Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 31: Chương 31




Không ngờ người kia lại mặt dày đến thế, Nguyễn Vụ đẩy anh ra, lập tức mở cửa xuống xe, miệng lẩm bẩm nhanh như chớp: “Trừ điểm, Tần Tri Dự, tôi sẽ trừ điểm cậu! Ngày đầu tiên theo đuổi người ta mà đã phạm luật như vậy! Trừ sạch cho cậu luôn!”
Nói xong, cô mặt đỏ bừng, không ngoái đầu lại mà rời đi luôn.

Cửa xe cũng không buồn đóng hộ anh, để anh chết cóng cho biết.

Tần Tri Dự nhìn cánh cửa xe mở toang, tay kéo cửa ghế phụ lại, trong đầu vẫn vương hình ảnh cô gái nhỏ mắt ươn ướt, đôi má trắng nõn và cái cổ dài nhuốm đỏ bừng khi anh nhẹ nhàng ôm cô. Cảm giác mềm mại, thơm ngát trong vòng tay ấy khiến tâm trạng anh vô cùng hân hoan.

Châm điếu thuốc, anh vừa nghịch vô lăng vừa ung dung lái xe về ký túc xá.

Nguyễn Vụ chạy vù vù lên lầu, vừa mở cửa đã thấy Thư Diểu đang chổng mông ra ban công dòm ngó gì đó.

Cô cười lạnh một tiếng, đóng cửa cái “rầm”, nghiến răng nghiến lợi, “Thư Diểu!! Tình cảm của chúng ta yếu ớt đến vậy hả? Không báo tin cho mình một câu, còn chạy mất tiêu nhanh như ma đuổi!”

Thư Diểu nghe tiếng liền quay lại, cười tít mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, tay còn cầm ống nhòm, “Ối trời, mình cũng đâu có biết trước, nếu biết hai người họ tạo cơ hội riêng tư cho hai cậu, mình nhất định bắt cậu thay đồ trang điểm một trận đã!”

Nguyễn Vụ nheo mắt nhìn cái ống nhòm trong tay cô nàng, khịt mũi một cái, “Trang bị cũng đầy đủ nhỉ, thấy được gì không?”

Cô nàng khoát tay, mặt đầy thất vọng, “Không phải mình nói chứ, xe của Tần Tri Dự đỗ đúng chỗ khuất tầm nhìn, hai người ở trong đó bao lâu không biết, mình cầm ống nhòm chổng mông nhìn cũng chẳng thấy gì cả.”

Nguyễn Vụ vừa thay đồ vừa nói, “Hừ, ai cho cậu nhìn?”

“Thôi nào, nói mau, xảy ra chuyện gì vậy?” Thư Diểu kéo ghế ngồi sát cô, lắc lắc cánh tay.

“Cũng không có gì, Tần Tri Dự tỏ tình với mình.”

“Cái gì cơ?!” Thư Diểu giật nảy người, không ngờ luôn.

“Sao vậy?”

“Không phải, Trương Nam nói hôm nay chỉ tạo không gian riêng cho hai người để tình cảm phát triển thôi mà? Anh ta bị sao thế, mới tí đã tỏ tình? Trong kế hoạch hôm nay làm gì có vụ này, từ lúc còn ngồi bàn ăn anh ta đã tự biên tự diễn rồi.” Thư Diểu nhăn mày bắt đầu phàn nàn.

“Này, Vụ Vụ—” Thư Diểu lại xích lại gần.

“Sao nữa?”

“Mình nói thật, cậu đừng để Tần Tri Dự dễ dàng theo đuổi được cậu quá, ít nhất cũng để anh ta chờ một hai tháng, dễ có thì không quý đâu!”

Nguyễn Vụ gật đầu đồng tình, sau đó chống cằm hỏi đầy chân thành, “Nhưng nếu mình không từ chối nổi thì sao? Dù gì cũng là Tần Tri Dự mà.”

“Nhìn cái bộ dạng thiếu liêm sỉ của cậu kìa, cứ nghe lời mình đi, đến lúc đó chị đây dạy cho.”

*

Tần Tri Dự trở về phòng trong tâm trạng phơi phới, vừa xoay chìa khóa xe trong tay vừa ngân nga hát.

