Vài ngày sau đó, dường như đi đâu Nguyễn Vụ cũng gặp được Tần Tri Dự . Dù là ở đâu cũng thấy anh với gương mặt u ám, cả người như đang viết dòng chữ “Đừng đến gần”, một tay đút túi, tay kia cầm vài quyển sách. Mỗi lần liếc cô một cái rồi lại đi mất.
Nguyễn Vụ cố gắng phớt lờ ánh mắt của anh, thầm nhủ trong lòng: Đừng mềm lòng, đừng mềm lòng, lần này anh ta thật sự quá đáng.
Tiết học tự chọn hôm thứ Sáu, Tần Tri Dự hiếm khi xuất hiện trong lớp.
Thầy giáo nhìn thấy anh liền đùa:
“Tài tử đến Viện kiểm sát học được gì hay ho không?”
“Không bằng những điều thầy dạy đâu ạ.”
Một câu khiến thầy giáo vui vẻ ra mặt, miệng cười không ngậm lại được: “Dẻo miệng thật đấy!”
Nguyễn Vụ nhìn thấy anh đi về phía chỗ ngồi, liền lặng lẽ dịch sách vở và ghế ngồi về phía Thư Diểu, kéo giãn khoảng cách với chỗ ngồi bên cạnh.
Tần Tri Dự liếc nhìn cô một cái, rồi thản nhiên rời mắt đi, tự chăm chú vào quyển sách trong tay.
Sở Hàn dường như biết chuyện hai người đang giận nhau, cố tình chen vào bằng giọng điệu ngọt ngào đến phát ớn: “A Dự, hôm qua ở viện kiểm sát có chỗ này tôi vẫn chưa hiểu, cậu có thể giúp tôi xem qua được không?”
“Được.”
“Vụ án này phải dùng điều xxx của bộ luật xx mới có sức thuyết phục, nếu tiếp tục dùng lập luận cũ thì rất dễ bị bên kia bắt lỗi. Cô thử so sánh kỹ lại đi.”
“Wow, cậu giỏi quá, cảm ơn cậu nhé!”
“Không có gì.”
Tần Tri Dự cố gắng nhẫn nại giảng giải cho Sở Hàn, nhưng khóe mắt vẫn không rời khỏi Nguyễn Vụ. Thấy bàn tay cô siết bút đến trắng bệch, trong lòng anh dâng lên cảm giác thỏa mãn như trả được thù.
Khóe môi anh cong lên một nụ cười giễu cợt — Thì ra cô cũng biết đau lòng.
Nguyễn Vụ cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp, tiếng trò chuyện giữa hai người họ như khoan vào tai cô, cô đặt bút xuống, dùng cùi chỏ tay trái bịt tai, cúi đầu nhìn vào những điều luật nhàm chán.
Những điều luật ấy sao lại đáng ghét y như Tần Tri Dự. Cô thật không hiểu tại sao lúc đó lại ngốc nghếch đi chọn cái môn học này.
Tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Nguyễn Vụ không ở lại thêm một giây nào, xách sách rời khỏi lớp với gương mặt lạnh lùng, để lại Thư Diểu đứng ngập ngừng không biết nói gì.
Tần Tri Dự nhìn bóng lưng cô vội vã rời đi như chạy trốn, môi cong lên một nụ cười. Thư Diểu nhìn thấy liền trừng mắt: “Bạn gái anh còn chẳng thèm tổ chức sinh nhật cho anh, anh còn cười nổi à?”
“Anh đâu có nài nỉ cô ấy làm vậy.”
Mấy người này, ai cũng cứng đầu như nhau.
*
Tại cổng trường, Nguyễn Vụ nhận được cuộc gọi đi lấy hàng. Khi mở gói quà ra mới phát hiện là nhẫn đôi cô đặt tháng trước làm quà sinh nhật cho Tần Tri Dự.
Cô vội vã quay về ký túc xá, trong nhóm chat Tống Minh Viễn nhắn rằng hai tiếng nữa xe trường sẽ đưa bọn họ đến Khúc Hải dự thi, nhắc cô tranh thủ thu dọn hành lý.
Vừa đến dưới ký túc xá nữ, Nguyễn Vụ liền đứng khựng lại. Cô thấy Tần Tri Dự đứng dưới tòa nhà, trước mặt là Sở Hàn, trên tay cầm xấp tài liệu dày cùng một món quà gói kỹ càng.
