Khương Miêu

Chương 2: Chương 2




Thôi Yến chợt quay đầu lại, đôi mắt long lanh sáng rực.

Ta cứ ngỡ hắn muốn ta bổ gạch cho hắn xem.

Nào ngờ, hắn lại bảo muốn cùng ta ngắm trăng.

Ngắm trăng có gì hay đâu, ngẩng đầu là thấy được, ta vừa ngáp vừa nói: “Biểu ca, buồn ngủ quá rồi, hay là ta với huynh đi ngủ đi?”

Thôi Yến lắc đầu: “Không muốn.”

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ta nghiêng đầu nhìn hắn. Lông mi hắn dài, ánh mắt sáng trong, không hiểu sao khiến ta nghĩ đến dáng vẻ lúc hắn còn chưa ngốc.

Một vị công tử cao quý, khí chất như trăng thanh gió mát.

Ta kéo nhẹ tay áo hắn, hắn quay đầu nhìn ta, ta mỉm cười nói: “Biểu ca, ta kể chuyện cho huynh nghe nhé?”

Thôi Yến gật đầu: “Được, nàng kể đi.”

Thế là ta kể một câu chuyện ngày xưa mẫu thân từng kể để ru ta ngủ: “Thật ra đó, mỗi khi trời tối là con người phải đi ngủ, cũng không nên tùy tiện ra ngoài… Huynh biết vì sao không?”

Thôi Yến lắc đầu, mắt đầy nghi hoặc: “Không biết.”

“Bởi vì ban ngày là lúc người đi lại, đến đêm thì đến lượt quỷ ra đường. Người với quỷ không nên quấy nhiễu nhau.”

Thôi Yến tròn mắt nhìn ta, đầy kinh ngạc.

“Có phải sợ rồi không?” Ta đắc ý hỏi.

Hắn khẽ gật đầu.

Ta kéo tay hắn: “Vậy thì mình về ngủ thôi, được không?”

Lần này, Thôi Yến ngoan ngoãn theo ta về phòng đi ngủ.

Ngoan thật đấy, dỗ trẻ con là sở trường của ta mà.

Tắm rửa xong, lên giường, hắn nằm trong ta nằm ngoài. Ta buồn ngủ đến nỗi mí mắt dính vào nhau, Thôi Yến lại xích vào sát bên ta, rồi lại xích thêm một chút nữa.

Thân nhiệt của hắn ấm nóng, trên người còn có hương thơm nhè nhẹ.

Ta nhịn không được khẽ hít một hơi — sao người đẹp rồi, đến mùi hương cũng thơm thế?

“Không ngủ à?”

Đôi mắt Thôi Yến long lanh như nước, hắn ngơ ngác nhìn ta, thì thầm: “A Miêu, ta sợ ma.”

Chết rồi, lỗi của ta, ai bảo kể chuyện ma dọa hắn làm gì. Ta vội kéo hắn vào lòng, vỗ nhẹ dỗ dành: “Không sao, có ta ở đây. Ta sẽ bảo vệ huynh.”

Thôi Yến ngoan ngoãn tựa vào lòng ta.

“Dù sao cũng là phu thê, ôm nhau ngủ là chuyện đương nhiên.” Ta lẩm bẩm, “May mà hắn ngốc, chuyện kia không làm được, chứ nếu không…”

“Chuyện gì không làm được?” Thôi Yến chợt hỏi.

“À… không có gì đâu! Trẻ con đừng có hỏi linh tinh, ngủ đi ngủ đi.”

“Ừm.” Hắn không hỏi nữa, ta cũng cố ép mình nhắm mắt.

Có lẽ do mệt quá, chẳng bao lâu ta đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, ta hầu hạ Thôi Yến dậy rửa mặt thay y phục. Nha hoàn mang y phục sang, lúc ta vừa từ phòng rửa mặt bước ra thì thấy hắn đang cúi đầu cởi áo.

Thân hình hắn đẹp thật, không mập không ốm, vai rộng eo thon, còn đôi chân… dài, thẳng, rắn chắc…

Mặt ta lập tức nóng bừng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thôi Yến quay đầu lại nhìn ta, rồi đi về phía ta…

“Làm… làm gì đó?”

Hắn dừng trước mặt ta, vẻ mặt rất khổ sở: “Nút áo… cài không được.”

