Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 40: Chương 40




Sau khi về ký túc xá, Thư Diểu không nói một lời, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi không ngừng, khiến tim Nguyễn Vụ như bị bóp nghẹn. Nếu Tần Tri Dự mà giống Phó Thanh Doãn, e rằng giờ phút này cô còn đau khổ gấp ngàn lần Thư Diểu.

Màn hình điện thoại bỗng sáng lên.

Nguyễn Vụ liếc nhìn một cái rồi bò lên giường Thư Diểu, rút mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Phó Thanh Doãn chia tay rồi, là lúc tìm cậu trong hội trường.”

Tin nhắn vừa nãy là Tần Tri Dự gửi đến, bảo cô nói lại với Thư Diểu, để cô ấy đừng quá đau lòng.

Thư Diểu nghe vậy vẫn không ngẩng đầu lên, nước mắt càng tuôn ào ạt, nghẹn ngào mở miệng: “Mình không đùa đâu.”

“Mình thật sự chịu đủ rồi. Lúc anh ta yêu đương, lòng mình cứ nghẹn ứ. Anh ta chia tay, mình lại vui mừng như đồ ngốc.”

“Mình cũng chẳng bận tâm vì sao anh ta lại chia tay, chia tay thế nào. Mình không muốn nhìn thấy anh ta nữa, mình không muốn thích anh ta nữa, chút nào cũng không.”

Cô ngẩng đầu lên, đuôi mắt dính đầy mascara, tóc tai bù xù dán vào da đầu, khuôn mặt đẫm nước nhưng đầy kiên quyết và nghiêm túc.

Nguyễn Vụ thở dài, lặng lẽ nghe cô lảm nhảm suốt nửa đêm, cuối cùng hai cô gái chen chúc trên một chiếc giường nhỏ ngủ tạm qua đêm.

Sáng hôm sau, khi Nguyễn Vụ mở mắt ra, chân Thư Diểu gác lên chân cô, tay cô lại đặt trên ngực Thư Diểu, chiếc giường không lớn mà cứ thế nằm chen chúc cả đêm.

Sau khi rửa mặt, tin nhắn của Tần Tri Dự cũng đến như hẹn. Nguyễn Vụ xách túi, ngậm hộp sữa nóng, nhẹ nhàng khép cửa ký túc lại rồi xuống lầu, bước hai bậc một tìm Tần Tri Dự.

Mùa đông ở Kinh Cảng đã lạnh thấu xương, cửa kính xe Tần Tri Dự hạ xuống một nửa, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, đang gõ tàn thuốc ra ngoài. Nguyễn Vụ vòng sang chỗ tài xế, dập tắt điếu thuốc trong tay anh, giọng đầy bất mãn: “Sáng sớm đã hút thuốc rồi hả.”

“Cho tỉnh táo. Hôm qua bị Phó Thanh Doãn làm phiền đến tận khuya.” Giọng anh khàn khàn lẫn chút mệt mỏi, Nguyễn Vụ ghé sát nhìn, quả nhiên dưới mắt có quầng thâm nhẹ.

Cô làm nũng cào cào cằm anh, cúi người hôn nhẹ một cái, “Bạn trai em đúng là khổ thật.”

“Tch, em tưởng em đang trêu chó đấy à.”

Nguyễn Vụ lè lưỡi, vòng ra ghế phụ, đưa hộp sữa nóng uống dở cho Tần Tri Dự: “Không muốn uống nữa, anh uống đi.”

“Bảo sao mới hôn em lại toàn mùi sữa.” Tần Tri Dự cũng không nói nhiều, nhận lấy uống vài ngụm là hết, rồi nhét vào thùng rác xe, sau đó từ ghế sau lấy ra một túi giấy đặt lên đùi cô.

“Cho em.”

Nguyễn Vụ nhìn vào, thấy là bánh Napoleon, “Khúc Hải cũng đâu thiếu, anh mang cho em làm gì?”

“Sáng sớm em chỉ uống nửa hộp sữa sao mà đủ, ăn chút đi, lát còn phải lái xe, giữa đường đói thì làm sao.”

“Hả? Em tưởng đi tàu cao tốc, lát là tới rồi mà?”

Tần Tri Dự khẽ búng trán cô một cái, “Anh nói rồi, bạn trai em sẽ đưa em về tận nơi, còn đi gì tàu cao tốc nữa.”

“Em đặt vé rồi mà, với lại tối qua anh cũng không ngủ ngon.”

“Anh hoàn vé rồi, muốn ở bên em lâu thêm chút mà em lại không vui sao.”

Cô cầm túi bánh ngọt, nghiêng đầu nhìn người con trai đang cúi đầu bấm điện thoại ở ghế lái, đường nét gáy rõ ràng, nét mặt thư thái hiền hòa. Kể từ khi họ bắt đầu yêu nhau, dường như không trải qua giai đoạn ngượng ngùng thường thấy ở các cặp đôi, ngoài việc hôm tỏ tình hơi vụng về, cả hai đều nhanh chóng thích nghi, tận hưởng cảm giác dopamine trào dâng do yêu đương mang lại, tình cảm vì vậy mà bùng nổ mãnh liệt.