Tần Tri Dự thản nhiên đưa tay nhận lấy, khóe môi mang nụ cười hờ hững.
Mắt Nguyễn Vụ lập tức đỏ hoe, siết chặt hộp quà trong tay, cúi đầu lặng lẽ bước vào trong.
Cô không nhìn thấy ánh mắt của Tần Tri Dự đang nhìn theo cô — đầy kìm nén và tự chế, bàn tay siết chặt đến lộ gân xanh.
*
Về đến phòng, Nguyễn Vụ ném hộp quà lên bàn, mở vali nhét đồ vào. Nước mắt cô rơi lách tách như chuỗi hạt đứt dây, nhỏ xuống sàn.
Thu dọn xong xuôi, cô ngồi trên giường, lấy ra hộp sắt giấu dưới gối, ôm trong tay mà rơi nước mắt không một tiếng động.
Tống Minh Viễn lại nhắn đến, bảo cô xuống dưới đợi xe.
Nguyễn Vụ kéo vali xuống, vừa ra khỏi ký túc đã thấy Tần Tri Dự đứng trong một góc, bao quanh là khói thuốc, dưới chân là tàn thuốc vung vãi.
Quảng cáoCô tức giận nghĩ: Sao không hút cho chết luôn đi.
Xe nhanh chóng đến, Tống Minh Viễn giúp cô bỏ vali lên cốp xe rồi lên xe rời đi.
Chỉ còn lại Tần Tri Dự đứng yên tại chỗ, nhớ lại đôi mắt sưng đỏ và mệt mỏi của Nguyễn Vụ ban nãy, trong lòng nghẹn đến không thể thoát ra, cười khẽ một tiếng, ánh mắt cũng đau đớn theo.
Anh chỉ là muốn chọc cô ghen, khiến cô khó chịu một chút, cho anh một cái cớ để bước lại gần. Anh không nghĩ sẽ làm cô khóc.
Từ khi ở bên anh, sao cô lại khóc nhiều hơn trước đến vậy…?
Lúc ấy, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Anh vừa rút ra vừa run tay, là tin nhắn WeChat của Nguyễn Vụ.
Tim anh nhảy thót lên, vui mừng xen lẫn hồi hộp. Anh không kiềm chế được mà nghĩ liệu cô có phải đã mềm lòng, chủ động đưa cho anh một bậc thang?
Nhưng ngay sau đó lại sợ — nếu cô bị anh chọc giận đến mức quay ngoắt 180 độ, nói lời chia tay thì sao?
Sắc mặt anh lập tức tái nhợt, điện thoại trong tay như biến thành cục than hồng, cứ như bên trong là quỷ dữ.
Anh do dự hồi lâu, nhưng tin nhắn kia như chiếc hộp Pandora, bóp nghẹt sự tò mò của anh. Cuối cùng anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mở điện thoại ra.
Năm chữ hiện lên trước mắt anh:
[Chúng ta chia tay đi.]
Mẹ kiếp. Chỉ là muốn cô ghen một chút, sao lại đến mức bị đá luôn thế này!
Một tuần trước anh trốn tránh không gặp cô, cô cũng đâu có nhắn nói chia tay. Vậy mà chỉ vài lần anh cố tình xuất hiện trước mặt cô, cô lại nói chia tay như thể lật mặt.
Trong đầu anh thoáng qua một suy nghĩ khiến môi anh tái nhợt — Lẽ ra anh không nên trẻ con như vậy, lấy Sở Hàn ra để chọc cô.
Cô ghét Sở Hàn như thế, anh lại còn cố tình lấy người ta để khiêu khích.
Ra khỏi ký túc, mắt cô đỏ hoe, chắc chắn đã lén khóc.
Nhưng ngay lập tức, một luồng suy nghĩ khác chen vào: Anh cũng ghét Tống Minh Viễn, vậy mà cô vẫn ngày ngày ở bên anh ta chuẩn bị cho cuộc thi vớ vẩn. Anh chủ động đến thư viện rồi, cô lại hất tay anh ra, thậm chí không thèm liếc một cái, chẳng hề để ý đến cảm xúc của anh. Còn tát anh hai cái nữa — đến bố mẹ anh cũng chưa từng làm vậy!
Càng nghĩ càng tức, đầu anh nóng bừng, hai mắt đỏ rực, run rẩy cầm điện thoại, gõ từng chữ: [Chia thì chia, đừng có mà hối hận!]