“Ta, ta giúp huynh.”

Ngón tay vừa chạm vào da hắn, lòng bàn tay ta cũng nóng lên.

Trước giờ ta vẫn tự an ủi, may mà Thôi Yến ngốc, chuyện kia không làm được. Nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn lại đẹp đến thế, khiến chính ta cũng bắt đầu nghĩ ngợi m.ô.n.g lung.

“A Miêu, mặt nàng sao đỏ thế?”

“Hả? Trong phòng… hơi nóng.”

“Ừ, ta cũng thấy nóng.” Nói rồi hắn bắt đầu cởi áo, vừa cài xong lại tháo ra, động tác còn thuần thục hơn cả ta.

Nút áo thì không cài được, cởi ra thì nhanh lắm.

Da hắn trắng như tuyết, trắng đến chói mắt, làm ta hoa cả mắt.

Ta còn đang đờ người, Thôi Yến đã giơ tay phẩy phẩy trước mặt ta: “A Miêu, nàng chảy m.á.u cam rồi.”

Ta: “…”

Hắn đưa khăn tới lau m.á.u mũi cho ta, nhẹ giọng nói: “A Miêu thích ta.”

Ta: “Hả?”

“Ta cũng thích A Miêu.”

Lạy trời, sao hắn lại biết nhiều thế, như này ai mà chịu nổi chứ!

Dùng xong bữa sáng, ta phải cùng Thôi Yến đi gặp trưởng bối trong tộc.

Nhà họ Thôi là đại tộc, người đông vô kể.

Nghe nói, Thôi Yến vốn là niềm kỳ vọng lớn nhất trong tộc, ai ai cũng trông chờ hắn đỗ đạt làm quan, rạng danh tổ nghiệp.

Ta còn nghe nói, phụ thân hắn từng định thay hắn bàn một mối hôn sự rất tốt.

Đối phương là thiên kim tiểu thư của tri phủ bản địa, thật sự môn đăng hộ đối với hắn.

Tiếc rằng… Thôi Yến lại ngốc mất rồi, hôn sự ấy cũng theo đó mà tan biến.

Ta thay một bộ váy thật đẹp, lúc đi đường luôn nâng tay cao, sợ mấy vết chai sần trong lòng bàn tay làm rách vải.

Tới sảnh chính viện, bên trong đã tụ tập kín người, vừa bước vào đã có vô số ánh mắt dồn về phía ta.

Lời lẽ cũng chẳng dễ nghe gì — nào là “chân lấm tay bùn”, “gái quê”, “một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết”, nói rằng Thôi Yến cưới ta chẳng khác nào hoa lài cắm bãi phân trâu.

Ta dè dặt liếc nhìn cô mẫu, bà vẫn một mực dõi mắt về phía Thôi Yến, vành mắt đỏ hoe, chắc trong lòng còn đau gấp ta trăm lần — một đứa con trai ưu tú như thế, nay lại thành ra thế này…

Ta khẽ thở dài. So với nỗi thất vọng của cô mẫu và đám người kia, chút nhục nhã của ta quả thật chẳng đáng là gì.

Dù sao… họ nói cũng là sự thật.

Ta cúi đầu, mặc họ nói gì thì nói.

Ngay lúc ấy, Thôi Yến đột nhiên “xoảng” một tiếng đập vỡ chén trà.

Hắn quát lớn: “Im hết đi!”

Mọi người đều sững lại.

“Đại công tử!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thanh Dật!”

Trong phòng đồng loạt vang lên tiếng hô.

Có người hoảng hốt nói: “Đại công tử lại phát bệnh rồi!”

Cô mẫu giật mình, vội vàng tiến lên kéo hắn: “Thanh Dật… mau đi mời đại phu!”

Thôi Yến sắc mặt lạnh băng, lật đổ cả cái bàn, đập trúng chân tộc trưởng, chén trà vỡ tung tóe làm bỏng tay Nhị thúc, một bàn điểm tâm trái cây bị hắn quét hết xuống đất.

Chớp mắt, cả hoa sảnh rối loạn như một trận giặc.

Ai nấy đều hoảng sợ, không dám thở mạnh.

Thôi Yến vẫn chưa hả giận, còn lao về phía thanh kiếm treo trên vách. Cô mẫu sợ đến lạc cả giọng: “Mau, mau kéo nó lại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.