Không Thể Quay Lại - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 1: Chương 1




Phần 1 - 4

1

"Tôi nhớ lúc đó là Đường Gia đề nghị chia tay phải không?"

Thừa dịp bạn gái anh đi toilet, các bạn học bắt đầu xì xào bàn luận.

Đường Gia chính là tôi.

Phó Trinh ngồi đối diện, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lại lãnh đạm.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau sáu năm chia tay.

Thật sự đột ngột khiến tôi không kịp đề phòng.

Bởi vì rõ ràng lớp trưởng nói Phó Trinh không đến, tôi mới đến.

Không ngờ lại có thể gặp anh ở chỗ này.

Phó Trinh ngày hôm nay, công thành danh toại, là doanh nhân trẻ kiệt xuất trong thành phố, nhân tài từ nước ngoài về.

Âu phục giày da, dung mạo anh tuấn.
Chỉ riêng đồng hồ trên cổ tay, đã vô giá rồi.

Không ai không kính trọng.

Trái lại tôi thì không được như lúc trước.

"Đúng là cô ấy nói chia tay trước."

Giọng Phó Trinh thong thả, trả lời nghi vấn của mọi người.

Mọi người đều có phán đoán riêng.

Đơn giản là, tôi chỉ yêu tiền, chịu không nổi khổ, đặt cược sai người nên mất tất cả.

"Đường Gia, nghe nói sau đó cậu đi theo người đó, đúng không?"

"Còn thay hắn gánh nợ nữa chứ, lần này chắc đến họp lớp vay tiền à?"

Trong sự châm chọc của mọi người, cặp mắt trầm tĩnh thâm thúy kia của Phó Trinh chung thuỷ nhìn chằm chằm tôi, không nói lời nào.

Tôi cười ngượng ngùng, không đáp.

Cửa bị đẩy ra, bạn gái Phó Trinh lại đi vào, nhận ra bầu không khí kỳ lạ, cười hỏi:

"Chuyện gì đã xảy ra khi tôi vắng mặt thế?"

Lúc này Phó Trinh không còn lạnh lùng nữa, anh dịu dàng nắm tay cô ta: "Không có gì, nói mấy chuyện cũ thôi."

Cô ta thong thả ngồi xuống, nhìn tôi, mỉm cười nhếch khóe miệng lên:

"Phó Trinh từng nhắc tới cô. Lúc trước nếu cô không buông tay, phu nhân tập đoàn Phó thị bây giờ chính là cô rồi."

Mọi người xung quanh vui sướng khi có người gặp họa.

Năm đó, nhà họ Đường giàu có bậc nhất, tôi đi đến đâu thì sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý tới đó.

Phần ghen tị này sẽ không bị mài mòn theo thời gian, mà nhiều năm sau còn trở thành lý do bọn họ bỏ đá xuống giếng.

Phó Trinh lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ này, giọng điệu lạnh nhạt: "Đều là chuyện của quá khứ rồi."

Mọi người im lặng, hiểu đượcanh không muốn tiếp tục đề tài này, nhao nhao nói sang chuyện khác.

Bạn gái anh mời rượu tôi: "Cảm ơn cô, lúc chúng tôi kết hôn cô nhất định phải tới nhé."

Tôi lặng lẽ che vết sẹo trên cổ tay, đờ đẫn nói một câu: "Chúc mừng."

2

"Sao cậu không giải thích rõ ràng với anh ta?"

Trong điện thoại, bạn thân tôi - Tiểu Thu bực bội hỏi tôi.

Buổi họp lớp kết thúc sớm, tôi khoác áo khoác đứng trong gió lạnh, thở ra một làn khói, "Anh ấy có bạn gái rồi."

Đầu dây bên kia im lặng.

"Có bạn gái rồi á?" Tiểu Thu khó tin.

"Ừ."

Bạn học tốp năm tốp ba rời đi, ánh đèn đường gấp khúc trên mặt tuyết, giống như lưu ly vỡ vụn.

"Đáng tiếc, thật không dễ dàng mới gặp được anh ta, cố gắng lâu như vậy mà--"

"Tiểu Thu, sẽ không có ai cứ đứng ở đó để chờ một người đâu."

Có mấy lời nếu lúc ấy không nói, sau này nói ra, ngoài trừ khiến người ta buồn nôn thêm thì còn tác dụng gì chứ.

