Phần 12 - hết
12
Vài ngày sau, tôi nhìn thấy Phó Trinh trên tin tức giải trí.
Anh ấy gầy đi rất nhiều.
Đối mặt với truyền thông, anh nói toàn bộ sự thật cho họ.
Chuyện anh ép buộc tôi, đoạn ghi âm kia, cũng là anh dụ dỗ tôi nói ra. Đồng thời, anh còn đưa ra một tờ thỏa thuận. Người ký tên là anh và Trương Tiểu Hòa.
Thời gian đính hôn hai năm, hết hạn chia tay trong hòa bình, hợp tác cùng có lợi.
Hai người vốn cũng không có ý định kết hôn.
Đêm hôm đó, ngày mở họp báo chính là ngày hết hạn đã viết trong tò thoả thuận kia.
Sự kiện này không thể nghi ngờ gì nữa đã giáng một đòn mang tính hủy diệt đến công ty của Phó Trinh, danh tiếng và địa vị tích góp được trong nhiều năm nay xuống dốc không phanh.
Những ngày sau đó, Trương Hành gọi điện thoại cho tôi vài lần.
Cậu ta nói: "Tôi xin lỗi, Đường Gia, tôi nợ cô một lời giải thích."
Cậu ta nói cậu ta biết mặt không biết lòng.
Trương Tiểu Hòa đố kị ghen ghét ới tôi nên đã cố tình phơi bày chuyện của tôi.
Lúc trước những chủ nợ kia đã đòi của tôi của tôi 50 vạn, sau đó tôi bị Phó Trinh đưa đến bệnh viện tư nhân, bọn họ không tìm được tôi nên bán tin tức cho Trương Tiều Hoàn với giá gấp đôi.
Cậu ta còn nói, rất lo lắng trạng thái làm việc của Phó Trinh, hỏi tôi có thể trở về không.
Tôi vẫn trả lời như cũ.
Tôi đã nói tất cả những gì cần nói, không nhất thiết phải làm gì thêm.
Ba tháng sau, bệnh tình của tôi ổn định nên xuất viện.
Ánh mặt trời ấm áp trải dài lên người, ngoài cửa sổ xuân về hoa nở.
Mùi nước khử trùng quen thuộc lại ập đến đến.
Tôi biết người tới là Giang Ngôn Chu.
"Có gì ăn không? Bận rộn cả ngày, đói quá."
Hắn lúc nào cũng bận rộn và gần đây thường xuyên tới chỗ tôi kiếm ăn.
Tôi bỏ khăn quàng cổ lông cừu ra, bên trong là bánh mì đậu đỏ được bọc kín nóng hôi hổi.
Giang Ngôn Chu cầm lấy, xé bao bì ra, ăn ngấu nghiến không chút khách khí.
Tôi cứ đứng nhìn hắn ăn đến mức hắn buồn cười hỏi: "Nhìn tôi như thế làm gì?"
"Anh...... dễ nuôi nhỉ."
Giang Ngôn Chu ăn xong, hỏi: "Cô có nghĩ đến việc đến đây ở không?"
"Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"
"Là thế này, tôi có một căn hộ đang cho thuê..."
Tôi suy nghĩ một lát: "Có phải anh đang thiếu tiền không?"
Bởi vì tôi thấy anh ta hỏi rất chân thành.
"Hiện tại tôi không có thu nhập, cho nên có thể gánh vác tiền thuê nhà đắt đỏ được."
"Tôi cho thuê rất rẻ." Giang Ngôn Chu nghiêm túc nói dối: "Xung quanh không có hàng xóm, tôi ở một mình thấy hơi sợ."
Tôi chớp mắt, trông anh ta đàn ông lắm mà, nhưng cũng không chắc lắm.
Ngày xuất viện, một luồng gió xuân thổi qua khiến lòng người vui vẻ.
Tôi cười, đã rất lâu tôi không cười rồi, lúc qua đường còn quên nhìn đèn xanh đèn đỏ, bị Giang Ngôn Chu túm lấy sau cổ kéo trở về.
Đột nhiên không kịp đề phòng mà nhào vào trong lòng anh.
Anh nắm tay tôi, không buông ra.
"Anh......"
"Ừ, thích em."
Giọng nói của anh rất nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên, giống như chỉ vừa mới nói câu hôm nay thời tiết rất tốt.
Bùm Bùm......
Xa xa trẻ con lắc trống đồ chơi, ê a cười đùa.
Thình thịch......
Còn đây là nhịp đập của trái tim tôi.
