Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 43: Chương 43




Trương Nam phớt lờ ánh mắt như muốn giết người của hai người kia, vừa lái xe về khu nhà ở phía tây thành phố vừa không quên thò đầu ra ngoài ném lại một câu: “Gặp ở sân bay nhé!”

Thật đáng ghét.

Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Nguyễn Vụ ngồi trên ghế sofa cầm điện thoại mà chẳng có việc gì làm, quầng thâm dưới đôi mắt nổi bật trên làn da trắng. Nguyễn Minh Gia thổi nguội tách trà nóng hổi, nhấp một ngụm rồi nói: “Bọn trẻ tụi con nói đi là đi, mới nghỉ phép đã rủ nhau đi chơi.”

Nguyễn Vụ uể oải trả lời: “Nghe anh Nam nói, anh Giang Lẫm và chị Miên Chi vừa đúng lúc được nghỉ, mọi người đi chơi xả hơi một chút.”

“Cũng nên xả hơi.” Nguyễn Minh Gia liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nguyễn Vụ, lời nói đầy ẩn ý.

Khi chuông cửa vang lên, Nguyễn Vụ vẫn đang thất thần nhìn chiếc điện thoại chẳng có chút động tĩnh gì, tức giận nghĩ: mình chỉ chặn WeChat của Tần Tri Dự thôi chứ đâu có chặn số, thế mà cả ngày nay người ta cũng không thèm gọi lấy một cuộc.

Trương Nam bước vào nhà họ Nguyễn, tò mò quan sát xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở quầng thâm mắt đậm của Nguyễn Vụ, không nhịn được mà bật cười. Quầng thâm mắt của Nguyễn Vụ còn rõ hơn cả của Tần Tri Dự, xem ra hai người đêm qua đều không ngủ được.

“Em gái à, đeo kính râm vào đi, ra ngoài mà trông như vậy dọa người lắm đấy.”

“Ghê vậy sao?” Nguyễn Vụ mở camera xem mắt mình, rõ ràng đã che bằng mấy lớp kem che khuyết điểm mà vẫn thấy rõ à?

Trương Nam gật đầu chắc nịch.

Nguyễn Vụ im lặng lôi kính râm ra từ trong túi, che nửa khuôn mặt, để lộ chiếc cằm thanh tú và đôi môi đỏ mọng, cả người toát lên khí chất lạnh lùng u buồn.

Nguyễn Minh Gia như thường lệ dặn dò vài câu an toàn vô thưởng vô phạt, rồi nhìn xe chạy về hướng nhà họ Thư.

Xe còn chưa rẽ vào sân nhà họ Thư thì đã thấy Thư Diểu mặc bộ đồ đỏ đứng vẫy tay trước cổng. Trong lúc Trương Nam đang chất hành lý vào cốp xe, Thư Diểu sờ sờ lớp áo xe rồi khen: “Anh Nam, xe mới này đẹp quá nha.”

“Tất nhiên rồi, con mắt chọn xe của anh em còn lạ gì nữa.”

Thư Diểu bất ngờ đổi giọng, hỏi với vẻ không để ý: “Lần này đi Tứ Xuyên – Tây Tạng không có người nào linh tinh đi cùng đấy chứ?”

Trương Nam khựng lại, mặt hơi gượng gạo: “Không có đâu, em không thấy hôm nay anh còn lái xe mới đến đón hai người à. Yên tâm đi, tuyệt đối không có người linh tinh nào.”

Phó thiếu gia thì sao có thể gọi là linh tinh được chứ? Người ta là nhà tài trợ đó! Nhà tài trợ thì sao lại là người linh tinh được!

*

Sân bay.

Trần Dịch Đông dáo dác nhìn quanh, hơi sốt ruột: “Sao Tiểu Nam đi đón người mà lâu thế nhỉ, sắp đến giờ kiểm tra an ninh rồi còn chưa đến, chẳng lẽ bị kẹt xe?”

Nói xong còn huých cùi chỏ vào Tần Tri Dự: “A Dự, vợ cậu thì cậu đi đón chứ, để Tiểu Nam đi làm gì?”

Tần Tri Dự đẩy kính râm trên sống mũi, cằm siết lại, cả gương mặt lạnh lùng cứng đờ.