Gió lạnh thổi vào mắt vừa lạnh vừa đau, tôi chớp chớp đôi mắt cay xè: "Tớ từ bỏ."

Mặc dù cố gắng vũng vẫy khỏi đống bùn lầy nhiều năm như vậy, chỉ muốn gặp lại anh trong bộ dạng tử tế nhưng đã muộn.

"Được rồi, về rồi nói."

Nhiệt độ trước tết âm lịch đã giảm xuống âm độ, xe taxi rất khó bắt, tôi đứng một lát, tay đã muốn đông cứng.

Trên điện thoại di động hiển thị - - [Đang chờ.]

Phía sau có tiếng giày cao gót cộp cộp, sau đó là giọng nữ dịu dàng như nước: "A Trinh, tuyết đẹp quá."

"Bên ngoài lạnh lắm, em vào trong xe trước đi, lát nữa tôi qua." Giọng Phó Trinh không lẫn đi đâu được.

"Vậy anh nhanh lên nhé."

Lúc người phụ nữ đi ngang qua cạnh tôi, ý vị thâm trường nhìn tôi một cái.

Sau đó đi về phía cách đó không xa, mở cửa xe, động tác để lộ ra chiếc vòng tay ở trên cổ tay, vô cùng bắt mắt.

Đó là bảo vật gia truyền của Phó gia.

Năm đó tôi đã từng đeo nó, sau đó khi chia tay, tôi nhờ người trả nó lại cho Phó Trinh.

Cho nên cô không chỉ là bạn gái, mà còn là vị hôn thê của anh.

Mọi người đã đi hết, chỉ còn lại tôi và anh ấy.

Chiếc xe tôi gọi vẫn chưa tới.

Phó Trinh cứ đứng ở phía sau tôi, không nói một lời.

Chúng tôi cứ im lặng như vậy, dưới đèn đường có hai cái bóng chồng lên nhau.

Suy nghĩ của tôi đột nhiên trở lại năm đó, đêm chia tay, Phó Trinh đã gặp tai nạn xe trên đường đi tìm tôi.

Bạn thân anh gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu khó nghe: "Phó Trinh đang ở bệnh viện."

"Tính mạng có nguy hiểm không?"

"Không nguy hiểm thì cô không tới à?"

"Phiền anh chăm sóc cho anh ấy."

"Đường Gia, cậu ấy đã được cử đi du học, sớm muộn gì cũng có tiền đồ, cô... vì sao không thể đợi thêm một chút? Cô thiếu tiền như vậy sao? Những gì cậu ấy làm cho cô, mấy đời cô trả không hết, cô quên hết rồi à?"

Giọng người bên kia muốn sụp đổ, còn thiếu nước mắng tôi là con sói mắt trắn nữa thôi.

Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt kết nối.

Có thể nói, chính tôi đã bỏ rơi anh ấy.

Anh hận tô cũng bình thường thôi.

"Cô còn nợ bao nhiêu?" Phó Trinh kéo tôi ra khỏi hồi ức, giọng điệu lạnh lùng.

"Không liên quan đến anh."

Tôi hít một hơi khí lạnh, vừa rồi uống rượu cổ họng bị k1ch thích đau nhức, đột nhiên ho khan mấy cái.

Khí lạnh tràn vào như muốn cắt đứt khí quản, đau nhức.

Tôi cúi người, vịn vào cột đèn đường, rượu vừa uống lúc nãy bắt đầu sôi trào trong dạ dày, ho đến ch ảy nước mắt.

Phó Trinh đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi.

Xe taxi chậm rãi dừng ở trước mặt tôi, tài xế thò đầu ra hoi: "Đến khu dinh thự Vạn Hòa phải không?"

"Vâng."

Tôi chống đầu gối, đứng lên, thở hổn hển kéo cửa xe, đột nhiên cánh tay bị người ta nắm lấy kéo lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào lồ ng ngực của Phó Trinh, anh hỏi: "Cô tới đó làm gì?
khu dinh thự Vạn Hòa là khu nhà giàu, sao có thể dễ dàng vào được."

Tôi đẩy tay Phó Trinh, bị anh trở tay bắt lấy cổ tay.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cọ vào da, xuyên vào ngực.

Tôi giãy dụa, muốn tránh, ngẩng đầu nhìn sắc mặt không rõ của Phó Trinh: "Phó tổng muốn nói gì?"