Phó Thanh Doãn vừa từ nhà vệ sinh ra, thấy bộ dạng vênh váo của anh ta thì lườm một cái, “Nhìn cái vẻ đắc ý của cậu kìa, thật là đáng ghét.”

Tần Tri Dự chẳng thèm tức giận, còn nghiêm túc hỏi, “Cậu nói xem, con gái thích gì nhất?”

Phó Thanh Doãn đáp bừa: “Quần áo, túi xách, giày dép, trang sức, mỹ phẩm, tham khảo chi tiết ở Thư Diểu.”

“Có hơi hời hợt quá không?”

“Con gái ai chả được theo kiểu đó? Hoa, quà, hỏi han, mua đồ ăn sáng, ba bữa cùng ăn, muốn sao tặng sao, muốn trăng hái trăng.”

Tần Tri Dự cạn lời, lần đầu tiên thấy người này không đáng tin cậy.

Bỗng nhiên, anh sáng mắt lên, “Anh Giang Lẫm về rồi phải không?”

“Ừ.”

“Để tôi đi hỏi anh ấy, anh ấy đáng tin hơn cậu, chuyện yêu đương của anh ấy đỉnh lắm.”

Phó Thanh Doãn thở dài, “Đỉnh gì mà đỉnh, hôm nay hai người đó còn cãi nhau trong xe, tưởng cái nóc xe bị lật đến nơi rồi.”

“Ồ, vậy thôi khỏi hỏi.”

“Sao thế? Dù gì anh Giang cũng có kinh nghiệm lâu năm mà.”

Tần Tri Dự nhướng mày, “Không may lắm, lỡ tôi đang thuận buồm xuôi gió mà dính phải vận xui do anh ấy cãi nhau thì sao?”

Ngay giây sau đó, điện thoại Phó Thanh Doãn vang lên một tiếng nghiến răng rùng rợn: “Tần Nhị, cậu muốn ăn đòn à.”

“Mẹ kiếp, Phó Thanh Doãn, cậu đúng là không muốn thấy người khác sống tốt nhỉ.” Tần Tri Dự giật lấy điện thoại của cậu ta, “Anh ơi, có kinh nghiệm gì truyền lại không?”

Đầu dây bên kia, Giang Lẫm ngắn gọn: “A Dự, nếu cậu thật lòng thích cô gái nhà họ Nguyễn thì đừng có hỏi tụi anh lấy kinh nghiệm. Kinh nghiệm là chết, người là sống. Cậu phải dùng lòng mình để theo đuổi cô ấy, tự ngẫm đi, anh cúp máy đây, còn phải dỗ người ta.”

“Tch, nói dỗ là dỗ, sau này tôi tuyệt đối không giống anh ấy đâu.” Tần Tri Dự nhìn điện thoại bị cúp ngang, tuyên bố đầy khí thế.

Phó Thanh Doãn lập tức dội gáo nước lạnh, “Người ta còn chưa theo được mà đã mơ tưởng chuyện kiểm soát, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Cậu ghen ăn tức ở chứ gì, thôi khỏi nói, đi tắm cái đã.”

*

Ba giờ sáng.

Nguyễn Vụ cầm điện thoại nhìn giờ — mới ba giờ.

Cô đã lăn qua lộn lại trên giường không biết bao nhiêu lần, đầu óc toàn là chuyện hôm nay — không, là hôm qua — Tần Tri Dự tỏ tình với cô rồi còn ôm cô nữa. Cảm giác cứ như không thật.

Thư Diểu ngủ say sưa trên giường, thỉnh thoảng lại trở mình.

Đầu óc Nguyễn Vụ tỉnh táo lạ thường, cô ngồi dậy, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên gối, đếm từng tấm vé xe bên trong.

Giờ đây đa phần người ta dùng vé điện tử, chỉ có cô lần nào cũng phải tự ra quầy in vé giấy. Từng tấm vé giấy, quãng đường nửa tiếng giữa Khúc Hải và Kinh Cảng, chính là khoảng thời gian mỗi ngày cô mong chờ nhất lúc ấy.

