Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 13: Sát thần chi MẪU




Chương 13 Sát thần chi MẪU
A Nhi mở mắt, ấn tượng đầu tiên là xám ngắt.
Một vùng không gian không có biên giới kể cả đường chân trời, chỉ có một màu xám u ám thống trị tất cả.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, ánh mắt A Nhi ngước nhìn lên.
Và ở đó là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu hồng nhạt dịu dàng nhìn cậu. Thiếu nữ độ chừng đôi mươi, mỹ mạo như thiên công tạo tác, bản thân còn dường như là hiện thân của nét đẹp hoàng kim, bụng nhỏ eo thon, nên nở nang chỗ nở nang, nên mảnh khảnh chỗ tinh tế.
Trong một khoảng khắc~~ A Nhi loáng thoáng thấy được hình ảnh vô số cánh hoa hồng đào lả lướt phất phơ trong gió, như đang sôi nổ vui đùa cùng đồng bạn trong làn nhạc trời du dương.
-Ưm... cô...ng..ô...?
Thiếu nữ ngồi gối đùi cho cậu, hai tay không an phận mà không ngừng nắn bóp gương mặt A Nhi, mỉm cười vui vẻ.
- Ôi chao~nhìn gương mặt dễ thương này đi, đoán xem? Là vị nào mỹ lệ nữ thần nặn ra tác phẩm nghệ thuật nha~~
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tóc của A Nhi, vuốt nhẹ từng sợi tóc của cậu bé một cách trìu mến.
- Còn đang bối rối sao?! Đừng lo, ta ở đây để giúp đỡ, bé con.
- ...?
Đây là đâu? Ta là ai? Ta muốn làm gì? Liên tục nhân sinh tam vấn lướt qua trong đầu, A Nhi không biết phải nói gì vào lúc này.
Do em ấy không thể thích ứng khi ở nơi hoàn cảnh xa lạ, tiếp xúc người không quen biết. Chứ thật sự không phải bởi vì thẹn thùng, bỗng dưng có một chị gái xinh đẹp tiếp xúc quá thân mật, nựng má hay khen gợi cái gì đâu... chắc thế.
A Nhi đỏ mặt, ánh mắt né tránh, muốn xoay người ngồi dậy nhưng bị cô gái đè lại.
Thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng bật cười trước phản ứng của A Nhi.
Cô gái đoan trang tinh tế mỹ mạo, mỹ lệ lại điểm tô chút tinh nghịch khả ái. Mái tóc hồng nhạt bồng bềnh được buộc thành đuôi ngựa dài qua thắt lưng, trên đầu là một chiếc kẹp tóc đính pha lê hình bông hoa nở rộ làm trang trí. Đôi mắt cô xanh biếc tựa đá quý cũng trùng màu viên pha lê, đồng tử phát ra ánh ngấn bạc tinh quang, cùng một đôi tai yêu tinh nhòn nhọn lấp ló đầy mộng ảo.
Cuối cùng, thiếu nữ vận lên bộ bào y phong cách Hy Lạp cổ đại, chỉ nhìn thôi cứ ngỡ như thiên nữ giáng trần.
Mà sự thật—— thiếu nữ mỹ lệ ấy thật sự chính là một nữ thần.
- Không phiền chút nào đâu! Thậm chí, ta thích cho em tựa đầu lên đùi ta, bé con.
Dường như biết em ấy nghĩ gì, thiếu nữ tỏ ra rất dịu dàng làm A Nhi không thể nổi lên lòng phản kháng, cứ thế thuận theo nằm lên đùi cô.
- Xin hỏi, ngài là...
-Em hỏi ta là ai... Vậy đấy, ta là Pandora. Nhưng ta thích khi em gọi ta là 'Mẹ' hơn.
Pandora tiếp tục vuốt tóc của A Nhi, bàn tay mềm mại của cô di chuyển nhẹ nhàng nhưng chắc khỏe.
-Ngài Pandora...đây là đâu vậy?
A Nhi nói sang việc khác nhằm đánh lạc hướng cơn bối rối của mình. Có một nữ thần xinh đẹp dịu dàng với mình và tự nhận là 'mẹ' A Nhi thật bất ngờ thẹn thùng lại bối rối.
