vậy?”
“Tăng ca.” Anh im lặng vài giây rồi thản nhiên đáp.

Không thể tra hỏi qua điện thoại, Thời Tuế đành nói: “Mau lên, cả nhà đợi anh đấy.”

Không hiểu chữ nào chạm vào anh, Yến Thính Lễ lại bật cười: “Đến ngay.”

“Cúp máy đi.”

“Tuế Tuế.” Anh đột ngột gọi lại.
“Gặp mặt nói tiếp.”

Rồi bất ngờ thổ lộ: “Anh đã thay đổi rồi.”
Thời Tuế ngớ người: “… Anh thay đổi cái gì?”

“Ừm…” Anh ngập ngừng.
“Ví dụ như, hiện tại anh rất muốn tặng em một bó hoa.”

Trước đây, anh sẽ chia sẻ với em mọi biến động, tiêu cực, hoảng loạn.
Giờ đây, anh chỉ muốn giấu kín chúng đi.

Thời Tuế hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của anh: “Hoa gì? Sao đột nhiên lại tặng hoa?”

“Để theo đuổi em.” Giọng anh chậm rãi. “Em không phải đã nói anh phải bình thường yêu đương sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.