Dưới đáy hộp, bên dưới tất cả vé xe, là tấm thẻ tên của Tần Tri Dự mà cô nhặt được ở chùa Đàm Thác. Bốn góc thẻ vẫn sắc bén, nắm trong tay vẫn đau buốt như xưa. Một lúc sau, cô mở tay ra, dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, nhìn hình dấu hằn trong lòng bàn tay do bốn góc tạo thành — chính giữa là vết sẹo kéo dài đến tận gốc bàn tay. Rõ ràng và chói mắt.

Khung vuông vức ấy như muốn nhốt trọn vết sẹo kia lại, cũng như chính cô, cam tâm tình nguyện bị “giam” bên cạnh Tần Tri Dự.

Chợt nhớ lại lời bà ngoại từng nói, chùa Đàm Thác ở Kinh Cảng rất linh thiêng, đặc biệt là về tình duyên và sức khỏe.

Cơn buồn ngủ dần kéo tới, trong khoảnh khắc mất đi ý thức, Nguyễn Vụ vẫn nắm chặt tấm thẻ trong tay, mơ hồ nghĩ: rảnh rỗi phải đến chùa Đàm Thác một chuyến, cầu duyên, cầu bình an.

Ngày hôm sau.

Nguyễn Vụ và Thư Diểu như thường lệ, theo đúng lịch trình đi ăn sáng rồi đến lớp. Chỉ là sáng nay, khi hai người ôm sách bước ra khỏi ký túc xá, liền nhìn thấy rất nhiều nam sinh đứng ở cửa mang theo bữa sáng. Thư Diểu lầm bầm một câu: “Tần Tri Dự theo đuổi người ta mà chẳng nhiệt tình gì cả, đến cả bữa sáng cũng không thèm mang?”

Trong lòng Nguyễn Vụ dù có chút hụt hẫng, nhưng vẫn ôm chặt sách trong tay, nhẹ giọng nói: “Là Tần Tri Dự mà.”

Phải rồi, thiếu gia nhà họ Tần chính hiệu, sao có thể làm cái việc trẻ con như mang bữa sáng đi tặng người khác chứ?

Ngay giây tiếp theo, bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện ở góc đường.

Sắc mặt anh hơi ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, anh sải bước tới trước mặt Nguyễn Vụ, đưa túi đồ ăn sáng trong tay ra: “Bánh bao nhân cua, món cậu với Diểu Diểu thích ăn nhất.”

Thư Diểu đưa tay nhận lấy, nhìn thấy túi đồ quen thuộc liền vui vẻ reo lên: “Nhị ca, sáng nay anh dậy sớm cỡ nào vậy trời?”

Nguyễn Vụ cũng nhận ra, túi bao bì tinh xảo lại còn có lớp giữ nhiệt. Cô nhìn người đứng trước mặt, lấy khăn giấy trong túi đưa cho anh: “Cậu không cần phải làm mấy chuyện này đâu.”

Tần Tri Dự nhìn cô thật sâu, kéo cô sang một bên, tùy tiện rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán: “Tôi đã nói là sẽ theo đuổi cậu, thì nhất định sẽ nghiêm túc. Không thể để cậu mơ mơ màng màng mà đã đồng ý. Mấy chuyện tôi làm là vì đối tượng là cậu, tôi mới sẵn lòng làm.”

Anh dừng vài giây rồi nói tiếp: “Cậu đừng có áp lực tâm lý.”
Nói xong, anh bất ngờ chỉnh lại quần áo, cúi người nhìn cô, khoảng cách vừa phải, khóe môi nở nụ cười: “Hay là — cậu thấy xót vì sáng sớm tôi phải dậy sớm mang bữa sáng cho cậu?”

Nguyễn Vụ nghe ra được giọng điệu trêu chọc của anh, mặt khẽ đỏ lên: “Không có xót.”
Chỉ là không hiểu vì sao người cao sang như vậy lại sẵn lòng tốt với mình như thế.

“Vậy hôm nay có thể cộng lại điểm bị trừ tối qua không?” Anh cười hỏi tiếp.

Cô hơi cứng người, nhớ lại cái ôm tối qua tư thế kỳ cục đến mức khiến người ta lúng túng, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

“Được, sau này mỗi ngày đều cộng điểm cho tôi nhé. Hai người đi học đi, tôi về trước đây.”