“Đến rồi đến rồi!” Hà Minh Hy tinh mắt hét lên, vừa nhìn là thấy ba người đang đi về phía cổng kiểm tra an ninh.

“Chị Diểu! Chị Vụ! Bên này!!”

Nghe thấy tiếng Hà Minh Hy, Thư Diểu vô thức tìm theo hướng âm thanh, liếc một vòng rồi thấy Phó Thanh Doãn đang đứng cạnh Hà Minh Hy. Sắc mặt cô lập tức thay đổi, dừng bước lại. Trương Nam đang cúi đầu trả lời tin nhắn đâm sầm vào lưng cô: “Này — sao đột nhiên dừng lại —”

Thư Diểu xoay người cười lạnh: “Không phải anh nói không có người linh tinh sao?”

Trương Nam cũng nhận ra vấn đề, vẫy tay ra hiệu phía cổng kiểm tra an ninh, rồi túm lấy tay cô: “Bà cô của anh ơi, anh xin em đấy, coi như người ta không tồn tại được không? Sinh nhật anh em cũng không tới, cho anh chút mặt mũi đi. Mọi người khó khăn lắm mới đi chơi một lần, coi như cậu ta không tồn tại là được mà! Năm sau em thích cái túi nào, anh đều mua hết, muốn gì được nấy. Mùa xuân sang năm, anh mời em đến trường bọn anh xem bọn họ luyện tập, xếp hàng đứng trước mặt em tha hồ chọn.”

Sắc mặt Thư Diểu dịu đi chút, nhưng vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ.

Trần Dịch Đông cũng biết ý, bước tới kéo hành lý từ tay cô: “Cái gì thế không biết, đi kiểm tra an ninh mau.” Phía sau còn có Hà Minh Hy bám theo lôi kéo cô: “Chị Diểu, chị đến muộn quá rồi, em và chị Vụ đợi chị muốn chết luôn á.”

Nguyễn Vụ bên cạnh thì siết chặt tay kéo vali, liếc sang Tần Tri Dự cũng đang đeo kính râm, mặt mày ủ rũ đứng ở bên kia cổng kiểm tra an ninh, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã nghe lời Trương Nam đeo kính, nếu không thì giờ để lộ cảm xúc chẳng phải xấu hổ chết mất?

Cô kéo vali, mặt mày lạnh lùng đi về phía trước.

Hai người thường ngày vừa gặp là dính nhau như sam, giờ lại đeo kính râm đứng hai bên, ai cũng mang vẻ mặt u ám. Mọi người xung quanh cũng nhận ra điều gì đó.

Chẳng lẽ là… cãi nhau rồi?

Kỷ Miên Chi dùng ánh mắt ra hiệu cho Thư Diểu, nhận được xác nhận liền tặc lưỡi hai tiếng. Nhìn tình hình này, sắp có màn Tần thiếu gia dỗ người đây.

Sau khi qua kiểm tra an ninh, Tần Tri Dự hơi kéo kính râm xuống, định đứng đó xách giúp túi cho Nguyễn Vụ. Ai ngờ cô đi ngang qua anh mà không thèm liếc lấy một cái mà đi thẳng luôn.

Vì cả khoang hạng nhất đều là nhóm người họ nên lúc chọn chỗ, mọi người rất ăn ý tránh hai ghế giữa có thể hạ vách ngăn.

Nguyễn Vụ vừa đi vệ sinh xong quay lại, thấy chỉ còn mỗi ghế giữa thì suýt tức nghẹn. Nhìn quanh phát tín hiệu muốn đổi chỗ, không ai thèm để ý. Cô bước tới trước mặt Trương Nam, đá vào chân anh ta: “Anh Nam, đổi chỗ với em đi, anh ngồi đó.”

Trương Nam lắc đầu như trống bỏi, mặt đầy phản đối, bịa đại: “Anh không thể ngồi giữa được, thầy bói nói anh mà ngồi giữa là khắc đào hoa.”

Nguyễn Vụ trợn trắng mắt, đúng lúc tiếng phát thanh vang lên trong cabin: Máy bay sắp cất cánh, hành khách chưa ngồi xin nhanh chóng về chỗ.