Giọng tôi không ổn định, nhưng vẫn dũng cảm ngẩng đầu, nhìn Giang Ngôn Chu: "Tôi đã yêu một người rất nhiều rất rất nhiều năm, tôi sợ..."
Gió thổi tóc Giang Ngôn Chu ay tán loạn, ánh mắt anh dịu dàng: "Đường tiểu thư, tôi cũng yêu một người rất nhiều rất nhiều năm, cho một cơ hội."
Mắt tôi đỏ lên: "Tôi... không tốt, tôi từng bị bệnh, cơ thể cũng..."
"Đường tiểu thư, em đã từng nói, em hy vọng tất cả mọi người vui vẻ, bao gồm cả bản thân em mà." Giang Ngôn Chu chớp mắt: "Tôi hy vọng nguyện vọng của em sẽ thành sự thật."
Gió nhẹ thổi tới.
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, rơi vào đuôi lông mày anh.
Mùa xuân mà tôi đã từng ta cho rằng xa không thể với tới, chẳng biết khi nào, đã nở hoa khắp nơi, xuân sắc nồng đậm.
13 (góc nhìn của Phó Trinh)
Mùa đông năm sau, công ty của gia đình Trương Tiểu Hòa tuyên bố phá sản.
Lúc trước những người làm khó Đường Gia cũng bị Phó Trinh đưa vào tù.
Trải qua mấy lần nguy cơ sụp đủ, công ty Phó Trinh cuối cùng cũng cải tử hoàn sinh.
Hôm nay, Phó Trinh ngồi một mình trong phòng làm việc rất lâu.
Ngoài cửa sổ tuyết lớn thổi tứ tung, đèn xe dưới lầu vô tận.
Hắn ở công ty làm ngày làm đêm mới hơn nửa tháng mà dường như đã qua mấy đời.
Hắn đột nhiên nhớ lại, một năm trước vào ngày này, tuyết cũng rơi rất nhiều.
Đường Gia đã xuất hiện ở buổi họp lớp.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn dẫn Trương Tiểu Hòa xuất hiện, trong ánh mắt cô tràn ngập kinh ngạc và hoảng loạn.
Sau đó, hắn vô số lần mơ thấy cảnh tượng lúc ấy.
Cũng từng vô số nằm mơ mọi chuyện được sửa chữa.
Hắn hủy bỏ hôn ước từ rất sớm, lúc quản lý cố chuốc say cô đẩy lên giường mình thì hắn báo cảnh sát.
Không ép cô uống rượu, cũng không nói nặng lời với cô.
Hắn sẽ làm đúng như Đường Gia dự đoán, gặp lại hắn bằng cách vui vẻ nhất.
Hoặc là...
Đường Gia sẽ trở về bên hắn, đêm khuya rúc vào trong lòng hắn, nói với hắn nỗi đau năm đó, tủi thân đến rơi nước mắt.
Phó Trinh sẽ ôm cô, hôn cô, trấn an rồi cầu hôn cô.
Sau đó, họ có một ngôi nhà.
Hắn và Đường Gia sẽ chụp ảnh cưới.
Trong ảnh cô cười rất đẹp, mười ngón tay đan vào nhau.
Mỗi lần tỉnh mộng, hắn lẻ loi nằm ở trên giường, nghe tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng hắn mới có thể ý thức được, thời gian vẫn trôi dần, còn Đường Gia sẽ không bao giờ xuất hiện trong quãng đời còn lại của hắn nữa.
Cô đã đi thật rồi.
Đêm tuyết rơi ở Nam thành, Đường Gia chúc anh quãng đời còn lại bình an vui vẻ, ánh mắt chân thành lại thản nhiên.
Cô ấy nói sẽ không quay về.
Cô ấy buồn vì không có một cuộc gặp gỡ đàng hoàng.
Đôi mắt cô đỏ lên khi cô nói.
Bởi vì hắn đã làm tổn thương cô, cho nên cô quyết định rời đi.
Không một lời trách cứ, tức giận oán giận, câu nói quãng đời còn lại bình an vui vẻ kia giống như một con dao dịu dàng, đâm thật sâu vào ngực hắn, mang đến nỗi đau âm thầm vĩnh viễn không thể tiêu tan.
Do thời gian dài làm việc và nghỉ ngơi không đều, hắn bị bệnh dạ dày, mỗi lần phát tác, đau muốn chết sống lại.
Đêm nay, hắn lại tỉnh dậy từ cơn mơ, nằm ở trên giường trống trải, ngoài cửa sổ anh trăng lạnh lẽo.
Hắn cảm thấy chuyện Đường Gia cùng ngắm trăng với hắn đã là chuyện từ kiếp trước.
