Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 20: Chương 20




Sáng hôm sau, lúc vừa thức dậy, Nguyễn Vụ tùy tiện nhét mấy bộ quần áo vào vali, quần áo cộng với đồ trang điểm cũng chỉ chiếm chưa tới nửa cái.

Ánh mắt cô vô tình liếc thấy chiếc máy ảnh trên bàn, do dự một lúc rồi với tay cầm lấy, tiện tay đeo luôn lên cổ. Sau đó cô kéo vali bước ra cửa.

Nguyễn Vụ buồn chán ngồi xổm ở cửa nhà, ăn cháo mà Nguyễn Minh Gia đưa cho cô.

Hai má phồng lên, húp mãi mà không được, cô nhíu mày nhìn vào đáy chén cháo nơi lớp gạo lắng xuống, nhưng mãi vẫn chẳng hút lên được.

Ngay lúc cô chuẩn bị vứt cốc cháo đi, thì một chiếc xe Mercedes màu đen chạy tới trước mặt cô. Cô liếc mắt một cái rồi vẫn tiếp tục đi về phía thùng rác.

“Bíp bíp bíp.” Tiếng còi vang lên, sau đó cửa xe bật mở.

Trương Nam nhảy xuống xe, “Em gái ơi, ở đây nè!”

Nguyễn Vụ “A” một tiếng, như thể chưa kịp phản ứng lại.

Trương Nam bước tới, “Đổi xe rồi đó em gái, cậu chủ Phó sợ chúng ta có nhiều đồ, lái hai xe thì phiền quá, nên đổi hẳn một chiếc to hơn cho tiện.”

Chưa kịp để Nguyễn Vụ phản ứng, Trương Nam đã xách luôn vali của cô lên, “Hơ, vali này của em cũng nặng ngang ngửa của Diểu Diểu đó nha.”

“Sao vậy?”

“Hai người đều mang có mấy bộ đồ thôi à?”

“Đúng rồi, chẳng phải tới đó còn phải mua mới sao, mang nhiều làm gì?”

Trương Nam vừa nhét hành lý vào cốp sau, vừa lải nhải với Nguyễn Vụ.

Nguyễn Vụ leo lên xe, vừa ngồi đã thấy Tần Tri Dự và Thư Diểu đang cuộn mình ở hàng ghế cuối cùng ngủ bù. Cô không đi về phía đó, mà chọn đại một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Trương Nam cũng ngồi vào ghế phụ lái.

Cả nhóm rầm rộ lên đường đến Khúc Hải.

Nguyễn Vụ đeo tai nghe, nghiêng đầu dựa vào ghế, bật chế độ massage rồi nheo mắt lại chợp mắt một chút.

Khi tỉnh dậy thì đã sắp đến nơi, cô còn mang theo chút mơ màng sau khi ngủ dậy, tháo tai nghe xuống, giọng hơi khàn, “Sắp tới rồi hả?”

Thư Diểu nghe tiếng cô, ôm điện thoại rúc lại gần bên cạnh.

“Nguyễn Nguyễn, cho cậu xem cái này hay lắm!” Thư Diểu hạ giọng gọi.

Nguyễn Vụ chưa hiểu chuyện gì, cho đến khi Thư Diểu mở album ảnh trong điện thoại ra.

Là bức ảnh chụp tối qua của hai người.

Trong ảnh, cô và Tần Tri Dự đều vô tình nhìn về phía ống kính, mặc đồ giống nhau, ngay cả động tác cũng gần như đồng bộ. Cô nhìn đến ngẩn người.

“Nhìn đơ ra rồi hả?”

Cô hoàn hồn, gật đầu, “Gửi qua WeChat cho mình đi.”

Thư Diểu sảng khoái đồng ý, “Ok.”

Nguyễn Vụ chợt nhớ ra gì đó, kéo Thư Diểu lại gần, nói nhỏ vào tai cô, “Sau này đừng có cố tình ghép mình với Tần Tri Dự nữa!!! Lộ tẩy mất đó cưng à!”

Hơi thở của Nguyễn Vụ phả vào tai Thư Diểu, nhưng cô ấy nhịn cười, ngạc nhiên hỏi, “Không phải chứ, lúc ở phòng thí nghiệm cậu bá đạo tung hoành không biết sợ ai, thế mà gặp Tần Tri Dự lại thành rùa rụt cổ à?”