Anh mím môi, đôi mắt đen ngòm bình tĩnh, không thấy rõ cảm xúc.

Gió lạnh gào thét, thổi loạn tóc tôi.

Tôi nhếch miệng, nói ra suy nghĩ trong lòng anh ấy: "Anh cũng giống như những người khác, cho rằng tiền tôi kiếm được không sạch sẽ đúng không?"

"Một tháng năm vạn, đủ không?"

Phó Trinh mặt lạnh ngắt lời tôi.

"Anh có ý gì?"

Đáy mắt Phó Trinh cuối cùng cũng lộ ra sự khinh bỉ: "Không phải thiếu tiền sao? Năm vạn, mười vạn, như thế chưa đủ à?"

Tôi giơ tay lên, tiếng bàn tay va chạm vang vọng bóng đêm.

Trên mặt Phó Trinh xuất hiện dấu năm ngón tay rõ ràng.

Xa xa vang lên tiếng kêu kinh ngạc của người phụ nữ, cô mở cửa xe lao ra.

"Sống thật tốt cuộc sống của anh đi, đừng duỗi tay dài quá."

Tôi bỏ lại những lời này, rồi lên xe rời đi.

3

"Cậu đánh anh ta?" Tiểu Thu rót cho tôi ly nước nóng.

Ừ, anh ấy muốn bao nuôi tớ." Tôi rúc vào sô pha, chịu đựng từng cơn đau dạ dày, chậm rãi uống nước.

Được một lúc, tôi chạy đến WC nôn ra.

Tiểu Thu vỗ lưng cho tôi: "Dạ dày không tốt còn uống rượu."

Tôi thở hổn hển, lau vết nước đọng bên môi, thực quản nóng bỏng.

"Nhiều năm như vậy rồi có đáng không?"

Tôi ngước mắt, nhìn chằm chằm lông mi ướt sũng trong gương, tóc đen bết bát dính trên trán, sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Thu bực tức lẩm bẩm gì đó nghe không rõ lắm: "Nếu không phải cậu nhẫn tâm, sao lại có chuyện như hôm nay xảy ra được..."

Tôi lại nhớ tới vị hôn thê của Phó Trinh.

So với tôi, cô ta rực rỡ hơn nhiều, rất nhiều năm trước, tôi cũng rực rỡ như vậy.

Chẳng qua sau đó tôi ngã quá thảm, chờ thoát khỏi vũng bùn, mọi thứ đã thay đổi hết rồi.

Chờ Tiểu Thu kết thúc công việc ở dinh thự Vạn Hòa, hai chúng tôi nắm tay nhau trở về phòng trọ.

Tôi đột nhiên nhận được điện thoại của bạn thân Phó Trinh gọi tới.

"Đường Gia, nếu cô khó khăn, tôi có thể sắp xếp công việc cho cô."

Tôi không nói gì, chờ xem cậu ta sẽ nói gì tiếp.

"Tháng sau bọn họ kết hôn rồi. Trương Tiểu Hòa rất tốt, gia cảnh cũng không tệ, cô..."

"Tôi sẽ không làm phiền anh ấy, anh yên tâm."

Hắn im lặng trong chốc lát, cố giải thích: "Chúng tôi chỉ muốn Phó Trinh sống tốt hơn thôi."

"Ừ."

Tất cả bạn bè năm đó đều đứng về phía Phó Trinh, không có ngoại lệ.

Cúp điện thoại, vành mắt Tiểu Thu đỏ bừng: "Bọn họ chẳng hiểu gì cả."

"Không sao."

Bởi vì tôi còn phải ở lại đây một thời gian nữa nên đã tìm một công việc cách nhà không xa.

Lúc phỏng vấn, HR nghi ngờ hỏi: "Cô bị trầm cảm sao?"

"Đã từng thôi, hiện tại tôi không còn bị nữa, có giấy chứng nhận của bác sĩ."

Lúc trước mấy công ty đều vì nguyên nhân này mà từ chối tôi.

Công ty này là một công ty nhỏ, buổi tối hôm đó, tôi đã nhận được thông báo trúng tuyển.

Tôi cho rằng, họp lớp, chính là lần cuối cùng tôi gặp được Phó Trinh.

Không ngờ ba ngày sau, Phó Trinh vào công ty trở thành cấp trên của tôi.