Hắn đột nhiên rất nhớ Đường Gia, ngày hôm sau đặt vé máy bay đi Nam Thành.
Một năm rồi mới đặt chân đến nơi này, vẫn là thời tiết giống khi đó.
Gió lớn tuyết lớn.
Người đi đường vội vã.
Phó Trinh lần theo địa chỉ, tìm được một căn hộ.
Trời sắp tối, tầng hai lại không sáng đèn.
Phó Trinh đứng ở một góc chờ.
Nửa giờ sau, tiếng Đường Gia vang lên, vừa dịa dàng vừa nghiêm túc: "Thịt bò nạm cà chua lần này chẳng ngon gì cả, lần sau anh mua một ít thịt bò nạm, em sẽ làm cho anh thử. Tiểu Thu cũng thích món này, gọi cả nó tới ăn luôn."
Phó Trinh theo bản năng nhìn qua, bóng dáng quen thuộc kia bỗng dưng lọt vào trong tầm mắt hắn.
Cô ấy đội một chiếc mũ trắng nhỏ, có thể là một chiếc mũ hồng nhỏ, hoặc màu xanh.
Dù sao bị tuyết bao phủ, chỉ còn lại màu trắng.
Thân thể mập hơn một chút rồi, bước đi ở trong tuyết, không còn giờ ngã trái ngã phải nữa.
Bên cạnh là một bóng người cao gầy, đeo kính, luôn dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Anh ta ngước mắt lên, nhìn thấy Phó Trinh đứng ở đằng xa, đột nhiên bất động.
Hai người đàn ông nhìn nhau dưới bầu trời tuyết rơi, không ai nói gì.
"Này, Giang Ngôn Chu, anh có nghe em nói không thế?"
Vẫn là cách gọi quen thuộc, chỉ là một cái tên khác.
Giang Ngôn Chu quay đi: "Nghe thấy rồi, em muốn làm thịt bò nạm cà chua, nhưng lần trước em làm bị cháy nồi, tôi còn chưa mua nồi mới."
Đường Gia ụ mặt cúi đầu: "Ồi, em xin lỗi."
Giang Ngôn Chu vỗ vỗ mũ cô, giống như đang chụp đầu một con gấu trắng đáng yêu: "Em về nhà trước đi, con còn chưa ăn đâu."
"Anh đi đâu?"
"Mua nồi."
"Thế còn bò?"
"Mua luôn."
"Muốn ăn thế cơ à?"
"Ừ, đêm nay phải ăn."
Đường Gia chạy từ từ vào trong nhà.
Giang Ngôn Chu lúc này mới nhìn qua.
Phó Trinh không biết phải nói gì, cuối cùng nói: "Chúc mừng."
Giang Ngôn Chu cười cười: "Cám ơn."
Kỳ thật anh biết Phó Trinh hiểu lầm.
"Con", là con mèo anh và Đường Gia nuôi.
Nhưng Giang Ngôn Chu cũng không muốn giải thích, năm ngoái lúc anh đưa Đường Gia xuống đắp người tuyết, đã cho Phó Trinh một cơ hội rồi.
Cho dù nói thế nào, Đường Gia và Phó Trinh cũng đã kết thúc.
"Bệnh tình của cô ấy..."
"Ổn định rồi." Giang Ngôn Chu thẳng thắn: "Tính tình cô ấy rất tốt, không hay tức giận, là một cô gái rất tốt."
Phó Trinh biết, cô rất tốt.
Bởi vì hắn biết Đường Gia vui vẻ lên sẽ như thế nào.
Tầm mắt Giang Ngôn Chu xuyên qua kính mắt, mang theo ánh nhìn sắc bén: "Phó tiên sinh, anh quen biết cô ấy bao nhiêu năm rồi?"
"Mười bốn năm rồi."
"Anh hiểu cô ấy hơn tôi, sinh nhật cô ấy sắp đến rồi, tôi muốn tặng cô ấy một món quà."
"Đồ ăn vặt, đồ ăn nhanh, không thích chocolate."
Phó Trinh không hề nghĩ ngợi trả lời.
Giang Ngôn Chu gật đầu: "Cám ơn."
Mười bốn năm.
Anh biết cô ấy rõ hơn tôi.
Những lời này, là Giang Ngôn Chu đang tể hiện sự bất mãn với hắn.
Nếu hiểu rõ cô ấy, tại sao lại hận Đường Gia.
Tại sao những ngày sau đó, lại để cho cô ấy nhận hết đau khổ.
"Phó Trinh?"
Tiếng gọi vang lên trong đêm tuyết.
Phó Trinh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua.
Gương mặt ngày nhớ đêm mong kia, cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.