Tần Tri Dự vẫy tay quay người rời đi. Thư Diểu ghé lại, nhìn hộp bánh bép còn bốc khói trong tay, giọng ngưỡng mộ: “Nhị ca bị dị ứng hải sản, thế mà vẫn lặn lội đi mua bánh bao nhân cua… haizz—”

Nguyễn Vụ không biết phải nói gì, nhìn đồng hồ rồi thúc giục Thư Diểu: “Đi mau lên, ra căng tin ăn qua loa rồi còn lên lớp.”

“Ước gì ngày nào cũng có bánh bao nóng hổi thế này để ăn.”

“Mơ đẹp nhỉ.”

“Coi kìa coi kìa, chưa gì đã bênh anh ấy rồi. Tần Tri Dự đời trước tích bao nhiêu đức mới được cậu thích thế này chứ.”

Nguyễn Vụ ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa mới nhô lên ở phía xa, lòng bàn tay cầm túi đồ ăn đã ẩm ướt: “Mình cũng vậy thôi.”

Sau hai tiết học buổi sáng, Tống Minh Viễn gửi thông báo vào nhóm lớp, nói giáo viên dạy chuyên ngành có việc gấp ở bệnh viện nên chiều nay nghỉ học, sẽ sắp xếp dạy bù sau.

Lúc nhận được tin nhắn, Nguyễn Vụ và Thư Diểu đang ăn trưa. Cô lật xem lại thời khóa biểu, thấy buổi chiều đã hoàn toàn trống, ý nghĩ trong lòng dần rõ ràng.

“Diểu Diểu, ăn xong giúp mình mang sách về ký túc, mình không về đâu.”

“Được, cậu đi đâu vậy?”

Nguyễn Vụ cũng chẳng giấu: “Đi chùa Đàm Thác một chuyến.”

Trước cổng trường.

Nguyễn Vụ vốn định bắt xe đến chùa Đàm Thác, nhưng đi ngang trạm xe buýt trước cổng trường lại nhìn thấy bảng tuyến xe ghi rõ: chuyến xe số 306, điểm đầu: Đại học Kinh Cảng, điểm cuối: chùa Đàm Thác.

306… sinh nhật của Tần Tri Dự là ngày 6 tháng 3.

Không do dự nhiều, Nguyễn Vụ gần như ngay lập tức bỏ ý định bắt xe, quyết định đi xe buýt.

Thời gian di chuyển bằng xe buýt lâu hơn cô tưởng. Cô chọn chỗ gần cửa sổ, hóng gió, vừa ngồi vừa đếm bảng tên các trạm xe đi qua: 33, 34, 35, 36…

“Đinh” một tiếng, giọng thông báo vang lên: 【Xe đã đến chùa Đàm Thác.】

Cô bước xuống từ cửa sau, nhìn về phía tòa nhà màu đỏ không xa.

Xe buýt số 306, 36 trạm dừng, sinh nhật của anh, điểm khởi hành là nơi anh tỏ tình với cô, điểm đến là nơi cô xác định mình đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

   

Tất cả những trùng hợp này như đang từng chữ từng câu nói với cô rằng: Thấy chưa, hai người có duyên đến thế nào.

Giá như mối duyên của họ giống như một vòng tròn, đi mãi mà không có điểm kết thúc, như vậy thì họ có thể mãi mãi bên nhau.

Cô đi về phía trước, không ghé đền Nguyệt Lão cầu nhân duyên, mà đi thẳng vào chính điện.

Có lẽ vì hôm nay là thứ Hai, cả chính điện trống không một ai. Cô lấy một chiếc bồ đoàn, sau đó quỳ lên.

Ngẩng đầu nhìn bức tượng Bồ Tát với gương mặt hiền từ ở trung tâm đại điện.

Chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, thầm nguyện.

Bồ Tát ơi, con rất thích một người, hôm qua anh ấy đã tỏ tình với con rồi. Con không cầu được sánh vai đến đầu bạc răng long, con chỉ mong có thể có một mối tình bình thường và lành mạnh.