Tần Tri Dự cũng chẳng khác gì những chàng trai đang yêu, biết ghen ngầm, nài nỉ cô đổi ghi chú tên anh, vô cớ đăng ảnh tình cảm, chăm sóc cô tỉ mỉ đến từng chuyện nhỏ.

Cô bỗng lên tiếng: “Em thích anh lắm luôn đó.”

Khóe môi Tần Tri Dự cong nhẹ: “Chưa đi đã nhớ anh rồi hả?”

“Ừ.”

“Thế thì… hay là mình tranh thủ hôn trước mấy ngày này đi?” Anh vờ tháo dây an toàn, cười gian tà.

Nguyễn Vụ dỗi nhẹ, khẽ đánh anh một cái, “Đi nhanh lên, chiều anh còn phải quay về.”

Trên đường lái xe, Nguyễn Vụ hết nắm tay anh, lại sờ cằm anh, trông vô cùng vui vẻ. Tần Tri Dự liền giữ lấy tay cô, đưa lên miệng cắn nhẹ một cái, giọng đầy nuông chiều: “Lợi dụng lúc anh lái xe không động đậy được hả?”

“Đúng rồi đấy.” Cô cười híp mắt nhìn anh.

Tần Tri Dự liếm môi, bàn tay ấm áp khô ráo luồn lên tóc cô, nhẹ nhàng vuốt từng cái một.

Trước kia Phó Thanh Doãn nói anh si mê Nguyễn Vụ, Tần Tri Dự còn không tin. Vậy mà hai người bên nhau chưa được mấy ngày, anh đã cam tâm tình nguyện làm tất cả vì cô, như bị bỏ bùa, càng lúc càng muốn đối tốt với cô hơn. Nhìn thấy những tên con trai khác bắt chuyện, dù biết cô không thèm để tâm, nhưng vẫn ghen, ích kỷ muốn giấu cô thật kỹ, chỉ để mình anh thấy. Anh cảm thấy may mắn vô cùng khi đúng lúc gặp được Tống Minh Viễn tỏ tình với cô, khiến trái tim bối rối, không xác định nổi của anh tìm được câu trả lời.

Tưởng dịp nghỉ Tết Dương Lịch cao điểm, đường cao tốc sẽ tắc nghẽn, nhưng nào ngờ suốt đường đi không một lần kẹt xe, đèn xanh nối tiếp đèn xanh. Xe bon bon tiến vào khu biệt thự cao cấp ở Khúc Hải.

Dừng xe dưới lầu nhà ông ngoại Nguyễn Vụ, Tần Tri Dự nhìn cô gái đang ngủ yên tĩnh trên ghế phụ, miệng hơi hé. Anh khẽ thở dài, đột nhiên không nỡ đưa cô về. Dù chỉ là chia xa hai ngày.

Nhưng với những cặp đôi đang yêu say đắm, chỉ cần hai ngày xa nhau cũng đã là điều khó chịu đựng nổi.

Nguyễn Vụ “ưm” một tiếng, cảm thấy mặt ngứa ngứa, theo phản xạ đưa tay định gạt đi, ai ngờ lại chạm phải một cái đầu lông xù. Cô giật bắn mình, cơn buồn ngủ bay biến sạch.

Trong xe bật sưởi đầy đủ, cô chỉ mặc áo hoodie rộng thùng thình. Kính xe là loại chống nhìn trộm từ bên ngoài. Tần Tri Dự cảm nhận được động tĩnh của cô, khẽ kéo cô lên, bế qua bệ điều khiển trung tâm để đặt vào lòng mình.

Nguyễn Vụ mới tỉnh ngủ, ngoan ngoãn đến không tưởng, đưa tay ôm lấy cổ anh, cằm gác lên hõm vai, hít từng chút mùi bạc hà pha tuyết tùng trên người anh.

Cô cọ nhẹ đầu vào cổ anh, giọng thoáng buồn: “Phải làm sao đây, em không muốn về nhà.”

“Vậy làm sao nhỉ? Hay là chúng ta quay xe về đi?” Tần Tri Dự hơi kéo giãn khoảng cách, nửa cười nửa trêu nhìn cô.

Nguyễn Vụ nhăn mặt, giọng hối lỗi: “Em đã hơn một tháng chưa về thăm ông bà ngoại rồi, không thể không về.”

Không gian trong xe yên tĩnh, hai người cứ thế rúc vào nhau, Nguyễn Vụ vùi mặt trong vai anh, ngón tay chạm nhẹ vào yết hầu nhấp nhô của anh, rồi hôn nhẹ từng cái vào cằm, như thể đang nếm thử từng lần.