Mà vị trí làm việc của tôi, bị dời đến cửa phòng làm việc của Phó Trinh.

Tôi từ chối.

"Tùy cô." Phó Trinh không ngẩng đầu, lạnh như băng nói: "Đơn xin nghỉ việc giao cho bộ phận nhân sự."

Tôi bật cười: "Sa thải tôi chỉ vì tôi không muốn đổi chỗ ngồi à?"

Anh dừng lại, cuối cùng cũng hạ thấp địa vị ngẩng đầu nói chuyện với tôi.

"Tôi chỉ là cho cô lựa chọn, không thì cô nghĩ tôi toan tính gì với cô?"

Tôi nghẹn họng, nhớ tới đêm qua Tiểu Thu vì một chút tiền thuê nhà mà cãi vã với người ta, miễn cưỡng cười noi: "Phó tổng là người có đạo đức, tôi đương nhiên không sợ gì cả."

Phó Trinh gật gật đầu, "Cám ơn, ra ngoài nhớ đóng cửa. Còn nữa, hướng ghế phải đưa lưng về phía tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô."

「……」

Những ngày sau đó, chúng tôi hầu như không gặp nhau.

Một tuần sau, đoàn công ty đi tiếp khách, tôi là người mới nên bị chuốc nhiều rượu.

"Tiểu Đường, không uống thì phải trừ tiền lương."

"Yên tâm, say chúng tôi sẽ đưa cô về, đều là con gái với nhau, sợ cái gì."

Người quản lý mỉm cười và cố thuyết phục tôi uống rượu, giữa tiếng hò reo của mọi người tôi uống cạn ly cuối cùng của đêm đó và bất tỉnh trên bàn.

Quản lý cười mời rượu, trong tiếng ồn ào của mọi người, tôi uống cạn ly cuối cùng của đêm nay, ngã xuống bàn bất tỉnh nhân sự.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn.

Ánh mặt trời sáng chói chiếu đến khiến người không mở mắt ra được.

Tôi chống đỡ người ngồi dậy, chăn rơi xuống, lộ ra áo choàng tắm mềm mại quấn trên người.

Tôi gật mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khách rộng rãi, Phó Trinh ngồi bắt chéo chân đọc báo sáng sớm, cũng mặc áo choàng tắm của khách sạn.

Thấy tôi đi ra, anh nhấc mí mắt thản nhiên nhìn tôi: "Tỉnh rồi à, điểm tâm ở trên bàn, ăn xong thì lại đi nằm nghỉ thêm đi."

Một cảm giác sợ hãi chạy khắp người tôi, sắc mặt trắng bệch: "Chúng ta..."

Tờ báo bị Phó Trinh tùy ý ném lên bàn trà, hơi kéo cổ áo ra, lộ ra dấu hôn mập mờ: "Thật không may, đêm qua cô lại là người chủ động."

Tôi như bị sét đánh, ký ức đêm qua hoàn toàn trống rỗng.

Không thể nào.

Phó Trinh đặt một bản hợp đồng trước mặt tôi, trên đó có dấu tay của tôi, nội dung đại khái là -- tôi làm t ình nhân cho anh ấy, mỗi tháng anh ấy sẽ cho tôi mười vạn.

"Đây không phải tôi ấn..."

"Vậy sao?" Phó Trinh cười khẽ một tiếng: "Cô chắc chưa?"

Đối mặt với cái nhìn chăm chú lại thản nhiên của anh, tôi há miệng, một chữ cũng không nói ra được.

Hắn không để ý đến sự lo lắng của tôi, lấy ra một bản ghi âm.

"Đêm qua không cẩn thận ghi lại lời độc thoại của cô. Đường tiểu thư, có muốn nghe tâm tư xấu xa của mình không?"

Cả người tôi run lên, như rơi xuống hầm băng.

Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Phó Trinh cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt.

"Ngấp nghé đàn ông đã có vợ, chậc, Đường Gia, bản ghi âm này có nên cho mọi người cùng nghe không?"

Tôi nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay: "Anh đang trả thù tôi à?"

"Phải." Anh hời hợt trả lời: "Lúc trước cô không muốn tôi sống tốt, lý do gì tôi phải để cô sô sống tử tế?"

"Cho cô hai lựa chọn."

"Một là thực hiện hợp đồng, hoặc là, tôi để ghi âm công khai cho mọi người cùng xem trò cười của cô."