Không đổi được chỗ, Nguyễn Vụ đành bực bội bước tới chỗ ngồi ở giữa, còn không quên nâng vách ngăn và rèm che ánh sáng lên hết mức, chắn hoàn toàn Tần Tri Dự bên cạnh.

Chưa bao lâu sau khi máy bay cất cánh, Nguyễn Vụ tháo kính râm bắt đầu chợp mắt. Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy lưng mình như dán vào lò sưởi, nóng bức khiến miệng khô lưỡi rát, eo như bị đè bởi cái gì đó. Cô theo phản xạ đưa tay ra sau sờ thử, kết quả chạm phải một cơ thể nóng ấm.

Nguyễn Vụ nhíu mày, chống người dậy quay đầu nhìn lại.

Không biết từ lúc nào vách ngăn giữa hai ghế đã bị hạ xuống, giường được ghép lại thành một chiếc lớn cỡ kingsize. Tần Tri Dự nằm nghiêng, một cánh tay đặt thoải mái trên gối, lông mi in bóng trên mí mắt, thoáng hiện vài phần quầng thâm mờ mờ.

Có lẽ do cảm nhận được Nguyễn Vụ cử động, cánh tay đặt trên eo cô vô thức siết lại, kéo cô vào lòng khiến eo cô đau nhói.

Nguyễn Vụ nhìn anh ngủ say, lại cúi đầu nhìn cánh tay quấn quanh eo mình, không nhịn được mà lay anh dậy.

“Gì thế?” Giọng nói vừa tỉnh ngủ mang theo chút khàn khàn như cát ma sát, trầm thấp khô khốc.

Cô chỉ vào tấm ngăn giữa hai ghế: “Là anh hạ nó xuống phải không?”

“À—” Tần Tri Dự rút tay về, thong thả nói: “Hình như là anh.”

“Gì mà ‘hình như’, chắc chắn là anh!” Nguyễn Vụ ngồi khoanh chân trên giường, không nhịn được đẩy anh, “Anh tránh xa em ra một chút, có ai như anh không?”

Tần Tri Dự cũng nổi nóng, cười lạnh: “Cái gì gọi là có ai như anh không? Không phải hôm qua em chẳng nói chẳng rằng đã chặn anh sao?”

Cô không trả lời chuyện chặn anh: “Em hỏi anh, có thể đừng lợi dụng lúc người ta yếu thế được không, đang ngủ mà anh cũng hạ vách ngăn xuống, còn cố tình lấn sang chỗ em, khoang hạng nhất to như vậy không đủ cho anh ở sao? Nhất định phải chen sang chỗ em?”

“Anh muốn ôm vợ ngủ, hạ cái vách ngăn thôi mà cũng cần phải báo cáo à? Tấm chắn này để ở đây không phải để hạ xuống à?”

Nguyễn Vụ vừa xấu hổ vừa tức giận, hạ giọng gào nhỏ: “Tần Tri Dự, sao anh lại vô lý như vậy!” Nói rồi cô quay lưng lại, tỏ rõ thái độ không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ để lại cái gáy tròn trịa cho anh.

“Anh vô lý?”

“Nguyễn Vụ, em quay lại đây, nói rõ xem ai mới là người vô lý!”

Tần Tri Dự không thèm hạ giọng, âm thanh vang rõ ràng trong khoang hạng nhất yên tĩnh, khiến những người xung quanh đều căng tai lên nghe.

Anh nhìn cái gáy mượt mà của Nguyễn Vụ, tự nói tiếp: “Chỉ vì anh ghen chút xíu mà em chặn anh, đến chỗ xin lỗi cũng không để lại cho người ta.”

Nghe đến đó, Nguyễn Vụ không nhịn được quay đầu lại: “Gì mà ‘không để lại chỗ xin lỗi’, là do anh tối qua cứ xoá rồi lại gõ, cả buổi cũng chẳng gửi được cái gì, em không chặn anh thì chặn ai? Tìm chỗ xin lỗi không ra thì sao không gọi điện, nhắn tin? Cũng đúng, thiếu gia như anh từ trước đến giờ chỉ quen dùng WeChat, làm sao có thể hạ mình mà gọi điện thoại chứ.”

