Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 19: Điều tồi tệ nhất




Chương 19: Điều tồi tệ nhất
Tiếng gió heo hút vần vũ đảo loạn thiên tượng, chú lực phóng lên tạo nên cột sáng đâm thẳng hư không, tạo ra một cái lỗ hổng mà quần mây chung quanh cuộn tròn dữ dội.
- Tỉnh lại đi, đừng làm chị sợ, điện hạ!!
Tiếng ai thán của nữ nhân, nghe cô ta đau khổ và sợ hãi, cầu xin lòng thương sót.
Arthur mở mắt, như được giải thoát khỏi cơn mê mang ác mộng, cậu bé hít thở sâu đổi mới làn khí trong lành tràn ngập khoang ngực.
- A... mùi thơm quá, thật dễ chịu!
Có vẻ cơ thể có một mùi hương tuyệt hảo là đặc trưng vốn có của dòng phù thủy xuất thân từ lò đào tạo Diana...
- Chuyện gì vậy?
- Điện hạ tỉnh rồi, Em làm chị s·ợ c·hết kh·iếp, thật đó!
Diana lúc này ôm chặt Arthur vào lòng, đôi gò bồng đào tuy không phải vĩ ngạn nhưng lại vừa vặn êm ái nâng lên gương mặt khả ái kia, đôi mắt trống rỗng của Art biểu lộ vẻ khó hiểu.
- Xin lỗi, A Nhi làm chị lo lắng rồi.
Cảm nhận được sự quan tâm từ đấy lòng cô gái, cậu bé cảm kích làm đáp lại.
Em ấy đã nhầm lẫn nỗi lo sợ của vị phù thủy là hướng đến mình, quan tâm đến chính mình, nào biết được người bảo hộ cho Napoli đã sợ hãi đến mức nào khi cho rằng viễn cảnh tai họa mới một tuần trước tại Vomero sẽ xảy ra một lần nữa.
Vừa mới lúc nãy thôi, chú lực của vị vua quỷ ngây thơ đã bùng phát dữ dội, xông thẳng tầng mây, làm xao động khí quyển lẫn gió biển cuồn cuộn ngỡ như sắp bão đến.
Diana đương nhiên sẽ không nói ra điều này.
- Bài học của điện hạ sẽ kết thúc ở đây được rồi, em có thể đi dạo đâu đó quanh đây một lúc đấy. Nhưng nhớ đừng rời tầm mắt chị quá xa.
- Ưm...ây da.
- Sao thế?
Diana thả ra cậu bé và dặn dò, Arthur cũng gật đầu nhưng vừa định đứng dậy thì cả người cậu bỗng ngã về phía sau nằm ra bãi cát trắng.
- Ch... chân A Nhi tê rồi, đi không được.
- Này là do ngồi một tư thế quá lâu, mới bắt đầu ai cũng vậy cả, để chị giúp em xoa bóp, hì hì.
Diana từ từ giúp cậu bé duỗi thẳng hai chân, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa giúp em ấy thư giãn, điều này máu huyết được lưu thông và cơ bắp được thả lỏng. Bầu không khí cả hai cũng được đánh sinh động, xoa dịu đứa trẻ đồng thời an ủi nỗi lòng cô gái.

Art bất lực chỉ yên lặng nằm hưởng thụ, trên bờ biển được tô màu vàng cam khi ánh rạng đông dần dâng lên.
Vầng dương rực rỡ một lần nữa phủ lên vùng đất của thánh nữ ánh sáng, gió biển xua đi mây đen lộ ra khung cảnh nên thơ của cát trắng cùng nước biển xanh biếc, những cánh chim hải âu bay lên đón chào một ngày mới bắt đầu.
- Có thể dò xét tung tích của dị thần cùng ma vương mà không bị phát hiện?! Thậm chí có thể thông linh với điện hạ từ một nơi xa tít tắp như Kyoto?!...
- Điện hạ, người có chắc không gặp phải ảo giác? Hay cô gái đó không phải là dị giáo thần linh hoặc là vị nào đó thích đùa giỡn người Anh quốc công chúa?
Một hồi tẩm quất qua đi, A Nhi nằm một bên vừa tắm nắng vừa kể cho Diana về cuộc gặp gỡ kỳ lạ trong lúc ngồi thiền. Trong khi đó vị giáo viên của cậu thục nữ ngồi khép chân một bên trên tấm thảm, lắng nghe câu chuyện và đặt ra nghi vấn.
- A Nhi cảm giác là sự thật.
Vị hoàng tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngẫm lại cuộc giao tiếp sau đó kết luận một cách chắc chắn.
- Vậy tiếp theo người định làm gì? Đến Nhật Bản khuất phục Tứ đại gia tộc cùng Ủy ban Biên soạn lịch sử?... Ai cha, như vậy rắc rối lớn rồi đây!
- Không! Chỉ là gửi thiện ý nhắc nhở, b·ắt c·óc rồi giam cầu người khác là rất xấu.
