Một lát sau, ca ca bị phụ thân gọi ra tiền sảnh, ta ngồi buồn chán, bèn hỏi Phó Hạc Dương:
"Huynh đã uống cạn cả một bình trà rồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Ta? Không có chuyện gì mà."
"Ồ, không có thì thôi, ta muốn về phòng nghỉ rồi, huynh cứ tự nhiên."
Thấy ta sắp đi, hắn mới vội vàng đuổi theo:
"Đợi đã, Thẩm Gia Ngư!"
Ta dừng bước, ngạc nhiên nhìn hắn.
Chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, hồi lâu, như hạ quyết tâm, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thực ra hôm nay ta có chuyện muốn nói. Hôm qua ta đã gạt nàng."
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ:
"Ta nói ta không có ý gì với nàng, là gạt nàng."
"Huynh nói gì cơ?"
Phó Hạc Dương hít sâu một hơi, lần này không trốn tránh nữa, thẳng thắn nhìn ta, ánh mắt chân thành:
"Ta nói, ta thích nàng."
Hắn không phải... nên hận ta sao?
Ta vội quay mặt đi, dùng tay áp lên mặt đang nóng ran không rõ vì sao, quát:
"Huynh, huynh nói linh tinh cái gì đó!"
"Ta không nói linh tinh."
Trong sân đột nhiên nổi lên một trận gió, mái tóc ta bị thổi tung.
"Thẩm Gia Ngư, ta biết chuyện này có phần đường đột. Ta cũng không cần nàng lập tức đáp lại, nàng cứ từ từ suy nghĩ. Trước khi có câu trả lời, ta sẽ luôn chờ đợi."
Không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng cây hải đường trong sân xào xạc theo gió.O Mai Dao Muoi
Ta từng là người c.h.ế.t một lần, thế mà lúc đối mặt chuyện thế này, vẫn không tránh khỏi bối rối.
Một lúc lâu sau, ta mới bình tĩnh lại, quay đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Phó Hạc Dương.
Thực ra, hắn rất tốt, tướng mạo tuấn tú, gia thế cũng vừa phải, đều rất ổn.
Chỉ là...
Chỉ là ở kiếp trước, hắn đã c.h.ế.t trận dưới chân núi Hạ Lan khi tuổi còn rất trẻ.
Tính ra, cũng chỉ còn chưa đầy một năm nữa.
Ở kiếp này, rất nhiều chuyện đã thay đổi, vậy vận mệnh của hắn, cũng có thể thay đổi được chăng?
Đang mải nghĩ, Thu Hà hớt hải chạy vào:
"Tiểu thư! Mau ra tiền sảnh xem, Ninh Vương điện hạ đến cầu hôn rồi!"
17
Ta và Phó Hạc Dương gần như đồng thanh kêu lên:
"Cái gì?"
Tiêu Mặc điên rồi sao!
Ta vội vàng cất bước, nhanh chóng chạy tới tiền sảnh.
Sau cánh cửa nhỏ, ta nghe thấy tiếng cười khúm núm của phụ thân:
"Không phải thần không đồng ý, mà là cửa nhà thần quá thấp, tiểu nữ thực sự... thực sự không dám trèo cao a!"
"Đại nhân là lo lắng tiểu thư nhà mình sau này sẽ chịu ấm ức sao? Bản vương có thể đảm bảo, nếu tiểu thư đồng ý gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uất ức, ngoài nàng ra, sẽ không có người thứ hai."
"Ài, chuyện này... chuyện này..."
"Ta không đồng ý!"
Không thể nhịn nổi nữa, ta đẩy cửa nhỏ bước ra.
Phụ thân ta kinh hãi kêu lên:
"Gia Ngư, con ra đây làm gì?"
"Phụ thân, con không đồng ý!"
Ta thẳng thắn nhìn Tiêu Mặc, nói:
"Ninh Vương điện hạ, thần nữ với ngài chỉ mới gặp mặt đôi ba lần, ngài hoàn toàn không hiểu gì về thần nữ, sao lại đến cửa cầu hôn được chứ?"
Tiêu Mặc đứng lên, thần sắc bình tĩnh:
"Bản vương muốn nói với tiểu thư mấy câu, chư vị có thể lui ra trước không?"
Hắn đã nói vậy rồi, mọi người cũng chỉ đành lui ra ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, Tiêu Mặc mới quay lại nhìn ta, ánh mắt ôn hòa:
"Ta dọa nàng sợ rồi sao?"
"Đúng vậy."
Ta siết chặt ngón tay, hỏi hắn:
"Vương gia, thần nữ có thể hỏi ngài một câu, rốt cuộc ngài thích thần nữ ở điểm nào?"
"Nàng thông minh, xinh đẹp, phẩm tính thuần khiết, như vậy còn chưa đủ sao?"
"Những cô nương như thế, thiên hạ thiếu gì!"
"Nhưng nàng khác họ."
"Chẳng có gì khác cả, Vương gia, ngài địa vị tôn quý, muốn loại nữ tử nào mà không có? Sao cứ nhất quyết phải là thần nữ? Dù ngài có nói thế nào, thần nữ cũng không đồng ý."
Không gian lặng ngắt như tờ.O Mai Dao Muoi
Trong mắt Tiêu Mặc bùng lên cơn giận, hắn cố kìm nén, giọng khàn khàn hỏi ta:
"Nàng kháng cự bản vương như vậy, chẳng lẽ là vì Phó Hạc Dương?"
Ta quay mặt đi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hắn giận quá mà bật cười:
"Nàng thực sự muốn lấy hắn? Nhưng hắn có thể cho nàng cái gì? Thẩm Gia Ngư, làm chính phi của bản vương, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất kinh thành này, nàng muốn gì cũng có thể có. Một vị trí chính phi của Ninh Vương, chẳng lẽ lại không bằng phu nhân của một gã ngũ phẩm tướng quân nho nhỏ?"
"Vương gia đang trách thần nữ không biết điều sao?"
Hắn khựng lại:
"Bản vương không có ý đó!"
Ta và hắn, đều đang quá căng thẳng.
Cãi vã như thế này, quả thật rất khó coi.
Ta nén giận, sau một lúc lâu, cố gắng giữ giọng điệu bình thản mà nói với hắn:
"Vương gia, ngài quyền thế ngập trời, nhưng lại không hiểu thần nữ muốn gì. Thần nữ không cần địa vị cao sang, cũng không cần quyền thế ngút trời. Thần nữ chỉ muốn tự do tự tại, bên cạnh người thân, sống một cuộc đời bình dị."
"Những điều đó, bản vương đều có thể cho nàng!"
"Ngài không thể."
Tiêu Mặc, ta từng gả cho hắn rồi.
Những ngày làm vương phi ấy, ngoại trừ chút ít sự quan tâm bố thí của hắn, ta chẳng có gì cả.
Không được gặp người thân, không được buông thả bản thân, thậm chí không thể thoải mái cười đùa.
Ta không muốn, không muốn lặp lại những tháng ngày đó thêm lần nào nữa.
"Thần nữ đã nói rất rõ ràng rồi, xin Vương gia quay về cho."
Ta không nhìn hắn nữa, lạnh lùng xoay người rời đi.