Khương Tụng - Vệ Vũ

Chương 5: Chương 5




7.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người chứng kiến ân ái của đệ hậu tân hôn.

Sở Kỳ An ngồi bên cạnh Tống Mạt ở Phượng Nghi Cung, đây là ngày đầu tiên Tống Mạt trở thành Hoàng Hậu.

Theo quy định, tất cả cung phi đều phải tới thỉnh an với nàng.

Nhưng Sở Kỳ An không có phi tần khác, phi tử duy nhất là Quý Phi Khương Tụng đã bị biếm lãnh cung.

Tống Mạt kéo cánh tay của Sở Kỳ An, dịu dàng nói: “Khương Quý Phi vẫn là Quý Phi, hay là để nàng tới thỉnh an đi?”

Ánh mắt Sở Kỳ An âm u, hắn lãnh đạm nói: “Nàng ta đã hạ độc nàng, đã bị biếm lãnh cung rồi, nàng còn có cái gì muốn gặp nàng ta nữa?”

Tống Mạt dịu dàng nói: “Khương muội muội nhất thời hồ đồ, dù sao thì hiện giờ Mạt Nhi cũng đã gả cho chàng rồi, muốn được mọi người chúc phúc.”

Sở Kỳ An quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mạt.

Rất lâu sau, hắn mới khẽ thở dài một cái: “Nàng thích là được.”

Hắn quay đầu lại nói với thái giám: “Mang Khương Quý Phi tới.”

Tống Mạt ngồi ở trên ghế, khoé miệng là ý cười lạnh nhạt.

Chờ đến khi Khương Tụng thật sự tới, chứng kiến dáng vẻ vô cùng ân ái giữa mình và Sở Kỳ An, khi đó mình mới thật sự thắng.

Nhưng Thái giám vừa đi đã đi rất lâu.

Sau gần nửa canh giờ, thái giám mới trở về, sắc mặt tái nhợt.

Hắn quỳ trên mặt đất, run bần bật, rất lâu sau mới run rẩy nói ra mấy chữ:

“Khương Quý Phi không còn nữa…”

Có tiếng vỡ vụn trong đại điện

Là chén trà trong tay Sở Kỳ An đột nhiên rơi xuống đất.

Trong đại điện yên tĩnh rất lâu, một lát sau, Sở Kỳ An nở nụ cười.

Hắn chỉ vào tiểu thái giám tới thông báo: 

“Trẫm hiểu rồi, là Khương Tụng bảo ngươi bẩm báo như vậy phải không?

“Trong vương phủ nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu quy định gì cả, loại vui đùa này cũng dám nói.”

“Còn không phải là nàng muốn để trẫm đến gặp nàng hay sao? Tính tình trẻ con này, thật sự là bởi vì trước kia trẫm quá khoan dung rộng lượng với nàng.”

Tiểu thái giám ngẩng đầu.

Hắn không dám nói thêm nữa, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch như người chết, trên mặt đều là nước mắt vì sợ hãi.

Sở Kỳ An nhìn biểu cảm của tiểu thái giám.

Hắn dần dần không cười nổi nữa.

Thong thả đứng dậy, hắn thấp giọng nói: “Ngươi nói thật sao?”

Tiểu thái giám quỳ sát đất dập đầu: “Đúng là như vậy! Buổi sáng phát hiện Khương Quý Phi toàn thân đều lạnh!”

“Hoàng thượng!”

Tống Mạt kêu lên một tiếng.

Bởi vì nàng nhìn thấy, cơ thể của Sở Kỳ An đột nhiên lay động, dường như sắp té ngã trên mặt đất.

8.

Rốt cuộc, ta vẫn chờ được Sở Kỳ An tới.

Giọng nói của tiểu Thái Giám vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm…”

Nhưng mà mãi không thấy có người tiến vào.

Sở Kỳ An vẫn đứng ở cửa.

