Chương 11: Nữ hầu cứu viện
Lạnh lẽo...
...
Cô độc...
...
Buồn bã...
...
Trong mơ màng, A Nhi vẫn biết "A ha! Mình đang trôi đi" ý nghĩ như vậy.
Qua đôi mắt khép hờ, đứa trẻ ngắm nhìn bầu trời.
Đó là một màn đêm đen đặc.
Đôi khi ánh chớp lóe lên cũng chỉ thoáng qua một màn mây mờ xám xịt... cũng như cái tương lai bất ổn của cậu vậy.
Cơn bão tàn bạo vẫn tàn phá khắp nơi. Mặc cho sự thật là chủ nhân của nó đã tan biến.
Vị thần gió đã mang nó đến, cơn bão Địa Trung Hải này không phải do quyền năng ông gây ra.
Nếu không can thiệp, nó thật sự sẽ đổ bộ vào đất liền Napoli chỉ sau vài ngày nữa. Chỉ có điều do Dị thần cố tình thúc ép nó trưởng thành và di chuyển sớm hơn dự kiến mà thôi.
Với lượng mưa trung bình đạt mức hơn 500mm trong vòng 24 giờ, n·gập l·ụt xảy ra và một số nơi cần di tản nhanh chóng đã là điều tất yếu.
Bởi chẳng mấy chốc thôi, l·ũ l·ụt sẽ nhấn chìm các ngôi nhà, cuốn đi ô tô, tài sản, thú cưng, ... của người dân. Và nếu không cẩn thận là cả tính mạng của bọn họ.
A Nhi trôi theo dòng n·ước l·ũ.
Thật may mắn, khi quyền năng vừa hết hạn, bàn tay sắt che chở em vừa tan biến và rồi bị n·ước l·ũ cuốn đi.
Một tấm ván gỗ không biết từ đâu đến, cứ thế mà dán sau lưng A Nhi, qua một thời gian đã đẩy em ấy lên mặt nước và giữ nổi như thế trôi theo dòng chảy.
Sự may mắn ấy cứ như kỳ tích, đối với những cá thể Campione như cậu bé lại gần là một loại năng lực vậy. Theo bản năng chỉ cần đưa ra ý niệm muốn được giúp đỡ, [Thế Giới] sẽ đáp lại và tạo ra cơ hội cho họ theo cách nào đó.
Bị dòng l·ũ c·uốn đi, đứa bé kia bất lực phản kháng. Đến cả ý thức còn u mê kia có nhận ra tình cảnh hiện tại hay không còn là một dấu chấm hỏi.
Trên những con đường được quy hoạch rộng lớn và thoáng đãng, n·ước l·ũ dễ dàng xuyên qua mà không gặp bất kỳ trở ngại. Không có thứ gì tồn tại trên đường đi có thể ngăn lại A Nhi lúc này.
Dù là hàng dài những chiếc xe con đổ hai bên đường, hay những cây xanh to lớn vững chãi. Tất cả đều bị dòng n·ước l·ũ vô tình dạt sang, quật ngã khỏi đường đi một cách không thương tiếc.
Không cách nào A Nhi thoát khỏi dòng lũ cuồn cuộn. Vì dù là có thứ gì để bám vào đi chăng nữa, A Nhi cũng chẳng còn tay để nắm lấy.
Từ địa hình đồi của Vomero nước chảy xuống con dốc sẽ càng nhanh càng siết chặc. Dòng lũ sẽ cuốn A Nhi đi qua Chiaia rồi đổ ra bờ biển mất tăm m·ất t·ích. Cho dù đứa trẻ là một sát thần với thể chất vượt xa người thường, trong tình huống trọng thương và mất đi "nanh vuốt" cũng ắt hẳn phải c·hết.
Chỉ là một chút nho nhỏ đối với tương lai dự đoán nhưng kết quả của nó được tiên liệu sẽ là một bad ending.
Nhưng không một ai mong muốn một kết cục xấu cả. Cho cả chính bản thân người đó lẫn những người xung quanh mà họ yêu thương quý trọng.
Một khi biết được phía cuối của chuỗi số phận chỉ có khốn khổ chờ đợi họ... Thì một ai đó... Ít nhất sẽ có cá nhân liên quan đứng lên ngăn cản, không cho thực tế trở thành một hồi bi kịch.
Dùng cả tánh mạng, phát động phép mầu có thể bẻ ngoặt cả con đường số phận và tiến đến một kết thúc có hậu.
Thế nhân gọi đó là —— Dũng Giả!!!
Và——
[Người đó] đã tìm thấy A Nhi ngay lúc này.
Tư thế uyển chuyển như cánh bướm, tốc độ lại nhanh chóng tựa loài báo săn. Cô ta dựa vào đạp lên những vật nổi như ô tô, cây cối, đôi khi nhảy lên di chuyển qua những mái nhà bị ngập.
Đôi mắt cô sáng lên trong đêm đen bão tố, ánh tím xẹt qua chỉ để lại một vệt sáng dài như đuôi sao rơi.
- Tìm thấy rồi! Cậu Arthur!!
Thân ảnh yểu điệu vượt qua gió lớn, không màn phong bạo nhảy qua từng mái nhà, mục trừng dõi theo mục tiêu trôi trên dòng nước siết.