Không phải chỉ là nói lời cay nghiệt sao, ai chẳng biết.
*
Trên xe, điện thoại của Nguyễn Vụ rung lên. Cô nhìn thấy tin nhắn hồi đáp của Tần Tri Dự, suýt nữa nghiến vỡ cả hàm răng.
Cô kéo thấp mũ xuống, nước mắt chảy vào bên trong khẩu trang, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Cuộc thi diễn ra sôi nổi, Nguyễn Vụ tắt điện thoại, mặc kệ tin nhắn từ mọi người gửi đến, chuyên tâm vào cuộc thi.
Đến chiều, cuộc thi kết thúc tốt đẹp, dự án của nhóm ba người đạt giải vàng. Giáo sư Trần dẫn ba người chuẩn bị mở tiệc mừng công rồi mới trở về. Trong lúc tài xế lái xe, Nguyễn Vụ mở điện thoại lên.
Tin nhắn ào ạt hiện lên, không hề dừng lại.
Điện thoại còn chưa rung xong, Thư Diểu đã gọi tới.
Cô chưa kịp lên tiếng, giọng nói lo lắng ở đầu dây bên kia đã vang lên, “Sao điện thoại lại tắt máy thế?”
“Mình vừa thi xong.”
“Mình đang ở Khúc Hải, mau gửi định vị cho mình, mình qua đón cậu, xảy ra chuyện lớn rồi!!”
“Chuyện gì?”
“Hôm qua cậu nói chia tay với Nhị ca xong, Nhị ca một mình chạy đi lặn biển, kết quả là xảy ra chuyện rồi, giờ người vẫn đang nằm trong bệnh viện quân khu đấy!”
Đầu óc Nguyễn Vụ nổ tung một tiếng, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Thư Diểu ở đầu dây bên kia nữa, cô nuốt nước bọt, “Giáo sư, thầy tìm chỗ nào đó cho em xuống đi ạ, nhà em có chút chuyện, em phải về trước một chuyến.”
Giáo sư nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Vụ qua kính chiếu hậu, vội vàng bảo tài xế tìm một nơi có địa điểm rõ ràng để Nguyễn Vụ xuống, sau đó dặn dò cô chú ý an toàn.
Nguyễn Vụ cúi đầu gửi định vị cho Thư Diểu, ngồi xổm bên lề đường, hai mắt vô hồn chờ đợi Thư Diểu.
Trên đường cái có vô số xe cộ bóp còi, nối đuôi nhau chạy qua trước mặt cô. Gió lạnh thổi vù qua, cả trái tim Nguyễn Vụ đập loạn xạ bất an, mất đi nhịp điệu.
Ngay lúc đó, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Nguyễn Vụ, sau đó cửa kính xe hạ xuống một nửa, giọng Thư Diểu vọng tới, “Lên xe!”
Nguyễn Vụ ngồi ở ghế phụ lái, vừa kéo dây an toàn vừa vội vàng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thư Diểu vừa lái xe vừa an ủi cô, “Cậu đừng vội. Hôm qua sau khi cậu gửi tin nhắn cho anh ấy xong, Nhị ca liền kéo Phó Thanh Doãn sang thành phố bên cạnh lặn biển, kết quả là lô thiết bị xảy ra vấn đề chất lượng, tâm trạng Nhị ca lại đang không tốt, không tập trung chú ý, lập tức đâm vào đá ngầm, trước ngực bị rạch một vết, không sâu không nông, may mà lúc đó Phó Thanh Doãn phát hiện kịp thời, sau đó đưa về luôn, chuyện mới xảy ra vào buổi trưa thôi, gọi cho cậu cả buổi chiều không ai nghe máy, tắt nguồn.”
Nguyễn Vụ khô khốc hỏi, “Phẫu thuật thành công không?”
“Thành công, không sao cả, đang ở phòng theo dõi để quan sát thêm. Bác sĩ nói đá ngầm dưới biển không sạch sẽ, sợ nhiễm trùng sau phẫu thuật, nên cần theo dõi thêm một thời gian.”
“Không sao là tốt rồi.”
“Cậu mau về mắng cho anh ấy một trận, đúng là đồ ngốc mà, tâm trạng không tốt lại chạy đi lặn biển.”
Trái tim treo lơ lửng của Nguyễn Vụ cuối cùng cũng hạ xuống, “Mình không đến đó đâu, dù sao anh ấy cũng không sao rồi, cậu đưa mình về trường đi, hoặc đưa mình đến chỗ bố mình cũng được.”