- Bé con thật tinh ý nha.
Pandora tinh ý chỉ cười nhẹ không nói. Cô tiếp tục vuốt tóc của A Nhi, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển trên đầu tóc của cậu.
- Nơi đây là [Ranh giới của Sự sống và Sự bất tử] nói dễ hiểu hơn thì đại khái tương tự như là [Cõi âm gian] [Suối vàng] chỗ như vậy.

Nữ thần kiên nhẫn giải thích với giọng dịu dàng, lát sau thêm phần vui vẻ tinh nghịch.
- Còn nữa, ta chính là phụ trách chuyển sinh cùng tiếp viện cho các Sát thần, nên nói [Mẹ của các Campione] cái thân phận này là tuyệt đối không sai đi đâu được, nên đừng cứ xưng hô 'đại nhân' cái gì cảm giác quá xa lạ, cứ tùy ý gọi ta mama, mommy, hay mẹ yêu dấu, thân yêu mẫu thân các loại đều được nha~~
- Vậy... Pandora mẫu thượng... đại nhân...
- Ôi chao, quá trang trọng rồi, tùy ngươi vậy, dù sao cảm giác lần đầu gặp đã thân mật quá cũng rất gượng ép đi, cứ xem ta như nghĩa mẫu, mẹ nuôi là được rồi, dần sẽ quen thôi~~.
A Nhi rất muốn nói, "Pandora đại nhân, ngài là trẻ con sao" khi nữ thần làm gương mặt nũng nịu phồng má, nói cô đang cắt nghĩa cho đứa bé chi bằng nói là giống đang tự an ủi bản thân mình hơn.
Tầng quan hệ này coi như xác định thật sự rồi, A Nhi hồi còn ở dinh thự Cavalieri, ngâm mình trong thư viện cũng đã xem qua đoạn bí văn này.
Tất cả Campione đều được xem con tư sinh của Pandora cùng Epimetheus.
A Nhi qua đó đối với Pandora cảm quan còn rất tốt, mang tiếng là Sát thần nghĩa mẫu, cô chính là người hậu viện cho cậu cùng những người ae khác, tuy được mô tả là một người tùy tính không chịu trách nhiệm "vui vẻ quái" nhưng đôi sẽ đưa ra một ít ám chỉ, giáo dục hay trợ giúp trong một số trường hợp đặc biệt.
Đúng vậy —— Pandora là một vị rất sắc sảo cùng ngọt ngào nữ thần đại nhân.
Chẳng bù lại cho người chồng của cô Epimetheus, tiêu chuẩn cho thể loại chơi xong không chịu trách nhiệm, tùy hứng mặc kệ "đám con cái" tự sinh tự diệt. Chính vì vậy nên hội anh chị em Campione mới có biệt danh là [Đám con hoang của Epimetheus] hay [Ngu giả chi tử](Epimetheus là Titan của nhận thức muộn màng, trong thần thoại mô tả ông là kẻ bất tài và ngu ngốc).
- Cảm ơn người, Pandora... A Nhi vô cùng biết ơn nhưng A Nhi đã không còn nữa... nên không thể báo đáp người.
Pandora nghe vậy bỗng ngơ ngác một chút, ý thức được đứa bé hiểu lầm cái gì cô nhanh chóng giải thích.
- Ai nha~ mặt dù nơi đây ý nghĩa nào đó rất gần với [Hoàng tuyền] nhưng người sống chưa chắc không thể đến rồi. Trên thực tế, trong [U Thế] có rất nhiều tồn tại bí ẩn nha.
Nữ thần một ngón tay khẽ đưa lên môi, giọng điệu bỗng hơi chút trầm xuống, cùng ánh mắt kết hợp khóe môi nụ cười bí hiểm càng lộ ra vẻ thần bí khó đoán.
- An tâm đi, cơ thể của bé con ở hạ giới được bảo vệ và che giấu rất kỹ, ngủ một giấc là sẽ không có việc gì.
- Che giấu?