Tần Tri Dự để mặc cô gái trong lòng nghịch ngợm khắp nơi, tay lớn ôm trọn vòng eo thon nhỏ, dường như còn có chút hưởng thụ.

“Thôi nào, em phải về rồi.” Nguyễn Vụ liếc nhìn đồng hồ, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh. Cánh tay đang ôm eo cô của Tần Tri Dự lại siết chặt hơn, giọng anh trầm khàn: “Ở thêm chút nữa.”

“Không được đâu, để xe trước cửa lâu quá ông ngoại sẽ nghi ngờ mất.” Nguyễn Vụ mặc kệ anh, với tay mở cửa xe. Tiếc là sức mạnh khóa chặt eo cô vẫn quá mạnh, cô giãy giụa mãi cũng không thoát ra được.

Nguyễn Vụ giả vờ giận, hầm hầm bóp má anh: “Mau thả em về đi, em sẽ cân nhắc về sớm hơn để ở bên anh.”

Điều kiện quá hấp dẫn, Tần Tri Dự cũng không phải dễ dụ dỗ, anh thả một tay ra nắm lấy bàn tay đang phá phách trên mặt mình, chậm rãi ra điều kiện: “Trưa mai, anh qua đón em.”

Nguyễn Vụ gật đầu cái rụp, sợ anh đổi ý, khi thấy tay anh lỏng ra liền nhanh như chớp nhảy xuống xe, miệng không ngừng lảm nhảm: “Em lên nhà đây, anh lái xe cẩn thận, đến nơi thì nhắn tin cho em, nhớ em đó!”

Tần Tri Dự nhìn theo bóng dáng cô nhảy chân sáo đi vào nhà, bật cười lắc đầu, đóng cửa xe rồi quay đầu lái về lại Kinh Cảng.

*

Nguyễn Vụ lấy chìa khóa mở cửa bước vào, dép còn chưa thay xong đã lớn tiếng gọi: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu về rồi đây!”

Từ căn phòng cuối hành lang, một ông lão tóc bạc nhưng dáng người vẫn cứng cáp bước ra: “Bé con về rồi à.”

“Về rồi ạ, bà ngoại đâu rồi?” Nguyễn Vụ nhìn quanh phòng khách trống trải.

“Bà ngoại cháu đi siêu thị với bà Triệu đối diện rồi, bảo phải tự tay vào bếp nấu cho cháu ăn.”

Ông Lê kéo Nguyễn Vụ ngồi xuống sofa, làm như vô tình hỏi: “Hôm nay ai đưa cháu về đấy? Xe đậu dưới lầu trông lạ lắm, không giống xe của thư ký ba cháu.”

Nguyễn Vụ cười ngượng: “Ông ngoại ơi, cháu có người yêu rồi.”

“Con gái lớn rồi, yêu đương là bình thường mà, ông còn theo kịp thời đại lắm đấy. Mà ba cháu biết chưa?”

“Dạ biết rồi ạ.”

“Ừm.” Ông Lê nhìn đứa cháu gái xinh đẹp, càng lớn càng giống con gái ông năm xưa, trong lòng chợt ngổn ngang, liền dịu giọng khuyên nhủ: “Bé con à, đừng giận ba cháu mãi nữa. Là tại xa cháu quá lâu, nó không biết cách gần cháu thôi. Năm nay ăn Tết với ba cháu đi, xong rồi qua đây chơi vài hôm là được.”

Nếu là trước đây, Nguyễn Vụ chắc chắn sẽ lắc đầu cái rụp, nhưng giờ Kinh Cảng còn có Tần Tri Dự, cô hơi phân vân: “Nhưng… ông bà ở nhà một mình ăn Tết…”

Ông Lê dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, liền đổi giọng dỗ dành: “Khu nhà mình bao nhiêu ông bà già, ông với bà ngoại cháu còn bận đi thăm hàng xóm nữa là. Với lại, bạn trai cháu còn ở Kinh Cảng, mới yêu đã xa nhau thì tình cảm nguội mất. Nghe lời ông, ăn một cái Tết đàng hoàng bên ba cháu đi. Chừng ấy năm rồi, cháu chưa từng đón Tết đàng hoàng ở Kinh Cảng mà…”

Nói đến đây, lòng ông lão nghèn nghẹn. Năm xưa chứng kiến tình cha con rạn nứt từng chút một, giờ lại thấy quan hệ hai người dần dần được hàn gắn, nhìn cháu gái ngày càng giống mẹ nó, lại nhớ tới Nguyễn Minh Gia năm nào cũng gọi điện nài nỉ đón con về ăn Tết, ông chỉ biết thở dài trong lòng. Nếu Nguyễn Vụ biết chuyện năm đó, liệu có trách hai ông bà đã đưa ra quyết định quá đỗi ích kỷ ấy không?