Đồng hồ ở góc tường kêu tích tắc, hòa theo tiếng tim đập dội vào màng nhĩ.

Môi tôi khô nứt, đờ đẫn ngẩng đầu: "Vậy công khai với mọi người đi."

Dưới cái nhìn chăm chú âm lãnh của anh, tôi chết lặng nói: "Phó Trinh, tôi không làm kẻ thứ ba đâu."

Phó Trinh nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, cười cười: "Đường Gia, cô cho rằng cô là ai? Cô còn có quyền lựa chọn sao?"

4

Tôi tìm thấy quần áo của mình vất lộn xộn trong phòng tắm.

Còn quần áo của Phó Trinh được ngay ngắn đặt trên giá áo ở cửa, phân biệt rõ ràng.

Cảnh tượng trước mắt làm mắt tôi đau nhói, tôi thở dài, yên lặng thay quần áo, đi ra khỏi khách sạn.

Tiểu Thu gọi điện thoại tới, giọng điệu khó khăn: "Đường Gia, bọn họ muốn đòi năm mươi vạn."

Trời xám xịt, không thấy ánh mặt trời.

Vì chữa bệnh cho tôi, Tiểu Thu cũng không tiết kiệm được gì, tiền tôi kiếm được cũng chẳng đáng là bao.

"Bọn họ nói, nếu như không cho tiền, bọn họ sẽ tung hết chuyện của cậu ra ngoài, di vật và tro cốt của dì cũng sẽ không nói cho cậu biết ở nơi nào."

"Tớ sẽ ứng trước một phần tiền lương, rồi vay thêm, tháng sau chắc là sẽ gom đủ thôi."

"Ừ."

Sau vài lần do dự, tôi bấm một dãy số. Một lúc lâu sau bên kia mới nhâc máy.

[Đường tiểu thư, có chuyện gì sao?]

Tôi thở hắt ra một hơi, nói: "Bác sĩ Giang, thật xin lỗi đã quấy rầy anh, tôi..."

Giang Ngôn Chu bên kia dường như rât nhiều việc.

Hắn dừng nói chuyện nhiều lần, cuối cùng mới đến một nơi yên tĩnh, kiên nhẫn hỏi: [Gặp khó khăn rồi à?]

Tôi hít sâu một hơi: "Anh có thể cho tôi mượn bốn mươi vạn không?"

Đây là lần đầu tiên tôi hỏi mượn tiền hắn ta, sau khi nói xong, cả người nóng lên giống như bị lửa đốt.

Bên kia đột nhiên lại ồn ào: [Bác sĩ Giang, phẫu thuật cấp cứu.]

[Biết rồi.]

Tôi vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, chuẩn bị sẵn tinh thần bị ngắt điện thoại.

Cuối cùng, Giang Ngôn Chu bỏ lại một câu ngắn gọn: "Gửi số thẻ cho tôi, lúc nào rảnh tôi sẽ gọi."

Nói xong thì tắt điện thoại.

�Bầu trời vẫn xám xịt như thế.

Chạng vạng tối, quản lý gõ gõ mặt bàn của tôi: "Buổi tối phải ăn cơm với khách hàng, cô đi theo nhé."

Vài giờ trước, tôi vừa ứng trước một tháng lương với anh ta.

Cộng thêm số tiền vay được và tiền tiết kiệm trước kia mới gom đủ năm mươi vạn.

Lúc đi vào phòng, tôi nhìn thấy Phó Trinh.

Nhìn thân hình cao gầy kia vui vẻ đàm đạo với mọi người.

Đèn chùm thủy tinh khúc xạ quang huy phác họa khuôn mặt tuấn tú của anh.

Quản lý nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trước.

Nhất thời tất cả ánh mắt đều đổ dồn sự chú ý vào tôi.

"Phó tổng, đây là người của công ty anh sao?"

Phó Trinh quay sang nhìn tôi, cười nói: "Vâng, là người mới."

"Người mới đã được đích thân Phó tổng dẫn đến đây, bộ dáng không tệ đâu."

Trong lúc nói chuyện phiếm, mọi người đã ngồi xuống bàn.

Quản lý sắp xếp tôi ngồi bên cạnh Phó Trinh, thấp giọng nói: "Đêm nay thông minh một chút, nên đỡ rượu thì đỡ rượu cho sếp."

