Kiếp Này Hạnh Phúc Bên Người

Chương 13: Chương 13




20

 

Huyện Lộc đã hoàn toàn rơi vào tay địch.

 

Tên Tào Dự kia, đã tự xưng là Thái Thú, chiếm lấy phủ Thái Thú làm của riêng.

 

Lúc ta bị trói trong phòng, hắn đang ở bên ngoài cùng bọn người Đát Đát nâng chén mừng chiến thắng.

 

Ta nghe tiếng cười nói hả hê bên ngoài, lòng ta như c.h.ế.t lặng một nửa.

 

Huyện Lộc thất thủ, quân Đát Đát đã g.i.ế.t vào thành, e rằng Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương… cũng đã bỏ mạng rồi.

 

Nếu như họ không đi theo ta, có lẽ đã không phải c.h.ế.t.

 

Kiếp trước, huyện Lộc rõ ràng chưa từng bị xâm chiếm. Cớ sao kiếp này, mọi thứ đều đổi thay?

 

Đến chạng vạng, Tào Dự đạp cửa bước vào, thấy ta rơi lệ thì bật cười:

 

“Khóc gì vậy? Hôm nay là ngày đại hỉ động phòng của chúng ta mà.”

 

Ta ngưng lệ, nghiến răng nhìn hắn:

“Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương đâu?”

 

“Thì ra ngươi khóc vì chuyện đó!” 

 

Hắn cười lớn: “Yên tâm, bọn chúng chưa c.h.ế.t đâu. Chỉ là… cũng chẳng còn sống được bao lâu.”

 

“Bọn họ ra sao rồi?” Ta ánh mắt lóe sáng.

 

Tào Dự hứng thú nhìn ta:

 

“Không ngờ ngươi lại quan tâm bọn chúng đến thế.”

 

Nói rồi, hắn lôi ta ra ngoài.

 

Trên sân luyện võ của phủ Thái Thú, hai cột trụ lớn, mỗi cột đều trói một người.O Mai Dao muoi

 

Phó Hạc Dương và Tiêu Mặc đều đã gần như hấp hối, toàn thân đẫm m.á.u.

 

Thấy ta bị trói dắt ra, cả hai vùng vẫy dữ dội.

 

“Gia Ngư!” Cả hai cùng gọi.

 

Tiêu Mặc ho ra một ngụm m.á.u, đôi mắt đỏ ngầu:

 

“Ngươi định làm gì? Mau thả nàng ra!”

 

Tào Dự đắc ý cười:

 

“Tiêu Mặc, ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao? Đêm nay, để ngươi tận mắt nhìn thấy người con gái ngươi yêu bị ta làm nhục, xem ngươi còn dám ngẩng đầu được không!”

 

“Cầm thú!”

 

Ta không nỡ nhìn thân thể họ bê bết m.á.u, nhắm mắt lại, hỏi hắn:

 

“Ngươi định xử lý họ thế nào?”

 

“Dĩ nhiên là tra tấn đến c.h.ế.t.” 

 

Tào Dự đảo tròng mắt: “Nhưng, ta có thể cho một người sống sót.”

 

“Ý gì?”

 

Hắn đưa ta một cây cung:

 

“Chỉ cần ngươi g.i.ế.t một trong hai người, kẻ còn lại sẽ được sống.”

 

Đầu ta lập tức trống rỗng.

 

Ta… chưa từng g.i.ế.t ai.

 

Tào Dự giơ đao, kề lên cổ ta:

 

“Một c.h.ế.t hai sống hay cả ba cùng c.h.ế.t, ngươi tự chọn.”

 

Ta ngây dại nhìn Tiêu Mặc và Phó Hạc Dương.

 

Họ cũng đang nhìn ta.

 

“Ngươi nói có giữ lời không?”

 

“Dĩ nhiên là giữ. Ngươi chọn đi. Không chọn, ta g.i.ế.t cả ba ngay.”

 

Ta không thể xác định hắn có nói thật không, nhưng lúc này, người là dao, ta là cá, ta đã bị đẩy lên giàn hỏa, không còn đường lui.

 

Ta buộc phải lựa chọn, đánh cược một người có thể sống.

 

Ta giương cung, lắp tên, nhắm về phía trước.

 

Họ đều đang nhìn ta.

 

Ta không dám nhìn vào mắt họ, tim như bị một bàn tay thô bạo bóp nghẹt, ta không thở nổi.

 

Giọng Tào Dự rít bên tai, như quỷ dữ thì thầm:

 

“Đừng run tay, nếu ngươi không có sức, ta chọn thay.”

 

Không.

 

Ta sẽ tự mình làm.

 

Cuối cùng, ta khép mắt lại.

 

Mũi tên bay ra, xuyên thẳng vào n.g.ự.c Tiêu Mặc.

 

Thời gian như ngừng lại.

 

Hắn khựng lại, khẽ mỉm cười:

 

“Gia Ngư…”

 

Chỉ một thoáng sau, ánh sáng trong mắt hắn tắt đi, đầu gục xuống, không còn động đậy nữa.

 

Ta ném cây cung đi, toàn thân run rẩy, chỉ nghe tiếng cười lớn của Tào Dự vang lên:

 

“Tốt! Làm tốt lắm!”

 

Một lúc sau, ta lại bị người ta lôi trở vào phòng, Tào Dự đã đi đâu, ta không còn nhớ, dường như bị ai đó gọi đi rồi.

 

Ta hoảng hốt mơ hồ, như thể hồn phách đã rời khỏi xác.

 

Tiêu Mặc.

 

Chúng ta huề nhau rồi. Ta sẽ không còn hận ngươi nữa. Kiếp sau… mong rằng đôi ta đừng bao giờ gặp lại.

 

21

 

Trăng đã lên tới đỉnh trời, vậy mà Tào Dự vẫn chưa quay lại.

 

Cơn sốt trong người ta dần lui, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Ta bắt đầu quan sát xung quanh, suy tính đường thoát thân.O Mai Dao Muoi

 

Đột nhiên, có người từ phía sau bịt miệng ta lại:

 

“Gia Ngư, là ta, đừng lên tiếng.”

 

Là Phó Hạc Dương!

 

Ta vui mừng quay đầu nhìn lại.

 

Hắn mím môi khẽ cười, nhanh chóng cắt đứt dây trói trên người ta, kéo ta nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau.

 

Đám lính canh bên ngoài đã bị hắn âm thầm giải quyết.

 

Chúng ta men theo chân tường lặng lẽ đi tới cửa, Phó Hạc Dương ôm lấy eo ta, đưa ta nhảy qua tường.

 

Vừa chạm đất, ta mới phát hiện Tiêu Mặc đã được hắn mang ra trước, đang được đặt tạm dưới chân tường.

 

“Ngài ấy sao rồi?” Ta khẽ hỏi.

 

“Mũi tên của nàng lệch hướng, không trúng chỗ hiểm.”

 

Không còn thời gian để giải thích gì thêm, Phó Hạc Dương cõng Tiêu Mặc lên lưng, tay kia nắm lấy tay ta, đưa cả ba chúng ta lao vào màn đêm.

 

Chẳng bao lâu sau, phủ Thái Thú phát hiện chúng ta biến mất, lập tức điều một đội quân lớn đuổi theo.

 

Phó Hạc Dương dẫn chúng ta chạy đông trốn tây, cuối cùng chui vào một cái giếng cạn để ẩn náu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.