Không lâu sau, bà Lê xách một giỏ rau đầy ắp về nhà, lại lấy thêm hải sản đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, ánh mắt đầy yêu thương nấu cho Nguyễn Vụ một bàn đầy món ngon.

Sau bữa cơm, Nguyễn Vụ vừa gặm táo vừa nghịch điện thoại, canh giờ chắc Tần Tri Dự sắp về đến nhà, liền nhắn tin cho anh.

[Anh về đến nhà chưa? (rụt rè)]
[Em nhớ anh một chút rồi.]
[Diểu Diểu ổn chưa? Lúc em đi cô ấy còn đang ngủ.]

Gửi liền vài tin mà chẳng thấy hồi âm, Nguyễn Vụ chống cằm đứng ngoài ban công buồn chán nghịch hoa nghịch lá. Ông Lê gọi cô vào thư phòng chơi cờ, nhưng trong khi tay cầm quân cờ thì ánh mắt cô lại cứ trôi dạt về phía chiếc điện thoại im lìm bên cạnh.

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, ông lão lấy luôn quân cờ trên tay cô, miệng lầm bầm: “Con gái lớn rồi chẳng giữ được nữa…”

Mặt Nguyễn Vụ đỏ lựng, ngượng ngùng ôm điện thoại rút lui khỏi thư phòng.

Mãi đến gần giờ cơm chiều, điện thoại mới rung liên hồi:

[Anh về rồi, lỡ ngủ quên mất, quên nhắn cho em (mặt tội nghiệp)]
[Anh cũng nhớ em.]
[Chắc ổn rồi, mặc kệ cô ấy, cái nghiệp của Phó Thanh Doãn để cậu ta tự gánh.]
[Haiz, hối hận quá, lẽ ra không nên hẹn trưa mai mà phải đi từ sáng rồi.]
[Anh muốn gặp em đến phát điên rồi.]

Nhìn từng tin nhắn hiện lên, từng dòng cô gửi đều được trả lời, khoé miệng Nguyễn Vụ như muốn ngoác đến tận mang tai.

Cô bỏ nửa quả táo đang ăn dở, ôm điện thoại chạy tọt vào phòng, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt đầy ẩn ý của hai ông bà ngoài phòng khách.

Đóng cửa lại, cô kiềm chế nhịp tim rộn ràng, lập tức gọi video cho Tần Tri Dự. Cô thực sự không thể chờ đợi thêm để được thấy anh.

Chuông reo hai giây, cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

Trong khung hình, có vẻ như Tần Tri Dự đang ở trong phòng ngủ, tựa lưng vào bức tường đầy mô hình trưng bày phía sau. Anh mặc đồ ở nhà màu trắng, mái tóc mềm rũ trước trán, làm dịu bớt cảm giác lạnh lùng xa cách thường ngày, khiến anh trông hiền hòa hơn hẳn.

Nguyễn Vụ nằm bò trên giường, đầu ngón tay chọc chọc vào người trong video, lầm bầm: “Biết vậy hồi đó em đã đi làm nhà khoa học rồi.”

Tần Tri Dự nhìn cô chăm chú, đáy mắt dịu dàng đến mức tan chảy: “Bác sĩ Nguyễn lại muốn làm nhà khoa học rồi sao?”

“Làm nhà khoa học siêu ngầu, rồi chế ra cỗ máy xuyên không, lôi anh từ trong màn hình điện thoại ra ngoài.”

“Ý tưởng không tồi, chỉ là hơi… mơ mộng.”

Nguyễn Vụ liếc anh một cái: “Anh đúng là chẳng lãng mạn tí nào.”

Tần Tri Dự nhìn cô gái đang nằm trên giường lăn qua lộn lại, tay giơ điện thoại, lòng khẽ động: “Muốn lãng mạn à?”

“Chứ còn gì nữa, con gái ai chẳng muốn lãng mạn.”

“Được rồi, anh cúp máy đây. Bà Thẩm gọi anh. Lát nữa gọi lại cho em.”

Chưa nói được bao nhiêu mà video call đã bị cúp ngang, Nguyễn Vụ cảm thấy hụt hẫng như bị cơn gió quét sạch tâm trạng. Đây là lần đầu tiên yêu đương mà gọi video call chưa nói được gì đã bị cắt ngang, còn bảo là mẹ gọi — cô có nghe thấy tiếng bà Thẩm gọi đâu.

Nguyễn Vụ úp mặt xuống giường lăn qua lăn lại, nhìn chằm chằm trần nhà, tự hỏi có phải mình đồng ý với Tần Tri Dự quá sớm không, bắt đầu nghiêm túc tự kiểm điểm, liệu có phải mình dễ dãi quá nên mới không được trân trọng?

Cô bừng tỉnh.
Hừ, ôi đàn ông.