Ngay cả độ khóe môi cong lúc cười rộ lên, cũng giống hệt như trong trí nhớ.
Đường Gia che ô, trong ngực còn ôm một cái ô, kinh ngạc trợn to mắt.
"Sao anh lại tới đây?"
Phó Trinh đau lòng, trong mắt cô nhìn chỉ có sự ngạc nhiên.
Cô ấy đã buông được rồi.
Hắm trầm mặc một lát, nói: "Đến bàn chuyện làm ăn, đi ngang qua đây, gặp Giang tiên sinh, nen bọn anh chuyện trò vài câu."
"Đi ngang qua...... khu này sao?"
Đường Gia có chút nghi hoặc.
Giang Ngôn Chu hỏi: "Sao em lại xuống đây?"
Đường Gia nhớ ra gì đó, đưa ô cho anh: "Em thấy tuyết rơi quá lớn, sợ anh bị cảm, xuống đưa ô."
Khi cô nói chuyện với Giang Ngôn Chu, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt ấm áp.
Chứng kiến cảnh này Phó Trinh đau đớn.
"Anh muốn vào nhà ngồi không?" Giang Ngôn Chu lịch sự hỏi.
Phó Trinh cười cười: "Không được rồi, tôi có chuyến bay vào buổi tối, không có thời gian."
Đường Gia quấn chặt áo khoác, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Anh chờ em một chút."
Nói xong xoay người chạy vào trong nha.
Giang Ngôn Chu mặt không chút thay đổi, đi theo.
Phó Trinh ở dưới lầu đợi một lát, tuyết càng lúc càng lớn.
Trời xám xịt, ép lòng người buồn bực.
Dạ dày lại bắt đầu đau.
Trương Hành gọi điện thoại tới, "Phó Trinh......"
Cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
"Báo cáo kiểm tra của anh đã có, ung thư dạ dày."
Phó Trinh đứng yên không nhúc nhích, cũng không biết là nghe thấy hay không nghe thấy, ngửa đầu nhìn tuyết lớn xa vời, ừ một tiếng: "Biết rồi."
Sau đó cúp điện thoại.
Hắn giống như người rảnh rỗi, tiếp tục đứng chờ, ánh mắt thủy chung nhìn cửa ngôi nhà nhỏ.
Một chùm ánh sáng ấm áp từ bên trong chui ra, rơi trên mặt tuyết, chiếu thành một hình thang.
Một lát sau, Đường Gia một mình đi xuống.
Giang Ngôn Chu bọc cô thành một quả cầu bông nên đi lại hơi bất tiện.
Cô mang một cái hộp nhỏ màu đỏ, cố hết sức đi tới, đưa cho Phó Trinh.
"Đây là bánh chính tay em làm đấy, anh mang đi ăn trên đường về nhé."
Phó Trinh nhận lấy, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, Đường Gia rất thích nướng bánh.
Nhưng làm rất khó ăn, toàn mùi trứng thối.
Toàn bộ sản phẩm thất bại đều được đưa vào bụng hắn.
Cô ấy không có tài nấu nướng.
Phó Trinh lúc đó còn nói, sau này phòng bếp trong nhà phải ghi biển cấm Đường Gia.
Đường Gia chân thành nói: "Cảm ơn anh đã quyên tiền cho chúng tôi."
Phó Trinh biết, tổ chức của các cô đang giúp đỡ một số người bệnh tâm lý có cuộc sống khó khăn.
Vì vậy, nó cần được quyên góp hàng tháng.
Bản thân thì giữ lại một ít làm sinh hoạt phí.
Phó Trinh nói một câu: "Khồng cần khách sáo."
Sau đó nhìn chằm chằm mặt cô, "Trời lạnh, em về đi, sau này anh sẽ không đến nữa."
Đường Gia cười cười: "Sao có thể chứ, sau này trao bằng khen, còn phải mời anh đến."
Cổ họng Phó Trinh nghẹn lại, không nói gì.
Cô xoay người, giày trượt tuyết giẫm trên mặt tuyết, một giây trước khi vào cửa, cô quay đầu lại, gọi anh một tiếng: "Phó Trinh."
Phó Trinh lập tức ngẩng đầu nhìn, trái tim chợt sống lại.
Hắn chờ cô nói điều gì đó.
Chỉ thấy Đường Gia cười cười với hắn: "Năm mới vui vẻ."
Một câu chúc mừng năm mới rất bình thường.
Ngay cả chúc sức khỏe cũng không có.
Trái tim Phó Trinh lại yên bình như cũ, hắn đứng trong gió lạnh, trả lời: "Năm mới vui vẻ."
(Hết)