Đứa bé thành thật đáp lại, với quyền lực hiện tại của cậu, muốn một ai đó được tự do chẳng lẽ còn rất khó?
- Vậy là ngài định gửi một thông báo trước tiên! Nhưng nếu họ không nghe lời đâu?
-...
A Nhi không trả lời yên lặng nhìn cô, vẻ mặt ngây ngô khó hiểu, hiển nhiên trường hợp đó không nằm trong tưởng tượng của cậu.
- Có phải ngài cho rằng với thân phận là một Campione, chỉ cần một câu nói là có thể làm bọn họ răm rắp nghe lời?
Cậu bé gật đầu tỏ vẻ khẳng định, là người đã làm ra đối với bản thân định vị, thông qua các nguồn thông tin từ những người chung quanh lẫn kiến thức từ thư viện nhà Cavalieri. Cậu biết trong mắt các pháp sư, Campione là đối tượng họ không thể đối nghịch.
Một thực thể đã dùng sự tàn nhẫn để g·iết c·hết và c·ướp đi quyền năng của một vị thần, một con quái vật thật sự chuyên gieo rắc bất hạnh những nơi hắn đi đến, cai trị vùng đất bằng sự tàn bạo và mọi lời nói mà hắn áp đặt chính là luật lệ.
Không một con người bình thường nào dám đứng lên chống lại hắn ta, bởi những kẻ dũng khí nhất, tài năng ưu tú nhất và đủ ngu ngốc làm điều đó từ lâu đã trở về với đất mẹ.
- Nhưng nếu như là trường hợp cá biệt đâu? Điện hạ sẽ làm thế nào?
A Nhi lắc đầu, bởi cậu không biết khi ấy mình sẽ làm gì.
- Điện hạ, chị khuyên em lúc ấy không nên vì thương hại hay lý do nào khác mà gạt bỏ tôn nghiêm của một vị vua.

Diana thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc, lời nói sắc bén mà dạy bảo cậu.
- Hãy dùng quyền lực tuyệt đối của sát thần vương mà nghiêm khắc t·rừng t·rị họ.
Ánh mắt A Nhi mở to đầy kinh ngạc.
Là một phù thủy với nhiệm vụ bảo hộ, việc nói ra những lời như để ma vương l·ạm d·ụng sức mạnh để chà đạp ai đó thật đáng lên án.
- Đừng nhìn chị như vậy, đó vốn là đặc quyền của điện hạ đối với thế giới phép thuật này, hơn nữa đây là vì có kẻ dám bất kính với vị vua tối cao của các pháp sư và phù thủy.
- Nói thêm, việc này đối với một số bô lão cổ hủ giống như đánh vào tôn nghiêm của họ vậy, nếu em không ra tay thì cũng sẽ có vô số cá nhân hay tổ chức thần bí ra mặt dạy cho những kẻ khinh nhờn một bài học... nhưng vẫn có ngoại lệ.
- Một tổ chức lâu đời, tiềm lực mạnh, lại có uy tín và tiếng nói trong giới phép thuật; hay một tổ chức được chống lưng bởi thần linh hoặc Campione khác... Uy vọng của một vị vua có thể sụp đổ nếu để những kẻ đó động chạm lợi ích của ngài mà không đáp trả bằng hành động, nó còn tệ hơn nếu một số tên ngu ngốc dám lấy đó làm động lực thách thức thậm chí tổn thương quyến thuộc của nhà vua.
Diana để lại một khoảng lặng để Arthur tiêu hóa và suy nghĩ.
- A...! A Nhi trở nên như vậy, liệu Lala...
- Là lo lắng cái nhìn của em ấy sao? Đừng lo rồi, tuy là một cái theo đuổi mỹ đức cao quý hiệp sĩ, nhưng Lala là một người rất giải thế sự, thông tình đạt lý đó nha!
- Nhưng...
- Đừng bị hào quang của cô ấy làm lóa mắt, Arthur! Nếu không hiểu lý do trong từng hành động của ai đó thì việc học theo chỉ đơn thuần là bắt chước.
- A Nhi không hiểu, thật sự không hiểu!
Nếu có tay chắc bây giờ cậu bé đã dùng nó để vò đầu, cậu phải làm gì giữa việc chọn đi theo hình mẫu lý tưởng của mình, hay trở thành một vị vua đúng nghĩa như mọi người mong muốn.
Sự thật là Arthur có một nỗi ám ảnh với thứ sức mạnh bên trong mình.
Là một n·ạn n·hân, cậu đã chứng kiến cũng như cảm nhận nỗi đau và mất mát khi thứ sức mạnh bị nguyền rủa đó tàn phá, c·ướp đi cuộc sống bình yên vốn nên có của vô số người... Thật sự, họ đã phải nhận lấy một c·ái c·hết rất vô lý!