Nghe vậy, Nguyễn Vụ không nhịn được lườm một cái, nghiến răng nói, “Cậu nghĩ Tần Tri Dự là con thỏ chắc? Gây mê xong là muốn làm gì thì làm sao?”

Thư Diểu ngẩng đầu nhìn Nguyễn Vụ, chớp mắt mấy cái, làm bộ ngây thơ: “Chẳng lẽ không được sao?”

“Đương nhiên là không được rồi!” Cô tức tối nói.

Từ gương chiếu hậu, Trương Nam đã nhìn thấy hai cô gái thì thầm rất gần nhau, nhịn không được quay đầu lại: “Hai người thì thầm gì vậy, cho anh đây nghe với được không?”

Quảng cáo 

“Đương nhiên là không được!” Hai cô gái đồng thanh, không cần suy nghĩ.

Tần Tri Dự ngồi hàng ghế cuối cùng, càng nhìn Trương Nam càng thấy chướng mắt. Trước đây đâu thấy anh chàng này nhiều chuyện và thích tỏ vẻ thân thiết như vậy, sao vừa gặp Nguyễn Vụ là nào là xách hành lý, nào là gọi “em gái”?

Ánh mắt anh vô tình chạm vào gương chiếu hậu, nơi Phó Thanh Doãn đang ngồi, khuôn mặt cũng không vui nhìn sau đầu Trương Nam.

Toàn là anh em thân thiết cả, anh với Phó Thanh Doãn từ nhỏ đã mặc chung quần lớn lên, sao lại không hiểu ý nhau cho được?

Từ hàng ghế cuối vang lên một giọng thờ ơ, tuy nhỏ nhưng không ai bỏ qua được: “Cậu bỏ chúng tôi, tự ‘hoạn’ rồi à?”

Trương Nam ngơ ngác, ngước nhìn Tần Tri Dự.

Tần Tri Dự bắt chéo chân, từ tốn nói: “Người không biết còn tưởng cậu thành thái giám, suốt ngày lượn quanh hai cô gái, lắm chuyện thật.”

Phó Thanh Doãn cầm vô lăng cũng không quên phụ họa: “Anh Nam dạo này chuyển nhà sao?”

Trương Nam liếc xéo Phó Thanh Doãn, cẩn thận hỏi lại: “Tôi chuyển đi đâu? Tôi nên chuyển đi đâu?”

“Trận pháp bát quái chứ đâu.” Phó Thanh Doãn hững hờ trả lời, mặt đầy vẻ trêu chọc.

Trương Nam run run chỉ vào Phó Thanh Doãn, chưa được bao lâu lại chỉ sang Tần Tri Dự, đau khổ thốt lên: “Tôi đây đúng là xui xẻo mà.”

Nguyễn Vụ không nhịn được cười, cả xe lập tức rộn ràng tiếng cười.

Hai người phối hợp tung hứng trêu chọc Trương Nam, Trương Nam mặt nặng như đeo chì, giả vờ tức giận, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Thấy không ai để ý mình, anh bực dọc: “Hai người định cô lập tôi đấy à?!”

Tần Tri Dự nghiêng người lấy một chai nước trong tủ lạnh mini trên xe, nhẹ nhàng ném vào lòng Trương Nam: “Diễn nhiều quá rồi, bỏ học đi đóng phim đi.”

Thư Diểu chen vào góp vui: “Chuẩn luôn, anh Nam, ba đời nhà anh chưa ai làm minh tinh đúng không? Mà với gương mặt này, vóc dáng này, không lẽ lại không xứng vác tượng vàng Oscar về cho tổ tông nở mày nở mặt sao!”

Trương Nam hừ hừ không đáp, người biết thời thế mới là kẻ mạnh. Anh mà mở miệng nói với Thư Diểu, thì kiểu gì cũng bị Phó Thanh Doãn lôi vào trêu tiếp. Mà một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa này, quan hệ rối rắm thế kia, anh chỉ biết lắc đầu uống nước, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản thân mình là ổn nhất — ít nhất là anh “lăng nhăng” một cách rõ ràng, minh bạch.