Nhưng cô lại thích Tần Tri Dự, thích cảm giác khi được ôm chặt, như đứng vững trên mặt đất; thích cái cách anh luôn có hồi đáp, luôn đặt cô trong lòng; thích cả mỗi lần hôn nhau, cảm giác được hương bạc hà mát lạnh bao lấy toàn thân, ngọt đến mức trái tim sắp tràn ra bong bóng.

Thật là vô dụng. Mặt cô đỏ bừng, tay đập mạnh xuống giường, chỉ cần nghĩ đến chút chi tiết nào liên quan đến anh là mặt lại nóng ran.

*

Nhà họ Tần ở phía Bắc thành phố.

Thẩm Tinh Nghi nhìn Tần Tri Dự đã thay đồ chuẩn bị ra ngoài, liền bỏ rổ rau đang làm dở xuống: “Con đi đâu đấy? Sắp ăn cơm rồi.”

Tần Tri Dự cúi xuống thay giày: “Có việc. Tối nay không về.”

“Có việc? Con có chuyện gì? Tết Tây thì có gì đâu, đến cơm cũng không ăn đã lật đật đi ra ngoài.”

Thẩm Tinh Nghi tỏ rõ sự khó chịu. Trên ghế sofa, Tần Tri Hành đang vắt chân thoải mái ngồi đó, hừ lạnh một tiếng, âm lượng vừa đủ để mẹ nghe thấy trong bếp: “Nó còn đi đâu được nữa, chắc là đi gặp bạn gái rồi.”

Quả nhiên, Thẩm Tinh Nghi lập tức cầm chảo từ bếp chạy ra, chuyển ngay sang giọng điều tra như ở công ty: “Sao con biết?”

“Con đoán thôi. Mẹ nhìn xem từ lúc yêu đến giờ, một ngày nó đăng bao nhiêu bức ảnh là rõ.”

Thẩm Tinh Nghi khó hiểu: “Nó có đăng mỗi một lần mà.” Sau đó, như chợt hiểu ra điều gì, mặt bà sầm lại.
Hóa ra thằng nhóc đó chặn mình.

Tần Tri Hành cười khoái chí.
A, mẹ bị chặn rồi.
Đôi mắt sau kính lộ ra chút mưu tính, anh cầm điện thoại dí lại gần Thẩm Tinh Nghi.

Giọng nói lạnh tanh vang lên trong phòng khách: “Bà Thẩm, chúng ta giao dịch một chút nhé.”

Trên ghế sofa, cách một cái bàn trà, hai mẹ con đối diện nhau, ranh giới rõ ràng.

Thẩm Tinh Nghi khoanh tay trước ngực nhìn đứa con cả: “Nói đi, giao dịch gì?”

Tần Tri Hành nêu yêu cầu ngắn gọn: “Con cho mẹ xem story của Tần Tri Dự, để mẹ nắm rõ tiến độ yêu đương của nó phòng trường hợp làm gì bậy khiến mẹ phải lên chức sớm. Điều kiện của con cũng đơn giản — hai năm tới mẹ không can thiệp chuyện tình cảm của con. Nếu sau hai năm con vẫn không lo liệu xong, mẹ muốn làm gì con cũng chịu.”

Thẩm Tinh Nghi, một tổng giám đốc từng tung hoành thương trường, xoa cằm cân nhắc hồi lâu, đến mức Tần Tri Hành cũng không đoán nổi ý bà. Anh vốn chỉ định thử vận may, nghĩ không được thì thôi, nhưng thái độ của mẹ khiến anh hơi khó nắm bắt.

Một lúc sau, Thẩm Tinh Nghi gật đầu: “Được, đưa điện thoại đây.”

Bà tính toán như chơi cờ, nghĩ bụng nhờ con cả xem được tình hình con út, mà nó lại không có bằng chứng bà đồng ý thỏa thuận này. Sau này chỉ cần đến hạn, bà sẽ giới thiệu cả đống cô gái bà vừa ý cho nó, mỗi ngày gặp ba người, sáng trưa tối không nghỉ.

Tần Tri Hành vừa nghe mẹ đồng ý, lập tức bấm dừng ghi âm trong điện thoại, mở story của Tần Tri Dự, đẩy điện thoại tới, dõng dạc: “Mẹ, con đã ghi âm rồi. Hy vọng mẹ giữ lời.”

Đúng lúc đó cửa mở, Bí thư Tần xách cặp bước vào, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Bọn trẻ bây giờ đúng là… chẳng đứa nào chịu làm thêm, nghỉ cái là chạy nhanh hơn thỏ!”
Nhìn thấy vợ và con trai ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trà, ông bật cười: “Ồ, hai mẹ con đang làm gì đấy? Đàm phán à?”

Thẩm Tinh Nghi bị con trai bóc mẽ, giận dữ: “Tần Phong, ông quản con ông đi. Nó ở nhà mà còn bày trò thương lượng, còn ghi âm nữa. Đi làm về mang cả phong cách viện kiểm sát về nhà! Tôi là mẹ nó chứ không phải đối tượng bị điều tra!”