Thư Diểu không lay chuyển được cô, nhìn tình hình giao thông rồi đưa cô về khu đại viện.
“Vậy mình cũng không đến bệnh viện nữa, trong viện có Phó Thanh Doãn và Trương Nam ở đó trông rồi, mình đến cũng chỉ thêm phiền, đợi ngày mai cậu nghĩ thông suốt rồi, hai đứa mình cùng đến bệnh viện thăm Nhị ca.”
Nguyễn Vụ xách vali đẩy cửa vào nhà, Nguyễn Minh Gia rõ ràng sửng sốt một phen, “Ồ, sao lại về nhà rồi? Thằng nhóc nhà họ Tần đang nằm viện kia kìa, con không đến à?”
“Không đi.”
Nguyễn Minh Gia xách vali của cô lên lầu, vô tình hỏi: “Cãi nhau à?”
“Bố có thể bớt lo chuyện tình cảm của con được không, con buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Bị con gái làm cho cụt hứng, tướng Nguyễn lắc đầu bực bội bỏ đi. Hai đứa này, tuần trước còn tốt đẹp như cái gì ấy, giờ lại cãi nhau ầm ĩ không dứt, người trẻ tuổi yêu đương thật biết gây chuyện.
Quảng cáoNguyễn Vụ đóng cửa phòng lại rồi ngã người xuống giường, lòng dạ rối bời lướt Vòng bạn bè.
Vừa làm mới, liên tiếp hiện ra ảnh do Trương Nam và những người khác đăng, nội dung giống hệt nhau, ảnh giống hệt nhau, về cơ bản có thể xác định là copy paste.
Trong ảnh, Tần Tri Dự nằm thoi thóp trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, mày kiếm hơi nhíu lại, vẻ mặt đau đớn.
Nguyễn Vụ liếc nhìn qua loa, rồi ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt giả vờ ngủ.
*
Trong bệnh viện, Trương Nam vắt chân, thắc mắc hỏi, “Phó Thanh Doãn, cậu có đáng tin không vậy, Vòng bạn bè đăng bao nhiêu bài rồi, Mãn Mãn chẳng phải vẫn chưa đến sao?”
Phó Thanh Doãn đứng trước cửa sổ, ung dung đáp, “Cậu vội cái gì, mới mấy giờ chứ, nửa đêm canh ba thể nào cũng đến.”
Tần Tri Dự nằm trên giường bệnh cảm thấy hai người họ ồn ào chết đi được, thuốc tê vừa hết tác dụng, thần trí mới khôi phục lại một chút tỉnh táo, anh nhấc mí mắt lên, yếu ớt nói, “Hai cậu mau cút đi, ồn chết đi được.”
“Không phải tôi nói chứ, cậu có chút lương tâm nào không, nếu không phải tôi vớt cậu từ dưới biển lên, giờ này cậu không biết đã bị cuốn đi đâu rồi.”
“Được được được, bọn tôi không làm ồn cậu nữa, đến văn phòng ngủ đây.” Phó Thanh Doãn dẫn Trương Nam quen đường quen lối tìm đến văn phòng của dì mình, chào hỏi y tá trực ban rồi vào văn phòng ngả đầu ngủ luôn.
Trương Nam không ngủ được, ngồi bên giường lòng dạ rối bời, “Cậu nói xem Mãn Mãn có đến không?”
“Đến chứ, cậu yên tâm đi, yên tâm một trăm hai mươi phần trăm luôn, không đến tôi tặng cậu chiếc xe, tùy cậu chọn.”
“Thôi được, cậu nói vậy tôi cũng thấy yên tâm hơn rồi.”
Bên kia, Nguyễn Vụ căn bản không tài nào ngủ được, hễ nhắm mắt lại là thấy dáng vẻ thảm thương của Tần Tri Dự, cô thở dài, nhìn số phòng bệnh Phó Thanh Doãn gửi vào điện thoại mình. Đành chấp nhận số phận mà xuống lầu.
Dưới lầu, Nguyễn Minh Gia vẫn đang bật đèn phòng khách đọc sách, thấy Nguyễn Vụ xuống lầu cũng không hề ngạc nhiên, “Đi bây giờ à?”
“Muộn thế này rồi, bố còn chưa ngủ ạ?”
“Đợi con đấy, biết là con không ở yên được mà.”