A Nhi thấy kỳ lạ, theo đó nghi vấn nảy lên là không dừng được... tại sao phải che giấu lên cậu = có thứ gì hoặc ai đó nhằm vào cậu = để khiếm người bên cạnh cậu đề phòng phải là kẻ mạnh mẽ cỡ nào = là Dị thần = người bên cạnh cậu gặp nguy hiểm!!!
- PANDORA ĐẠI NHÂN——!!
- Bình tĩnh đã, lúc này rời đi thì em cũng không thể tỉnh lại trong vòng một ngày đâu... ta cũng có việc quan trọng cần nói với em đây.
Nữ thần liên tục xoa đầu an ủi, A Nhi yên lặng lắng nghe nhưng trong lòng lo lắng rối bời.
- Ai~ bé con thật tinh ý, bình tĩnh nghe ta nói cũng đừng kích động.
Cô kể lại sự việc sau khi cậu bé b·ất t·ỉnh, nàng phù thủy đã cố gắng để đưa A Nhi ra khỏi dòng lũ, sau đó mang cậu chạy khỏi nanh vuốt con rồng nước ra sao.
A Nhi cảm thấy bứt rứt, ánh mắt ướt át không chịu nổi chảy xuống nước mắt.
- Thật xin lỗi! Là A Nhi sai... A Nhi là đứa xui xẻo mang bất hạnh cho mọi người...
Pandora dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, an ủi.
- Đừng khóc nha, ta bảo đảm mọi chuyện sẽ ổn thôi, đối với kiên cường lại dịu dàng dũng cảm thiếu nữ thì... mỹ lệ lại khả ái nữ thần ta đây chắc chắn sẽ ban tặng gia hộ~
Nghe được cô nói như vậy, A Nhi rơi xuống cảm động nước mắt, quá xấu hổ nhưng em ấy không biết gì khác ngoài lòng cảm ơn sâu sắc.
- Cảm ơn người... A Nhi không biết lấy gì báo đáp...

- Bé con muốn lấy lòng ta sao, thật đáng yêu, cuối cùng ta cũng đợi được trong đám con cái có một đứa có lương tâm... sụt sịt...sụt sịt...
A Nhi nhìn thấy nữ thần quay mặt đi một tay lâu khóe mắt, ngỡ rằng cô cảm động thương tâm, A Nhi cảm giác thật áy náy. Theo cậu, trong truyền thuyết thí thần giả Campione đa phần toàn bọn đầu gỗ, tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, ngoài may mắn thì cái gì cũng sai, chắc hẳn Pandora đã phải dùng hết tình thương yêu bọn ấy đến kiệt quệ.
Nghĩ đến đó, trong lòng cậu bé hướng về nữ thần bắt đầu nảy sinh cảm xúc, bùi ngùi, biết ơn,... cùng áy náy xấu hổ.
- Thân...thân...ân...
- Ân? Em nói cái gì?
- Thân yêu... mẫu thân...
- Ai nha? Ta không nghe rõ? Ta xem... là tiếng em quá nhỏ rồi, có thể lớn tiếng lặp lại lần nữa sao ??
- Thân yêu—MẪU THÂN— đại nhân——!
A Nhi bối rối quay đầu, muốn tìm cái hố nào đó nhảy vào cho xong đi, ngặt nỗi gương mặt đứa bé chuyển chỗ nào cũng không thoát được cặp đùi mềm mại đầy đặn của người mẹ nuôi xinh đẹp.
- Á ra~ con yêu của ta, ngoan ngoan~
Quá ngượng ngùng, A Nhi đỏ hồng gương mặt, trong một phút yếu lòng em ấy dường như cảm thấy đã mất đi cái gì đó... Nhưng không đợi cậu cảm khái bao lâu, nữ thần nghiêm túc tiếp lời.
- Trò đùa dừng ở đây thôi, hãy yên tâm rằng người thiếu nữ kia sẽ không có nguy hiểm đến tánh mạng. Thời gian không còn nhiều đâu!
A Nhi nghiêm túc lắng nghe, khí thế trên người nữ thần thay đổi làm cậu biết lời cô nói ra sau đây rất nghiêm trọng.