Là một kẻ may mắn sống sót, với lý tưởng và kỳ vọng của người chung quanh, cậu phải tập thích nghi cuộc sống như hoàng gia và lớn lên như một vị vua đầy uy nghiêm và quyền lực. Cậu là niềm hy vọng và chịu trách nhiệm với cuộc sống của những người nguyện đi theo phục vụ cậu.
Nhưng dù vậy Arthur chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường, có một gia đình thuộc về mình và được bảo bọc như những đứa trẻ khác mà thôi. Trong tâm trí cậu hiện ra một hiệp sĩ với áo giáp sáng ngời với mái tóc vàng kim cùng một nụ cười dịu dàng.
- Nhưng em vẫn muốn giúp cô vu nữ đó mà phải không?
- Ưm!
Arthur không do dự một giây làm đáp lại.
Nếu người đó ở đây, cô ấy chắc chắn cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy. Cao thượng và hiệp nghĩa, người ân nhân đã cứu cậu khỏi biển lửa chính là vĩ đại như thế.

- Nếu em muốn mang đi cô ta, việc đối đầu gia tộc đang giam cầm vu nữ này là không tránh khỏi. Và chị e rằng họ sẽ không ngoan ngoãn giao người đâu!
- Em còn nhớ hai trường hợp ngoại lệ chị nhắc lúc nãy không! Xã hội thần bí Nhật Bản chính là trường hợp thứ hai, tuy bản thân quốc gia đó không xuất hiện một vị vua nào nhưng ngầm vẫn có tin đồn rằng họ chịu sự chi phối của thần linh.
- Chính anh David cũng nói cho chị vài manh mối cho rằng một cuộc chiến giữa Võ Hiệp vương của Trung Hoa và một Dị thần được giới ma thuật Nhật Bản triệu hồi, đã diễn ra đâu đó tại cuối cuộc Thế chiến lần 2.
Vẻ nghiêm trọng lộ ra Diana lời nói đề phòng mà khẳng định chắn chắn.
- Có lẽ chỉ là lo lắng thái quá, nhưng điện hạ nên trực tiếp đến Nhật Bản để hạ lệnh, tuy ngoài mặt không tuyên dương mình phụ thuộc Dị thần nhưng bọn họ chắc chắn âm thầm làm đủ thứ khó dễ, ít nhất thì vẫn sẽ tỏ vẻ phủ phục.
Arthur chú ý lắng nghe lời Diana, cậu cảm giác những chi tiết này rất quan trọng.
- Nếu Miko đó thật sự như lời em nói đã thi hành giá·m s·át toàn bộ 6 vị campione trong một thời gian khá dài, tin này mà lộ ra thì bọn họ chắc chắn chỉ có đường c·hết.
- Ai cũng có bí mật không thể lộ ra, Campione càng là như vậy! Quyền năng, thân thế, điểm yếu ... một khi thứ n·hạy c·ảm lộ ra sẽ trở thành uy h·iếp! Dù Nhật Bản có thể có thần linh làm che chở nhưng đối mặc nhiều vị Campione trả đũa nhấc lên t·hiên t·ai, không nói đến nhiều đô thị có thể bị sang bằng phá hủy, mạng người góp vào, máu chảy thành sông chắc chắn không thiếu.
- Vậy nên...
Nói đến đây nữ phù thủy đưa ngón tay lên cổ làm động tác cắt ngang.
- Nhân chứng chắn chắn phải bị diệt khẩu, dù là Miko hay người bà của cô ấy.
- ...
Đứa bé đã bị hù dọa, gương mặt xanh ngắt với ánh mắt cứng đơ, không khó tưởng tượng em ấy bây giờ đang nghĩ gì trong đầu.
- Mặc dù đây chỉ là mượn tư tưởng "chuẩn bị cho đều tồi tệ nhất" của anh David, nhưng cũng không phải không thể xảy ra, nếu điện hạ có thể trong việc này thao tác hợp lý thì kết quả sẽ không kết thúc tệ vậy đâu.
Có lẽ phải giúp em ấy làm chuẩn để đối đầu một Dị thần, tốt nhất là nói rõ tác hại để em ấy trì hoãn một chút, David rõ ràng đã cảnh báo mình rằng tổ chức pháp sư của Nhật Bản có vấn đề, Diana nghĩ trong lòng như vậy.
Bị lời nói của cô giáo lôi kéo vòng vòng, Arthur tạm bình tĩnh lấy lại tinh thần, sau đó nghi vấn đặt câu hỏi.
- David, đó là ai vậy?
- Ô hô! Em không biết sao? Rất quen đó nha, cái tên David chỉ là tên anh ta sử dụng khi hoạt động bí mật ở nước ngoài, còn tên thật của anh ấy là...
- Lý-Nguyên-Khang!
Diana rành rọt nhấn từng âm tiết một, Arthur nghe điều ngạc nhiên đồng tử giãn to.
Một cái tên quen thuộc, Arthur cảm giác một t·iếng n·ổ vừa phát ra ngay trong đầu mình.
- Là thầy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.