“Đi thôi, đêm hôm con ra ngoài một mình bố cũng không yên tâm, lái xe đưa con đi.”
Nguyễn Vụ chậm rãi “Ồ” một tiếng.
Đến cổng bệnh viện, Nguyễn Minh Gia cho cô xuống xe nhưng không vội đi ngay.
“Nhìn tình hình này, tối nay con không về nhà à?”
“Chắc là không về đâu ạ.”
“Được rồi, mau lên đi, gió lớn đấy, đừng để người nằm trên giường bệnh chưa khỏi, con lại bị gió thổi cảm lạnh bây giờ.”
Nguyễn Vụ khẽ đáp một tiếng rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Hành lang bệnh viện yên tĩnh, ngoài y tá trực ban thỉnh thoảng đi vào kiểm tra phòng bệnh, không có ai khác đi lại.
Cửa phòng bệnh có một ô kính ở giữa, khi đến trước cửa phòng của Tần Tri Dự, Nguyễn Vụ nhìn người đang nằm im trên giường qua ánh đèn hành lang. Nước mắt lập tức trào ra khỏi khóe mắt.
Ban đầu cứ tưởng nhìn qua ảnh là đã đủ thảm rồi, ai ngờ nhìn người thật còn thảm hơn, đến cả người ở lại chăm sóc cũng không có, giường trống trơn, chẳng thấy bóng dáng Trương Nam hay Phó Thanh Doãn đâu cả – đúng là hai người vô tâm không biết đã chạy đi đâu rồi.
Cô đứng trước cửa phòng bệnh một lúc lâu, sau cùng mới cứng ngắc giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đôi môi đỏ mím chặt thành một đường thẳng, cô lặng lẽ nhìn người nằm trên giường bệnh.
Tần Tri Dự mơ mơ màng màng, vừa nãy y tá mới vào tiêm cho anh một mũi, giờ thuốc bắt đầu phát tác, không thì sao lại nhìn thấy Nguyễn Vụ được?
Cổ họng anh khô rát, sau phẫu thuật chưa uống được giọt nước nào, môi chỉ mấp máy. Anh muốn hỏi bóng người kia sao lại giống Mãn Mãn của anh đến vậy. Nhưng anh không nói nên lời, cứ như có gì đó điều khiển trí óc khiến anh tạm thời không thể cất tiếng.
Nguyễn Vụ kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, cố kìm nước mắt không cho rơi.
“Còn sống đấy à?”
Sau khi nghe rõ tiếng cô, Tần Tri Dự mới chắc chắn đó là Nguyễn Vụ. Anh gắng mở mắt, khẽ cười, giọng khàn đặc: “Còn sống, lấy mạng về dỗ em đấy.”
Anh hơi nâng tay, ra hiệu muốn cô nắm lấy.
Nguyễn Vụ vừa buồn vừa giận, giả vờ như không thấy.
Tần Tri Dự cũng không ép, buông tay xuống, nhỏ giọng nói ngắt quãng: “Anh tưởng em thật sự không cần anh nữa.”
“Hồi nãy Tiểu Nam nói em sẽ không đến, trong lòng anh buồn lắm. Vừa mong em đến, lại sợ em đến rồi thấy anh thế này sẽ hoảng.”
“Là anh sai, hôm qua làm Mãn Mãn của anh khóc rồi.”
“Anh không cố ý đâu.”
“Khi đâm vào đá ngầm, anh còn nghĩ, nếu em biết anh không còn nữa liệu có buồn không.”
“Là anh quá tệ, khiến Mãn Mãn thất vọng.”
Nguyễn Vụ lặng lẽ nghe anh lẩm bẩm, giọng nói vừa nhỏ vừa mơ hồ như đang nói mớ, nhưng cô lại nghe rõ từng câu, cũng hiểu hết.
Cô lau nước mắt chảy từ khóe mắt, không dám lên tiếng, chỉ dám quay đầu hít thở từng hơi thật sâu.
Bàn tay đặt cạnh giường bị Tần Tri Dự từ từ kéo lại, cẩn thận nắm lấy, rồi thì thầm: “Mãn Mãn đừng khóc, là anh sai.” Rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Nguyễn Vụ nhìn ngón út bị anh nắm chặt, nước mắt như vỡ đê, cô siết chặt tay anh lại. Cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay gầy guộc của anh, bị đá ngầm cứa rách mấy vết, giờ đã đóng vảy, trông đau đến nhói lòng.