Tần Phong gật gù, mắt ánh lên vẻ khen ngợi: “Tốt lắm, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Xem ra con hiểu địch quá rõ.”

Tần Tri Hành mỉm cười: “Cảm ơn bố đã khen.”

“Xem xong rồi thì nhớ trả máy lại cho con đấy, mẹ.”

Tần Phong ghé sang hỏi: “Xem gì đấy?”

Thẩm Tinh Nghi bực bội đáp: “Không thấy nhà thiếu một người à? Thằng út ông chạy mất rồi, có người yêu là quên mẹ luôn. Đăng story còn chặn tôi, tôi đang mượn điện thoại của Tri Hành xem nó đăng cái gì mà thần thần bí bí.”

Quả nhiên, đã chặn thì chắc chắn là có lý do.

Thẩm Tinh Nghi thề rằng từ trước đến giờ bà chưa từng thấy con trai bà dính người như vậy. Hồi cai sữa còn chưa bám mẹ như thế.

Từ sau sinh nhật Nguyễn Vụ, Tần Tri Dự đăng story đều đặn ba cái mỗi ngày. Trong ba cái thì hai cái là ảnh chụp chung với Nguyễn Vụ, cái còn lại là ảnh khoe bạn gái.

Ảnh chụp chung thì khỏi nói: nắm tay, ôm ấp, thân mật đủ kiểu.

Xem được nửa chừng, Tần Phong khẽ ho, mặt hơi xấu hổ: “Xem ra chặn chúng ta là có lý do thật… Bọn trẻ bây giờ hơi… thoáng quá nhỉ?”
Rồi ông lau trán, thở phào nhẹ nhõm: “May mà Nguyễn Minh Gia không thấy, nếu thấy mấy tấm này chắc chạy qua nhà ta lột da A Dự mất.”

Thẩm Tinh Nghi gật đầu đồng tình. Hai vợ chồng ngồi trên ghế tiêu hóa lại chút nhận thức mới về con trai út, rồi cùng nhau vào bếp nấu cơm.

*

Nguyễn Vụ ngồi trước bàn ăn, nghịch nghịch chén cơm, chẳng có hứng thú, ăn cũng không ngon miệng. Sau khi bị cúp điện thoại, cô lại gửi cho Tần Tri Dự mấy tin nhắn nữa, nhưng đều không có hồi âm. Cô bắt đầu hiểu ra cảm giác hôm qua khi mình không nhắn lại tin nhắn của Tần Tri Dự là như thế nào.

Bứt rứt, lo lắng, chỉ muốn chui vào trong điện thoại mà ngồi chờ.

Dọn dẹp bàn ăn giúp bà xong, Nguyễn Vụ chui vào chăn từ sớm, tính đi ngủ sớm để sáng mai quay lại, úp sọt Tần Tri Dự bất ngờ. Nhưng cô lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Điện thoại thì rung liên tục, mà toàn là tin nhắn trong nhóm phát bao lì xì.

Chán chết được.

Thấy còn sớm, cô ngồi dậy lôi đại một cuốn sách trên bàn ra xem.

Không biết qua bao lâu, khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, điện thoại bỗng rung lên.
Là Tần Tri Dự gọi.

Cô bĩu môi, trong lòng nghĩ sẽ không nghe máy, để anh chờ chút cho biết. Nhưng tay lại vô cùng phản bội mà trượt mở màn hình.

Còn chưa kịp nói gì, giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến, xuyên qua sóng điện mà luồn thẳng vào tim cô, ngọt đến tê dại.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Xuống lầu.”

Chút buồn ngủ khó khăn lắm mới có được giờ đã tan biến sạch sẽ. Cô như thể đã đoán ra điều gì đó, gương mặt không giấu nổi vẻ vui mừng đến không thể kiềm chế.

Nguyễn Vụ nhẹ nhàng mở cửa phòng, cả phòng khách và phòng ngủ đều tối om. Hai cụ đã lớn tuổi, đi ngủ từ sớm, cô đi đứng cực kỳ cẩn thận, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ tiếng động làm họ tỉnh giấc.

Vừa buông tay nắm cửa, cô gần như chạy trốn lao vào thang máy.

Mới bước ra khỏi toà chung cư, liền thấy chiếc Bentley quen thuộc đỗ ngay dưới lầu. Người cô mong nhớ đang cúi đầu tựa vào đầu xe hút thuốc, làn khói mờ bao phủ quanh thân, chẳng thể nhìn rõ mặt mũi, bóng dáng bị đèn đường vàng vọt kéo dài lê thê.

Không kịp suy nghĩ gì, Nguyễn Vụ chạy thẳng đến. Tiếng dép bông đập lên nền đất đánh động người đàn ông, ngay giây trước khi cô nhào vào lòng anh, Tần Tri Dự đã dang tay ra, ôm trọn cô một cách chắc chắn và vững vàng.