Mọi người hàm ý hỏi: "Phó tổng, cô nhân viên mới này của anh uống được không thế?"

Không đợi Phó Trinh trả lời, quản lý đã vội vàng tiếp lời: "Uống được, uống rất được luôn ạ."

Nói xong đẩy ly rượu về phía trước mặt tôi, "Kính một ly trước."

Phó Trinh mỉm cười không nói, nhẹ nhàng gõ bàn.

Tôi nâng chén rượu lên, bình tĩnh uống một hơi cạn sạch.

Rượu cay không kiêng nể gì xông thẳng vào dạ dày, châm lên ngọn lửa nóng rực trong đó khiến dạ dày kêu gào sôi sục.

Mọi người trầm trồ khen ngợi, đang chuẩn bị thừa hứng ép rượu cô thì Phó Trinh mở miệng nói sang chuyện khác: "Vừa rồi nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục đi."

Trong lúc bầu không khí vui vẻ, không ít người muốn kính rượu Phó Trinh, anh lấy cớ nói dạ dày không tốt, không uống chén nào, đều được quản lý thay đổi phương pháp rót vào bụng tôi.

Cuối cùng tôi thật sự chịu không nổi nổi phải vào toilet.

Mở vòi nước bồn rửa tay ra, tôi liên tục nôn khan, tóc rơi ra, xõa vào trong bồn, không lâu sau trở nên ướt sũng.

Sau khi gửi tin nhắn cho Tiểu Thu xong, tôi hoàn toàn không còn sức lực, cúi đầu ghé vào bồn rửa tay, nhắm mắt lại thở dốc.

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

Cửa bị đẩy ra.

Tôi nghĩ đó là một người phụ nữ nào đó đang định đi vệ sinh.

Ai ngờ lại nghe được giọng của Phó Trinh: "Mới như thế đã không chịu nổi rồi?"

Tôi lấy hết sức lực, chống đỡ đứng lên, lảo đảo lách người đi ra ngoài.

Phó Trinh bắt lấy cánh tay tôi, kéo trở về.

Bàn tay to đỡ lấy tôi gáy tôi.

Nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng.

"Anh buông tôi ra."

Axit dạ dày ăn mòn cổ họng, với mỗi lời nói, tôi thấy đau đớn vô cùng.

Phó Trinh dễ dàng kéo tôi đến trước gương, bảo tôi nhìn vào đó, nâng cằm tôi lên, cười lạnh:

"Nhìn kỹ lai bản thân mình đi, mang bộ dạng này ra ngoài, không sợ bị người khác có ý đồ đen tối à?"

Trong gương, hai tròng mắt tôi ướt át, hai gò má ửng hồng, sợi tóc rối bù rủ xuống bên tai, cổ áo cũng mở ra.

Phó Trinh nhìn xuyên qua gương, tầm mắt sâu thẳm không kiêng nể gì đánh giá thân thể tôi.

Tôi nhắm mắt lại, cả người run rẩy: "Còn có ai có thể có ý đồ đen tối hơn anh à?"

Phó Trinh cười khẽ một tiếng, hôn vào tai tôi: "Đêm nay theo tôi về, được không?"

"Cút - -"

Anh bịt miệng tôi,tham lam lấy oxy trong phổi của tôi.

Máu dưới tác dụng của rượu giống như dung nham sôi trào, điên cuồng gào thét trong cơ thể.

Ánh đèn mờ dần, giọt nước giống như cách một tầng màng giống như axit sulfuric nhỏ từng chút từng chút vào lòng làm cho người ta đau đến không muốn sống.

Thân thể tôi đổ mồ hôi, vô lực vỗ vào người anh.

Giống như lại bị kéo về những ngày đen tối kia.

Tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào thế giới rực rỡ sắc màu này, không hòa hợp với bọn họ.

"Phó Trinh, có thể thả tôi ra không?"

Tôi yên lặng ngã xuống.

Chắc là đau lắm.

Nhưng tôi không cảm nhận được.

"Đường Gia!"

Phó Trinh đang gọi tôi.

Không còn là ánh mắt oán hận tôi nữa.

Anh hoảng hốt.

Cho nên tôi không thể phân định được, người trước mắt rốt cuộc là anh khi còn trẻ, hay là anh của hiện tại.

Tôi nói: "Phó Trinh, em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.