Con là một người ích kỷ, yếu đuối, giả tạo và thiếu thốn tình thương. Từ trước tới nay chưa từng gặp ai khiến con yêu đến thế, nên Bồ Tát ơi, xin Người cho con được toại nguyện một lần thôi.

Bỗng nhiên, cô nhớ đến Trương Nam và các bạn khác.

Bồ Tát ơi, sau khi quay về Kinh Cảng, con đã gặp được vài người bạn tốt, còn có cả ông bà ngoại của con. Mong Người phù hộ cho họ được bình an thuận lợi, hóa dữ thành lành.

Con chỉ xin bấy nhiêu thôi.

Cô vừa định đứng dậy mở mắt thì một vị hòa thượng râu hoa râm nhìn cô, cất tiếng: “Cô gái, cô đã cầu cho bản thân, cho bạn bè, còn có cả ông bà ngoại, sao lại không cầu cho cha mẹ mình?”

Cô cắn nhẹ vào phần thịt mềm trong khoang miệng, hai bên má hơi hóp lại, ngẩn ngơ nhìn tượng Bồ Tát trong đại điện, khuôn mặt không chút biểu cảm, chỉ khẽ thốt lên: “Họ đều không yêu con.”

“Phàm những gì có tướng, đều là hư vọng.”

Câu nói ấy khiến tim Nguyễn Vụ khẽ chấn động, cô lễ phép cúi đầu, khẽ khom người rồi rời khỏi chính điện.

Dọc đường trong chùa Đàm Thác, cô vừa đi vừa dừng, vòng vo một hồi lại quay về gốc cây ngân hạnh – nơi cô lần đầu gặp Tần Tri Dự. Có lẽ cô nghĩ hôm nay là một ngày đặc biệt nên sẽ không gặp được anh, thế là tự nhiên ngồi xuống cạnh gốc cây.

Lá ngân hạnh trong chùa rụng muộn hơn ở Đại học Kinh Cảng, mặt đất vẫn rải rác những chiếc lá vàng óng ánh.

Cô tựa vào thân cây, nhớ lại con bướm anh đã gấp tặng cô lần đầu gặp. Cô bắt đầu gấp, một mình gấp cả một đống con bướm vụng về.

Cánh cửa sân bên cạnh phát ra tiếng két khẽ khàng, Nguyễn Vụ theo phản xạ ngoái đầu lại, vừa vặn chạm ánh mắt của Tần Tri Dự đang đẩy cửa bước vào. Đồng tử cô co rút, đầu óc rối loạn, tay vẫn còn cầm một chiếc lá ngân hạnh.

Tần Tri Dự cũng thoáng sững người khi nhìn thấy cô, cô gái này chắc chắn không ngờ sẽ gặp anh ở đây, đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy cứ thế chăm chú nhìn anh.

Người phụ nữ đi phía sau Tần Tri Dự – Tần Trân – nghi ngờ nhìn qua hai người, hỏi: “Hai đứa quen nhau à?”

Tần Tri Dự uể oải đáp: “Ờ—quen.”

Tần Trân vỗ nhẹ lên lưng anh, nở nụ cười hiền hòa: “Cái thằng nhóc này, còn không mau gọi người ta lại đây.”

Nguyễn Vụ nhìn Tần Tri Dự bước từng bước về phía mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhất thời không biết nên mở lời thế nào, chỉ đành ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.

Tần Tri Dự quỳ gối xuống, vẫy tay trước mặt cô: “Ngẩn người à?”
Không đợi cô trả lời, anh nắm lấy tay cô kéo cô đứng dậy, ánh mắt đảo qua chiếc lá ngân hạnh trên tay cô và đống bướm giấy lộn xộn bên cạnh, bật cười khẽ: “Hôm nay không phải cậu có lớp à? Sao lại chạy đến đây gấp bướm?”

Cô lúc này mới hoàn hồn, từ tốn đáp: “Thầy Trần có việc ở bệnh viện nên dời lịch dạy. Chiều nay rảnh, nên tôi ra ngoài đi dạo một chút.”

“Được rồi, đã đến đây rồi thì để tôi dẫn cậu đi gặp người.” Nói rồi, không để cô từ chối, anh kéo cô bước vào thiền tự.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.