Nguyễn Vụ bám chặt lấy anh như một con gấu túi, lòng bàn tay chạm vào lớp áo khoác dày lạnh buốt. Cô dụi dụi vào gò má lạnh như băng của anh, giọng không che giấu nổi vui sướng: “Anh đến đây làm gì vậy?”

“Cô gái của anh chẳng phải nói muốn lãng mạn sao?”

Từ xa vạn dặm chỉ để gặp em – là điều lãng mạn nhất anh có thể làm.

Gió lạnh không ngừng lùa vào người hai người. Trong lòng anh, cô vẫn đang mặc đồ ngủ lông xù như một chiếc túi sưởi ấm áp. Tần Tri Dự không để hai người ở ngoài lâu, lập tức mở cửa xe sau, bế cô vào trong.

Trên ghế sau đặt sẵn một bó hồng đỏ thắm rực rỡ.

Nguyễn Vụ biết rõ còn cố hỏi: “Cho em à?”

“Không cho em thì cho mẹ anh chắc?”

Bầu không khí ngọt ngào thế là bị anh phá hỏng sạch.

Trong xe mở sẵn máy sưởi, Nguyễn Vụ cảm thấy thân nhiệt anh dần hồi phục, tay vô thức quấn lấy tóc: “Trời lạnh như vậy, anh còn lái xe bao xa để đến Khúc Hải…”

“Gặp em quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

Nghe được điều mình muốn nghe, Nguyễn Vụ chủ động hôn anh. Cô học cách anh vẫn thường hôn mình, ngượng ngùng đáp lại vụng về. Nhưng cô hôn mãi mà không thấy Tần Tri Dự có phản ứng gì, anh chỉ ôm cô một cách lặng lẽ, mặc kệ cho cô làm gì thì làm.

Dần dần, Nguyễn Vụ có phần nản lòng. Cô chống tay định ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh đầy trách móc.

Tần Tri Dự nhìn cô gái trước mặt đang cắn nhẹ môi đỏ, ánh mắt ngày càng sâu, cảm xúc bị chôn giấu như mầm cây nảy chồi. Nhìn chiếc cổ trắng dài mảnh mai ấy, anh không suy nghĩ gì liền cúi đầu, cắn nhẹ một miếng vào chỗ mềm mại nơi cổ cô, từ từ mơn trớn, thỉnh thoảng lại khẽ hút một cái.

Cảm giác ẩm ướt và hơi thở nặng nề phả lên cổ như luồng điện chạy khắp cơ thể. Nguyễn Vụ đẩy anh ra không nổi, đành bất lực chịu đựng nỗi nhớ cuồng nhiệt anh trút xuống.

Tay áo dài thượt phủ lấy bàn tay cô.

Tần Tri Dự ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm pha chút kiềm chế nhìn cô, giọng nói khàn đặc: “Em có biết lúc em trượt chân rơi vào hồ nước nóng ở Ninh An, anh nhảy xuống kéo em lên, anh khó chịu thế nào không?”

“Hả?” Nguyễn Vụ ngơ ngác nhìn anh, chẳng hiểu ý anh là gì.

Cô cố nhớ lại, chỉ là lúc đó cô bị ngã, sặc nước vài cái, sau đó anh liền ôm cô lên bờ. Thế thì khó chịu cái gì?

Tần Tri Dự khẽ nhếch môi cười, nửa đùa nửa thật nhìn cô, ánh mắt không chút kiêng dè: “Hiểu chưa?”

Ngụ ý trong câu khiến Nguyễn Vụ suy nghĩ thêm một lúc…

Đột nhiên, đầu óc cô như dừng lại một giây, toàn thân rùng mình, như được gợi mở, liền hiểu ra ngay lời ám chỉ kia.

Giọng cô bỗng khẩn trương: “Không biết! Em muốn xuống xe!”

“Không cho.” Ánh mắt anh như chim ưng nhìn từ trên xuống dưới. Bộ đồ ngủ bằng vải bông trắng tinh mặc rất chỉnh tề, nơi dái tai còn ánh lên chút ánh nước lấp lánh.

Ánh mắt anh khẽ lướt xuống, Tần Tri Dự khàn giọng từng chữ: “Không… mặc à?” – ánh mắt chân thành đến mức ngây thơ, như học sinh tiểu học đang hỏi thầy cô.

Nguyễn Vụ xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chôn mình, chân gần như cào ra cả căn hộ ba phòng một sảnh. Cô quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh: “Anh có thể im miệng được không!… Sao anh đáng bị mắng thế hả!”

Tần Tri Dự hiểu ngay, đoán đúng rồi. Không thì sao cô lại phản ứng dữ như vậy.