Một khi đã mở miệng thì không dừng lại được, Nguyễn Vụ cầm chai nước khoáng bên cạnh uống nửa chai, cảm thấy cổ họng đỡ khô rồi lại nói tiếp: “Còn nữa, Tần Tri Dự, anh có thể đừng trẻ con như con nít ba tuổi được không, anh ghen với ai em còn có thể hiểu được một chút, nhưng mà ghen với anh Nam là sao? Là anh không tin anh ấy hay không tin em?”

Nói đến đây giọng cô càng lớn, khiến người ngoài cũng tò mò không thôi.

Hà Minh Hiên giơ ngón cái với Trương Nam: “Vẫn là Tiểu Nam lợi hại, chỉ dựa vào một mình cậu mà khiến A Dự phải ghen, đỉnh thật.”

Cùng lúc đó, trong khoang kín.

Tần Tri Dự nhìn cô gái đang trừng mắt tức giận trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ vì vậy mà em chặn anh? Ở cổng an ninh còn chẳng thèm liếc anh một cái?”

“Cũng không hoàn toàn vì chuyện đó, hôm qua em đã nói là em sẽ xuống xe ở cổng rồi mà anh còn cố lái vào.” Nguyễn Vụ nhìn anh, khẽ ho một tiếng, lẩm bẩm: “Ai bảo tối qua anh cứ gõ gõ xoá xoá chẳng gửi cái gì, đến một bậc thang để em xuống cũng không có.”

“Hừ, lại còn trách anh không gửi tin nhắn. Em về đến nhà chẳng phải cũng không nói với anh câu nào à, xe còn chưa dừng hẳn đã vội vàng chạy vào nhà, như thể anh làm em chướng mắt vậy. Khó khăn lắm mới gửi được tin xin lỗi, thì em lại chặn anh. Tối qua anh tức đến mức cơm không ăn được, ngủ cũng không yên. Vừa chợp mắt được chút trên máy bay thì lại bị em lôi dậy.” Tần Tri Dự lạnh lùng nói một tràng, rồi lại mỉa mai thêm một câu: “À đúng rồi, suýt nữa quên, ai đó còn không cho ‘người không liên quan’ đi đón.”

Nguyễn Vụ thấy anh vẫn tỏ vẻ lảng tránh, hoàn toàn không cảm thấy việc mình ghen là sai trái gì, lại nghĩ đến tối qua mình trằn trọc không ngủ nổi, sáng dậy thì quầng thâm rõ đến mức bị người ta cười nhạo, trong lòng càng thêm buồn tủi. Cô chẳng buồn cãi vã với Tần Tri Dự nữa, dứt khoát kéo chăn trùm kín mặt, không thấy thì sẽ không phiền.

Tần Tri Dự đang nói hăng, còn định đóng vai đáng thương để bạn gái mềm lòng, lại thấy cô gái mặt lạnh đi, rút hẳn vào chăn không nhúc nhích. Anh gãi mũi đầy thất vọng, kéo chăn lên, nói: “Anh sai rồi.”

“Anh sai ở đâu?” Giọng nói nghèn nghẹn truyền ra từ trong chăn.

“Chỗ nào cũng sai.” Giọng anh vẫn lười nhác như thường, còn làm bộ muốn kéo chăn cô ra.

Nguyễn Vụ thò hai mắt ra khỏi chăn, nhìn Tần Tri Dự đang cúi đầu nhìn mình, càng nhìn càng thấy anh hoàn toàn không cảm thấy mình sai ở đâu cả. Cô liếc điện thoại, đoán chừng còn hơn nửa tiếng nữa là hạ cánh.

Cô bình tĩnh nói: “Anh không thấy mình có chút chiếm hữu quá mức sao?”

Tần Tri Dự nhíu mày, vẻ mặt đầy khó tin: “Anh? Chiếm hữu quá mức á?”

Cô gật đầu.

“Lần trước em đi học cùng anh, em tưởng anh ghen chuyện Tống Minh Viễn tỏ tình với em. Sau đó ở buổi giao lưu, em còn chưa nói mấy câu với người ta thì anh đã kéo em ra ngoài. Lần này thì ghen với cả người thân quen.”