- Hỡi đôi cánh của Mercury xin cho ta che chở ân huệ.
Trong giọng nói ngâm nga giai điệu mê hoặc, khí thế quanh thân dâng lên cùng ánh sáng ma thuật. Cristina toàn lực đuổi theo.
Cuối cùng tại một đoạn giao nhau của con đường huyết mạch Via Al·essandro Scarlatti, nơi một cái cây đổ ngã nằm chắn ra đường.
Nhân cơ hội dòng chảy bị chặn lại, coi gái không do dự nhảy xuống khi miếng ván chở A Nhi sắp đến gần.
Gần như thẳng đứng, cô gái liều lĩnh rơi tự do từ độ cao hàng chục mét, sau đó nhẹ nhàng chân đạp thân cây như hoa rơi chẳng hề hấn gì.
Nhanh chóng chạy ra giữa dòng nước cuốn, động tác ngăn nắp liền mạch. Cô cúi người, đùi và chân thon bám chặc vào thân cây, chờ thời.
Tiếp đó là... 1 ... 2 ... 3!!! Ngay lúc này!
Đôi tay vươn ra ôm lấy đứa bé khi tấm ván vừa mắc lại.
Cảm giác ôm này... có gì đó không đúng lắm. Nhưng một tia chớp chiếu sáng cảnh tượng tiêu điều, cùng âm thanh đùng đoành vang lên báo hiệu nơi này không thể ở lại.
Lập tức bế cậu chủ lên, đôi chân thoăn thoắt lại nhanh chóng vọt nhảy qua cuồng phong cùng m·ưa b·ão tìm nơi trú ẩn.
- "Tình hình này thì không thể lại chạy rồi. Mình nên tìm nơi nào đó an toàn để trú ẩn thôi."
Cân nhắc dòng n·ước l·ũ đang lên cao cùng m·ưa b·ão mãnh liệt, Cristina ưu tiên một nơi cao ráo, chắn gió, kính đáo, nếu được là phải đầy đủ tiện nghi.
- "Xác định! Đương nhiên là khách sạn rồi~~!"
Mục tiêu cũng không khó tìm, dù sao Vomero cũng là thắng cảnh du lịch hằng năm thu hút không biết bao nhiêu lượt du khách lui tới. Nhà nghỉ, khách sạn bình thường không cần phải nói, đến khách sạn năm sao, sáu sao trang trí như lâu đài hoàng gia, phục vụ chu đáo, đủ loại công trình giải trí cũng không phải hiếm.
Nhưng vấn đề bây giờ là... vào bằng cách nào?
Các công trình giờ đã bị nước ngập úng, dòng chảy siết không e ngại chảy vào các kiến trúc lấp kính cửa ra vào.
Cristina thở dài, thầm nghĩ chỉ còn cách leo lên sân thượng tìm lối vào. Dù không mạnh về vũ lực, cũng không am hiểu kỹ năng đạo tặc phá khóa, nhưng là một phù thủy được huấn luyện bài bản, một hai cái khóa sắt hay cổng thép đối với cô cũng không thành vấn đề.
Đạp vách tường, thẳng đứng lao lên như đất bằng, chẳng mấy chốc nàng hầu nhỏ đã đứng lên tầng thượng của nhà nghỉ Residenza Scarlatti.
Một nơi như thế nào đâu? Nếu là một ngày nắng đẹp, với tầm nhìn bao quát Vomero với mảng cây xanh yên tĩnh, nghỉ ngơi ngồi bên bàn tiệc trà ăn một miếng bánh kem trái cây, ngắm nhìn cảnh sắc thơ mộng thì thật tuyệt. Nhưng giờ đây có chút tiêu điều, tầng thượng bây giờ mặt cho nước mưa xối xả, bàn ghế ngổn ngang mặc gió thổi có chút thê lương.
Cristina bế A Nhi tìm lối vào, nhưng linh giác của cô bỗng réo vang. Một lượng linh lực không rõ đang nhanh chóng tụ tập trên bầu trời.
Không có thời giờ suy xét, cô gái bật nhảy về phía trước.
Chỉ nghe sau lưng là những tiếng nước ầm Ầm, tiếng gạch tường vỡ nát. Cô gái không nhìn lại cắm đầu chạy.
- KYAAaa!! Cái gì vậy?
Thứ đó đang đuổi theo, nó cuốn theo nước mưa, chảy ngược hội tụ vào tầng mây. Ánh chớp giật lộ ra một con vật di chuyển uốn lượn như rắn nước. Dần dần cái đầu của "nó" lộ ra.
Đó là một con rồng!
Một con rồng kiểu phương Đông với cơ thể tạo thành bởi nước, được mây bão che lấp thân hình, cái đầu dữ tợn nhìn xuống mặt đất. Con mồi của nó rất rõ ràng, trong tròng mắt phản chiếu thân ảnh nhỏ bé của nàng phù thủy và đứa bé sát thần. Nó mở hàm, từ trong miệng, loài rồng vòm họng vang ra tiếng rống, tạo ra rung chấn vang động khắp bầu trời Napoli.
*NnGAnnnggggg————————!!!*