Ngân Kiều với đôi mắt sưng như hạch đào, lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, muốn vào thì vào đi, có gì mà không dám nhìn?”

“Khi còn sống nương nương yêu ngài như vậy, cho dù nàng có biến thành quỷ cũng sẽ không tổn thương ngài.”

Những lời này giống như một đòn nghiêm trọng đánh vào gáy của Sở Kỳ An, cơ thể hắn lại lay động một lần nữa, mặt không còn chút huyết sắc nào.

Tống Mạt vội vàng đỡ lấy hắn: “Hoàng Thượng…”

Sở Kỳ An ném tay của Tống Mạt ra.

“A Tụng.”

Hắn thấp giọng nói.

Ngày xưa, hắn chỉ cần gọi ta như thế, ta sẽ đều vô cùng vui vẻ mà trả lời, “Dạ”

Nhưng lúc này, ta không có cách nào để trả lời Sở Kỳ An.

“A Tụng” Sở Kỳ An vẫn bướng bỉnh mà gọi ta: “Nàng không thể chết được, nàng khoẻ mạnh như thế, nhanh như vậy…”

Thái y ở bên cạnh kiểm tra cho ta, nhẹ giọng nói với Sở Kỳ An:

“Hoàng Thượng, có lẽ Quý Phi chết là do vết thương cũ phát tác.”

“Phía sau lưng nàng có ba chỗ trúng tên, vai trái còn bị đánh một chưởng, một chưởng kia rất gần trái tim”

Sở Kỳ An ngây người.

Hắn biết những vết thương đó vì sao mà có.

Trúng tên phía sau lưng là chắn cho hắn khi bảo vệ hắn trong cuộc chiến đoạt đích.

Vai trái là khi ám sát giang tướng, nhận một chưởng của hộ vệ thủ hạ của đối phương.

Sở Kỳ An khi đó đã hỏi ta có đau không, ta vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu: “Không đau, không đau, ngươi xem hiện tại ta ăn gì cũng ngon, sức khoẻ vô cùng tốt!”

Thật ra, làm gì có chuyện không đau chứ?

Chẳng qua là ta không có thói quen nói ra mà thôi.

“Vết thương cũ quấn thân, lại tích tụ thành tật, vi thần cả can suy đoán Khương Quý Phi chết do tâm mạch suy kiệt…”

Sở Kỳ An rũ mắt nhìn ta.

Hắn vươn tay, giống như muốn chạm vào mặt ta.

“Là trẫm…”

Là trẫm hại chết nàng.

Nhưng Sở Kỳ An cũng không nói gì, Ngân Kiều đứng dậy, che chở trước người của ta: “Xác chết không cát, vì long thể an khang, hoàng thượng không nên tiếp xúc.”

Nàng bảo vệ trước xác chết của ta, không cho Sở Kỳ An chạm vào.

Mặt của Sở Kỳ An lại một lần nữa trắng nhợt.

Hắn biết Ngân Kiều hận hắn. 

Ngay cả Ngân Kiều còn hận hắn như thế, càng đừng nói…

Hắn nói giọng khàn khàn: “Trước khi A Tụng rời đi, có phải rất oán trẫm không?”

Ngân Kiều trầm xuống: “Nương nương không có nói.”

Nàng lấy ra một bức thư, sắc mặt lạnh lẽo: “Đây là nương nương để lại cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự mình xem đi.”

Sở Kỳ An cho mọi người lui lại. 

Hắn ngồi một mình ở lãnh cung, ngồi bên cạnh thi thể của ta, mở lá thư kia ra.

“Trắng xoá như tuyết thiên sơn, sáng như ánh trăng trong mây. Nghe quân có hai ý, nên mới quyết tâm đoạn tuyệt”

Là “Bạch Đầu Ngâm” bài thơ rất dài.

Nhưng mà trang thứ nhất của lá thư chỉ viết bốn câu này là hết.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.