Tiếng chuông 12 giờ đêm vang lên, Nguyễn Vụ nhẹ giọng nói: “Chúc mừng sinh nhật, A Dự.”
Trương Nam nhìn Phó Thanh Doãn đang ngủ say, đắp lại chăn cho anh ta rồi quay người đến phòng bệnh. Anh ngủ không yên, trong lòng cứ băn khoăn không biết Nguyễn Vụ có đến hay không.
Bước chân không nhanh không chậm đến trước cửa phòng, qua kính thủy tinh, anh thấy Nguyễn Vụ đang dùng tăm bông thấm nước lau môi khô nứt của Tần Tri Dự, sau đó cẩn thận dùng cồn i-ốt xử lý vết thương trên tay, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt trên mặt mình.
Trương Nam vừa cười vừa đỏ mắt một cách kỳ lạ. Sau khi suy nghĩ một hồi, anh gõ cửa, ra hiệu cho Nguyễn Vụ ra ngoài.
Nguyễn Vụ chớp mắt thật mạnh, đặt tăm bông xuống, nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay của Tần Tri Dự.
“Anh Nam, muộn thế rồi mà anh chưa ngủ sao?” Vì khóc quá nhiều, giọng cô đã khàn đặc.
Trương Nam cười nhẹ: “Không yên tâm về hai người nên sang xem sao.”
“Đi dạo cùng anh một chút nhé?” Thấy Nguyễn Vụ quay lại nhìn Tần Tri Dự trong phòng, anh xua tay, không biết xấu hổ nói: “Cậu ấy ngủ rồi, có y tá trông, yên tâm đi.”
Nguyễn Vụ gật đầu, hai người cùng sánh bước ra ngoài. Đối diện bệnh viện có một con phố bán đồ nướng, dù hai giờ sáng vẫn sáng đèn rực rỡ.
Cả hai ngồi xuống, gọi vài món ăn.
“Từ Khúc Hải về em chưa ăn gì đúng không?”
“Vâng.”
“A Dự không sao đâu, đừng nghe Diểu Diểu nói vớ vẩn.”
Nguyễn Vụ vừa ăn vừa rưng rưng, nức nở: “Giá mà em không đòi chia tay thì tốt rồi.”
Trương Nam rút khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Em gái à, chuyện này không phải lỗi của em. Tai nạn là do thiết bị có vấn đề. Với lại, A Dự lần này cũng đáng đời. Đợi cậu ấy khỏe lại, anh đánh nó thay em.”
Nguyễn Vụ nghe vậy thì vừa khóc vừa cười.
Đợi Nguyễn Vụ ăn gần xong, Trương Nam đi thanh toán. Khi họ quay lại phòng, Phó Thanh Doãn đang ngồi cạnh giường Tần Tri Dự, vừa canh vừa gật gù ngủ.
“Yo, hai người ăn uống no nê về rồi hả?”
“Sao anh biết bọn em đi ăn?” Nguyễn Vụ ngẩng mày, hơi ngạc nhiên.
“Mùi đồ nướng trên người hai người nồng nặc lắm rồi.”
Trương Nam nói: “Ai bảo cậu ngủ như chết chứ.”
Trong phòng còn mấy giường trống dành cho người chăm, hai người đàn ông khuyên Nguyễn Vụ nghỉ ngơi chút, để bọn họ canh.
Nguyễn Vụ lắc đầu lia lịa, kéo ghế ngồi bên giường, nhìn chăm chăm vào người đang ngủ.
Cô khẽ hỏi: “Phẫu thuật lâu không?”
“Hơn hai tiếng, bác sĩ bảo không sao, yên tâm đi.”
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tri Dự mở mắt ra liền thấy Nguyễn Vụ gục đầu bên giường, dưới mắt có thâm quầng. Anh hơi nâng tay, thấy ngón út bị nắm lấy.
Phòng bệnh yên ắng, chỉ có hai người họ.
Vết thương trên mu bàn tay không biết khi nào đã được xử lý, còn dán cả băng cá nhân. Anh cứ tưởng hôm qua là ảo giác do thuốc gây ra, nên mới thấy Nguyễn Vụ.
Không ngờ là cô thật sự đến.
Anh đã nghĩ cô sẽ không đến nữa.
Một góc trong lòng bỗng sụp đổ — Mãn Mãn của anh, sao lại mềm lòng nhanh đến vậy…