Từ sau khi hai người vô tình thăm dò nhau đôi chút trên khán đài tối qua, Nguyễn Vụ cảm thấy đối mặt với Tần Tri Dự cũng không đến mức khó khăn như vậy nữa. Càng trốn tránh, cẩn thận từng li từng tí thì càng dễ bị lộ.

Thà rằng cứ thoải mái trò chuyện với Tần Tri Dự còn hơn. Yêu thầm mà, chỉ cần Thư Diểu và cô không nói ra, cho dù Tần Tri Dự có nghi ngờ cũng sẽ không chủ động hỏi.

Còn có nên dũng cảm hơn một chút không thì để sau hẵng tính. Từng bước từng bước mà đi.

Cô vốn dĩ là kiểu người rụt rè, nếu không có Thư Diểu, có lẽ cô còn đang quanh quẩn mãi trong mớ bòng bong chẳng biết xử lý sao cho phải.

Còn mấy chuyện mập mờ không rõ ràng kia? Cô còn ước gì Tần Tri Dự cũng thích mình nữa kìa.

Suy nghĩ một lát, Nguyễn Vụ không né tránh nữa, thẳng thắn nhìn anh: ” Tần Tri Dự, lấy giúp tôi chai nước.”

Tần Tri Dự nghe vậy liền không nhịn được thầm nghĩ: Cô gái này tối nay đổi tính rồi à? Sau đó uể oải đứng dậy lấy nước, không nhịn được trêu chọc: “Tiểu thư còn cần tôi mở nắp chai luôn không?”

Cô chớp chớp mắt, gần trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt cô, mí mắt lấp lánh ánh sáng như nước: “Được không?”

Tần Tri Dự quay mắt đi, mở nắp chai đưa cho cô, nửa cười nửa không: “Sao lại không được?”

Hai người qua lại như vậy, Thư Diểu cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ một tin động trời. Cô nhìn Nguyễn Vụ từ trên xuống dưới nhiều lần, ánh mắt toàn là tò mò hóng hớt. Nhưng đang ở trên xe, không tiện hỏi han, nên đành nhịn suốt quãng đường, định về khách sạn sẽ tra hỏi kỹ càng.

Chạy xe cả buổi sáng, gần trưa cuối cùng cũng đến trung tâm thành phố Khúc Hải.

“Nguyễn Nguyễn, cậu có về nhà bà ngoại không?”

Nguyễn Vụ đáp: “Không về, đợi đến Tết rồi mới quay lại.”

Đường phố Khúc Hải đúng là tắc kinh khủng, từ trung tâm đến khách sạn ven biển bị kẹt xe suốt cả đoạn đường.

Trương Nam đói đến hoa mắt chóng mặt, đáng thương nhìn Phó Thanh Doãn: “Doãn à, tới chưa vậy, đói quá chịu không nổi rồi.”

Sau đó quay sang nhìn Nguyễn Vụ: “Em gái, tụi mình ăn gì đây?”

Nguyễn Vụ đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một khuôn mặt hiện ra trước mắt làm cô giật mình: “Hay tụi mình giải quyết bữa trưa trước rồi mới về khách sạn? Tối ăn hải sản nhé? Tần Tri Dự bị dị ứng, nên trưa để cậu ấy ăn nhiều một chút, tối khỏi làm phiền tụi mình ăn.”

Tần Tri Dự nhếch môi, giọng trầm thấp: “Cậu biết nghĩ cho tôi thật nhỉ.”

Thế tức là không có ý kiến gì rồi.

Nguyễn Vụ liền báo địa chỉ cho Phó Thanh Doãn, may là không xa điểm đến, Trương Nam cũng không phải chịu đói quá lâu.

Quẹo qua đèn giao thông, xe dừng lại trước một nhà hàng gọi món.

Nguyễn Vụ đã gọi điện đặt phòng riêng trước ngay khi còn trên xe.

Năm người xuống xe, đi thẳng vào phòng riêng, Nguyễn Vụ và Thư Diểu đi sau trao đổi với nhân viên phục vụ về món ăn và dặn dò kiêng kỵ.

Có lẽ vì đã qua giờ cao điểm nên món ăn được đem lên rất nhanh.

Trên bàn bày đầy những món nóng hổi: lẩu đậu nành, gà chanh, thịt kho tàu, xương bò hầm… Cả bàn đầy ắp.