Tần Tri Dự cắn nhẹ vào má trong, suy nghĩ nên trả lời thế nào. Cô nói không sai chút nào — anh đúng là người có tính chiếm hữu mạnh. Từ lúc Nguyễn Vụ ở bên anh, trong lòng anh đã tự dán nhãn chủ quyền lên cô, ai thân mật với cô một chút cũng không được, cho dù là người thân thiết như Trương Nam.

Nguyễn Vụ thấy anh im lặng, cho rằng anh ngầm thừa nhận. Cô khẽ thở dài, giọng cũng dịu đi: “A Dự, yêu đương là chuyện rất bình đẳng. Không thể vì đang yêu mà em phải tránh né hết mọi người khác giới xung quanh, đến giao tiếp cơ bản cũng không được thì quá cực đoan rồi. Loại tình cảm đó không bình thường, cuối cùng cũng chẳng có kết quả tốt. Huống chi bên cạnh anh trước có Sở Hàn chuyển ngành vì anh, sau có bao nhiêu cô gái thầm mến, em đâu có làm gì đâu.”

Dừng lại một lúc, Nguyễn Vụ lấy một viên kẹo chanh anh hay ăn cho vào miệng, chua đến mức cô nhăn cả mặt: “Em tin anh sẽ không làm gì với mấy người đó, nên mong anh cũng tin em một chút, kìm nén lại một chút. Nếu thật sự có người tỏ tình với em, ok, anh ghen em hiểu được. Lúc thấy anh đứng gần Sở Hàn em cũng khó chịu mà. Nhưng mà, anh lại đi ghen với cả anh Nam thì có phải quá kỳ quặc không? Cho nên, bạn trai à, sau này đừng ghen tuông lung tung nữa nhé, được không?”

Tần Tri Dự im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: “Anh muốn bên em chỉ có mình anh.”

Không muốn nhìn em cười với người khác, không muốn em thân thiết với người con trai nào khác, muốn giữ chặt em lại cho riêng mình, thỏa mãn sự chiếm hữu ích kỷ hèn mọn của anh.

Nguyễn Vụ thấy anh cúi đầu, xương gáy nhô rõ, ánh mắt u ám mơ hồ, trái tim cô không khỏi mềm nhũn. Cô kéo tấm chăn bên cạnh trùm lên đầu cả hai người, ghé vào tai anh thì thầm: “Anh không biết em thích anh đến mức nào đâu, ngoài anh ra em chẳng muốn có tương lai với ai khác cả, nên tất nhiên bên em chỉ có mình anh.”

Hơi thở ấm áp pha chút chua ngọt của kẹo chanh phả lên mặt Tần Tri Dự. Anh giơ tay ôm lấy cô, như thỏa hiệp: “Vậy sau này không được vô cớ chặn anh nữa.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu trong lòng anh.

Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn vào đôi mắt long lanh của Nguyễn Vụ, trong lòng xúc động, không nhịn được hôn nhẹ lên môi cô hai cái. Lớp bột chua bên ngoài viên kẹo cứng đã tan hết, chỉ còn lại vị ngọt dịu của chanh vương nơi môi anh. Anh liếm môi, nói: “Mau kéo anh ra khỏi danh sách chặn đi, em không biết tối qua anh gửi tin nhắn mà chỉ ra cái chấm than, bức bối đến mức muốn chạy thẳng đến nhà em luôn.”

Nguyễn Vụ gối đầu lên vai anh, nghe vậy tay đang định kéo anh ra khỏi danh sách chặn liền khựng lại, hỏi lại: “Thế sao không gọi điện?”

“Em đã chặn WeChat rồi, dựa theo kịch bản mỗi lần Diểu Diểu giận Phó Thanh Doãn, anh đoán chắc mấy cách liên lạc khác em cũng chặn nốt rồi, nên anh không gọi.”

Cô đưa tay chọc vào ngực anh: “Thế gọi là thông minh bị thông minh hại.”

Tần Tri Dự nắm tay cô đặt lên ngực mình, cả người lại trở về dáng vẻ ngang tàng vốn có. Như thể vừa giận hờn một trận, tình cảm giữa hai người lại càng thêm thân thiết. Anh cười nhẹ, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa: “Tối nay ngủ với anh nhé?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.