- Đầu tiên, ta cần nhắc nhở em đang bị thần linh ác ý nhằm vào... có thấy đáng sợ không?
Pandora dùng tiêm tế ngón tay chọc chọc chiếc má phúng phính, A Nhi cố tránh đi vừa hỏi.
- Tại sao vậy? A Nhi làm gì sai rồi?
- Là có kẻ cố ý gây rối nha, một kẻ đến từ bên ngoài thế giới này.
Pandora giọng ôn tồn giảng giải, một ngón tay đặt kề môi chỉ lên trên, nhắm mắt nhớ lại.
- Tên đó am hiểu phong thủy thủ đoạn lại dùng vô cùng độc ác thủ pháp phá đi nhiều nơi Long mạch nước Nam... Chôn trụ người, huyết tế trấn yểm, yểm bùa Lỗ Ban, dùng mưu làm đường khoan xuyên long mạch trong núi... Chỉ trong vòng một năm, khắp nơi Nam quốc linh mạch tổn hại, thần linh thần thú bị ép hiện thân gây t·hiên t·ai hại họa. Nơi cuối cùng hắn ra tay, bé con cũng biết đúng không?
- Là Tp.HCM!!
A Nhi không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi được Michela cứu khi đó, toàn thân đứa bé bỏng rộp cháy khét, khắp nơi khung cảnh chìm vào biển lửa, tiếng la hét khắp nơi tựa như nhân gian Địa Ngục.
- Đúng vậy, nhưng y là bị thần phạt mới chạy chốn rồi đâu, vị kia Hỏa Thiên khi đó thế nhưng là vô cùng tức giận. Bé con là sau đó mấy ngày thảo phạt ông ta mới bị chư thần Nam quốc nghĩ lầm là toàn bộ sự kiện cuối cùng chủ mưu nha... Bị mang ra trút giận đâu...
- Nhưng mà không phải A Nhi làm...
- Ta cũng bảo họ thế, họ lại cứng đầu không nghe vào, dù sao cũng đã ở trên đất biến thành dị bản chính mình, toàn bộ điều điên rồi.
- Kẻ ác kia cũng rất xảo quyệt, dường như có thứ gì che đậy nên chúng thần thiên nhãn cũng khó mà tìm ra chân thân của hắn, ai... người cũng trốn... đi ra thế giới này biết đâu mà tìm...
- A Nhi sẽ bắt hắn đền tội!!! A Nhi thề!!
Nhìn ánh mắt tức giận quyết tâm của đứa bé, nữ thần vui mừng xòe tay ra.
Tại đó là một cái giống như kén tằm đồ vật, ánh sáng bên trong tỏa ra lấp ló hình ảnh một nhân dạng tí hon.

- Chờ chính là câu này đâu~~ Bé con không làm ta thất vọng nha, đây! dùng thứ này, nó sẽ giúp em tìm kiếm kẻ kia.
- Nhân tiện, vật này ta tạo ra từ thứ gọi là [Hệ thống] từ tên đầu xỏ gây tai hại thành Athen nha, chúng dường như thông qua thỏa mãn một trình tự nào đó để đánh cắp tinh túy cốt lõi của thế giới này rồi rời đi... giống như là côn trùng có hại vậy...
- Ta mong rằng em có thể dùng nó bảo vệ thế giới này khỏi những trường hợp tương tự, bằng không tất cả... kể cả giấc mơ của ta cũng sẽ tan biến nha.
Pandora đặt cái kén lên ngực A Nhi, nó lập tức chìm vào trong không một trở ngại.
- Cám ơn! A Nhi sẽ cố gắng!!
- Rồi rồi, còn điều thứ hai đâu. Ta phải nói vì dường như bé con đối với quyền năng bản thân có cái gì hiểu lầm rồi.
- Thật sao?
- Đúng vậy, nếu đã không muốn phá hư hoàn cảnh, tại sao cứ phải dùng [Tula hóa thân] đâu? Lại cứ phải dùng bản thân đi hiến tế? Ngày đó ngươi c·hết đi tại Athen... mẫu thân ta đây nhưng là rất đâu lòng rồi.