“Thử xem, nhà hàng này là nhà hàng gọi món nổi tiếng nhất nhì Khúc Hải đấy.” Nguyễn Vụ ngừng lại một chút, quay sang nhìn Tần Tri Dự: “Tần tài tử, nguyên bàn toàn là món cậu ăn được.”

Tần Tri Dự liếc qua bàn, không có món nào có rau mùi. Còn có món thịt xào anh thích.

Anh gắp một đũa cho vào miệng: “Không tệ.”

Thư Diểu và Trương Nam bên cạnh đã bận ăn đến không còn thời gian nói chuyện, miệng không ngơi nghỉ chút nào.

Sau khi Trương Nam ăn gần xong, cảm thấy hồi sức liền hỏi Nguyễn Vụ: “Em gái, cái lẩu đậu nành này ngon ghê. Anh đến Khúc Hải bao nhiêu lần mà chưa từng biết chỗ này.”

Thư Diểu miệng đầy thức ăn, không nói được chỉ gật đầu phụ họa.

Ăn xong, Nguyễn Vụ đi cà thẻ thanh toán, năm người lái xe đến khách sạn ven biển.

Trên xe, Thư Diểu lướt xem mấy trung tâm thương mại gần khách sạn, nghiêng đầu hỏi Nguyễn Vụ: “Gần khách sạn có chỗ nào vui vui không? Chứ biển thì chẳng có gì chơi cả.”

Nguyễn Vụ cười một cái, búng tay “tách” một tiếng: “Khúc Hải có một nhà thờ, cách khách sạn không xa, phía trước còn có con phố ăn vặt, buổi tối có đèn còn có pháo hoa nữa. Mình mang máy ảnh rồi, chụp ảnh cho cậu!”

Thư Diểu gật đầu: “Trẫm rất hài lòng.”

*

Năm người thích náo nhiệt nên đặt hẳn một phòng suite trên tầng cao nhất, có cửa kính sát đất nhìn bao quát cả thành phố Khúc Hải về đêm.

Tổng cộng có ba phòng ngủ, hai phòng có nhà vệ sinh riêng. Nguyễn Vụ và Thư Diểu ngủ chung một phòng, Trương Nam thì vừa ngáy, vừa nói mớ, vừa nghiến răng, nên Phó Thanh Doãn và Tần Tri Dự nhất quyết không ngủ chung với anh ta. Thế là Trương Nam độc chiếm một phòng giường lớn không có nhà vệ sinh.

Ăn uống no say xong, cả đám cũng không còn tinh thần đi chơi, ai về phòng nấy ngủ bù đợi đến tối ăn tối tiếp.

Sau một giấc ngủ, chỉ có Thư Diểu là còn tỉnh táo, bốn người còn lại đều uể oải.

Trương Nam yếu ớt giơ tay: “Tôi có ý kiến.”

Thư Diểu nhướng mày: “Không nghe! Em biết ngay là ba người các anh không muốn xuống ăn tối, định gọi phục vụ phòng chứ gì!”

“Hehehe, vẫn là Diểu Diểu hiểu tụi anh nhất.”

“Tất cả phải xuống ăn!”

Dưới sự cưỡng ép của Thư Diểu, năm người chỉnh tề xuống ăn tối, rồi thẳng tiến tới nhà thờ.

Chụp ảnh xong về thì đã gần nửa đêm, Thư Diểu vẫn còn rất tỉnh táo, nhất quyết phải chỉnh ảnh xong và xem hết phim mới chịu ngủ.

Nguyễn Vụ không khuyên nổi cô, lắc lắc tay đã cầm máy ảnh nửa đêm, mặt mày mệt mỏi: “Mình chịu hết nổi rồi, đi ngủ trước đây.”

Hậu quả của việc thức khuya là sáng hôm sau phải đi máy bay, Thư Diểu bị Nguyễn Vụ mặc quần áo cho, đang ngủ thì bị Phó Thanh Doãn vác lên xe, lúc qua cửa an ninh lờ mờ tỉnh dậy một lúc, lên máy bay lại ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy thì máy bay sắp hạ cánh.

Thư Diểu dụi dụi mắt: “Sao lại ở trên máy bay?”

Phó Thanh Doãn khó chịu: “Không phải thì ở đâu, trên cái giường hai mét trong khách sạn à?”

     

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.