Nguyễn Vụ giận dữ nói xong lại cảm thấy có điều gì đó lạ lạ, sự khác thường càng lúc càng rõ rệt. Cô cứng đờ người, ánh mắt tội nghiệp nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện: “Em muốn xuống…”

Tần Tri Dự bất ngờ đè sau gáy cô, ép sát vào ngực mình, đôi môi lập tức khóa chặt lấy môi cô, dễ dàng tách được hàm răng, kéo theo từng tiếng “ưm” khe khẽ từ cô phát ra.

Hơi thở anh như rút cạn không khí trong xe, giống như con cá sâu dưới biển bị dạt lên bờ, chỉ chờ chết vì thiếu dưỡng khí.

Lý trí Tần Tri Dự đã hoàn toàn sụp đổ, tất cả chỉ còn bản năng.

Nguyễn Vụ điều hòa lại hơi thở, xung quanh toàn là mùi bạc hà và tuyết tùng từ người anh, thơm dịu và gây nghiện.

Ngón tay cô co rút lại, vô thức siết chặt lấy áo hoodie của anh, cảm giác phụ thuộc âm thầm nảy nở, đâm chồi trong vô thức.

Ngọn núi tuyết cô độc cũng bị chiếm lĩnh ngay lập tức, không còn chống cự.

Trong xe nhiệt độ dâng cao. Trong lúc hơi thở đan xen, Tần Tri Dự buông môi cô ra, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u ám ẩn chứa cảm xúc không rõ ràng.

Nguyễn Vụ khẽ nhắm mắt, lông mi run rẩy, tim đập nhanh dữ dội, đầu óc như lơ lửng, mơ màng không tỉnh táo.

Anh chậm rãi lướt ánh mắt từ trán cô, qua đôi mắt phủ hơi sương, rồi đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo, ngón tay thuận tiện lướt nhẹ qua môi cô.

Vết nước còn trên khớp tay lấp lánh dưới ánh đèn như phát sáng.

Anh bật cười, giọng trầm khàn, mang chút trêu chọc.

Gió lớn bên ngoài bỗng nổi lên, thổi lá cây xào xạc.

Sau đó, anh bất ngờ cúi xuống sát hơn nữa.

Nguyễn Vụ giơ tay đẩy trán anh đang áp sát, giọng ngượng ngùng pha lẫn tức giận: “Anh dừng lại đi – “

Tần Tri Dự như thể giờ mới chịu nghe, mắt không rời khỏi cô, mặt đầy kiềm chế: “Không được hôn à?”

“Không được!”

Lương tâm bỏ nhà đi bụi cuối cùng cũng quay về. Tần Tri Dự nhìn Nguyễn Vụ tóc tai rối tung, khoé mắt ửng đỏ, môi bị hôn đến đỏ rực, người mềm mại như nước. Anh vò đầu, kéo lại bộ đồ bị anh làm xộc xệch: “Xin lỗi, anh không kìm được.”

Anh thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn, Nguyễn Vụ cũng không khách sáo mà vung tay đập anh, giọng nghẹn ngào trách móc: “Em chưa quen.”

Anh nhíu mày: “Chưa quen gì?” Yêu nhau chẳng phải thân mật như thế sao?

“Anh làm nhanh quá… chưa nói được vài câu đã động tay động miệng rồi…” – câu sau nói nhỏ dần, có phần ngại ngùng.

“Được rồi, sau này anh sẽ nhịn một chút. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải em là người dụ dỗ anh trước à?” Anh xoa mặt, ánh mắt không vui nhìn cô, vẻ mặt rõ ràng là uất ức vì dục cầu bất mãn.

Nguyễn Vụ “hừ hừ” mấy tiếng, “Em chỉ muốn thơm thơm anh một cái thôi, ai mà ngờ anh lại —” vô lý đến thế.

Tần Tri Dự khẽ véo má cô một cái, “Được rồi, sau này anh sẽ kiềm chế hơn. Nhưng vợ anh cũng làm ơn hiểu cho anh là một nam sinh đại học sống cảnh tổ trống hai mươi năm, cô đơn trống trải, đói khát vật vờ.”

“Anh nói ai là vợ anh hả, đừng có gọi bậy!”

“Thì em chứ ai. Em hôn anh rồi còn muốn không chịu trách nhiệm hả?” Tần Tri Dự luồn tay qua áo cô gãi vào chỗ nhột.

“Á… đừng gãi, nhột chết mất… Em không chịu trách nhiệm đấy…”

Sau một hồi âu yếm, cũng đã khá muộn, Nguyễn Vụ hỏi, “Giờ này muộn rồi, hay anh đừng về nữa.”

Tần Tri Dự vỗ nhẹ lưng cô, cổ áo hơi mở, giọng mang chút lười nhác sau khi thỏa mãn, “Không về đâu. Anh thấy bên cạnh khu em có khách sạn, qua đó ngủ tạm một đêm, mai qua đón em.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.