Pandora đau lòng thổ lộ, một bên không ngừng vò má A Nhi, đứa trẻ chỉ có thể phát ra y nha y nha bất lực phản kháng.
- A...Nha... xin..nhỗi...mừ...
- Nếu không phải Rhea từ bi thì ngươi không có cơ hội sống lại, còn nhớ khi đó làm sao làm được đi?
- A Nhi không biết, lúc đó cảm giác sợ hãi...*Đùng!* một cái thì đã không biết gì.
- Thôi được rồi, trông chờ một đứa bé mới sinh hiểu rõ sức mạnh của mình chỉ qua vài trận chiến là không thể nào... vì để tốt hơn chống lại bọn xấu kia, ta sẽ gợi ý cho em một chút.
A Nhi biểu lộ một vẻ mặt "ta sẽ cố gắng" chờ đợi chỉ dạy.
- Hỏa Thiên là thần của ngọn lửa, bản thân tên thật có Ignis, Ugnis, Agnish, Agni đều có ý nghĩ chỉ ngọn lửa linh thiêng của các vị thần. Thời xa xưa, người ta coi ông là đứa con của mặt trời xuất hiện với hình hài một con chim, hơn thế nữa ông là sứ giả của thiên đường ban phát ngọn lửa cho nhân loại.
Ánh mắt nữ thần trông xa xăm dường như đang tận mắt chứng kiến thời đại cổ kim đã qua.
- Từ khi có hơi ấm, đời sống được đảm bảo thì con người bắt đầu phát triển suy nghĩ phức tạp về tinh thần...phải, họ nhớ ơn tự nhiên và tạo dựng hình ảnh các vị thần. Theo đó, việc tạo ra một nghi thức gửi những món quà trong tay đến những vị thần trên trời là tất yếu. Thông qua ngọn lửa, hiện thân vị sứ giả đến từ thiên đường, trở thành thứ trung gian giao tiếp giữa hai giới trời và người, đó chính là khởi đầu của phong tục hỏa tế...
Đến đây cô hơi tạm dừng nhìn lại đứa bé, mỉm cười.
- Bé con rất lương thiện nha, quyền năng đạt được chính là cái này rồi, về sau chỉ cần có vật tế phù hợp là có thể, không cần lại tổn thương mình. Ta nói nhiều quá không tốt, Sát thần, con của ta là phải trải qua thực tế chiến trận mới khỏe mạnh trưởng thành.
- Đúng rồi—!
Cô đập tay.
- Quyền lực đoạt từ Nam Thiên Tướng Quân cũng đã hoàn thành rồi, lúc ra ngoài có muốn hay không thử một chút.
- A Nhi đã biết, nói như vậy có phải A Nhi có thể thông qua đó gửi quà cho người.
- Nhận ra rồi sao! Cứ thử xem đã~~
Lúc này, bỗng A Nhi cảm giác mê vựng, tầm nhìn dần dần đen đi xuống.
- Đến lúc rồi sao, ta rất vui, bé con còn nhỏ phải giữ gìn bản thân, tuy là con ta nhưng không phải cứ ôm một đầu nhiệt huyết lao vào chiến trận mới được, nghỉ ngơi nên nghỉ ngơi, thích ăn uống vui chơi thì thoải mái.
- À! Tuy ở nhân gian cũng có mấy cái anh chị nhưng cũng đừng đến gần quá, đối phó với chúng rất có hại tinh lực rồi, nhất là ba đứa lớn nhất, tuy cùng là con ta cũng không nên thân thiết gọi anh chị nha, chúng không thích đâu— đây là kinh nghiệm của Aisha, phải gọi là... ông bà nha~~ dù sao cũng trên trăm tuổi rồi!
- Riêng ta thì vĩnh vĩnh là như bông như hoa tuổi trẻ xinh đẹp nữ thần đại nhân rồi... Ài hắc~~
Trở lên là lời khuyên của vị nữ thần thanh lịch, vui vẻ và phóng khoáng ấy. Từ thời khắc này trở đi chính là sự khai sinh về truyền thuyết của vị bá vương du hành qua đa nguyên thế giới.
Hành trình chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.