Kinh Trập - Minh Yến Đăng

Chương 60: Chương 60




Anh dõi mắt nhìn theo chiếc xe của Nguyễn Minh Gia rời đi, tay cầm phong thư và hộp sắt quay trở về Lan Đình.

Trong phòng khách của Lan Đình, rèm cửa đã được kéo kín hoàn toàn, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ màu vàng mờ ảo. Ngón tay có khớp xương rõ ràng đang nâng chiếc hộp sắt.

Bên trong hộp là một xấp vé tàu dày, toàn bộ là vé khứ hồi giữa Khúc Hải và Kinh Cảng. Anh lật từng tấm một, một tấm ảnh rơi ra khỏi xấp vé.

Là ảnh thẻ nền đỏ của anh, lớp keo phía sau đã đông cứng lại. Trong ảnh, anh trông rất non nớt, giữa chân mày còn mang nhiều nét ngang ngạnh. Có lẽ là bị xé từ bảng thông báo xuống. Dưới đáy hộp bị che khuất bởi vé tàu là bảng tên bị mất năm anh học lớp 12.

Anh nhớ lại lời Phó Thanh Doãn đã nói với mình: “Cậu đã từng nghĩ đến việc người Nguyễn Vụ thầm thích có thể là cậu không?”

Cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.

Anh mở phong thư ra, cúi mắt nhìn nét chữ quen thuộc và thanh tú:

“Nghĩ kỹ lại, có lẽ việc thầm yêu và thích anh kéo dài như thể là chuyện của kiếp trước vậy.

Lần đầu tiên gặp anh là khi em vô tình đi lạc lên tầng hai, anh đứng thờ ơ bên bàn bida. Sau đó em quay về Khúc Hải, trong những ngày không gặp anh, như có một lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt em quay lại phòng bida đó, quay lại con hẻm đầy cây tầm gửi đó. Ông chủ nói anh ở trong chùa, em gần như phải đè nén tất cả niềm vui và nhịp tim của mình để chạy đến chùa Đàm Thác gặp anh.

Có lẽ là do em may mắn, hoặc ông trời thương xót, nên đã cho em được toại nguyện một lần. Tình cờ thế nào lại đến đúng khu nhà của dì anh. Em nghe thấy anh lười nhác đứng dưới ánh nắng nói rằng đã được tuyển thẳng vào Đại học Kinh, sau khi mọi người rời đi, em nhặt được bảng tên mà anh vô tình đánh rơi dưới gốc cây. Bảng tên mới tinh, bốn góc nhọn hoắt, cầm trong tay đau đến rát buốt. Em nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh đến mức như sắp chết vậy.

Lần gặp lại là ở sân bóng rổ. Bảo vệ tưởng em là học sinh trường Trung học số 1 Kinh Cảng nên đã để em vào. Em đã lén xé ảnh anh từ bảng thông báo, rồi chẳng hiểu sao lại đi theo mấy cô gái đến xem anh chơi bóng. Em không kìm được đã chụp một tấm ảnh, nhưng có vẻ bị anh phát hiện, nên em hoảng loạn bỏ chạy.

Ngày đầu tiên nhập học tại Đại học Kinh đã được gặp anh, em vui đến mức không thể kiềm chế nổi. Em như người bị mê hoặc, không cách nào thoát ra, càng lúc càng lún sâu, lý trí hoàn toàn sụp đổ.

Sự dò xét và ám chỉ vô tình của anh khiến em hoang mang. Em tự ti vì thầm yêu anh, em sợ phải nghe anh nói rằng anh đang thích một cô gái nào khác.

Khi ở bên nhau, sự chiếm hữu đôi khi của anh khiến em nghẹt thở. Cảm giác an toàn nhỏ nhoi và ích kỷ nơi em thỉnh thoảng lại nổi dậy. Em không ít lần nghi ngờ — rốt cuộc vì sao anh lại thích một Nguyễn Vụ tự ti và nhút nhát như vậy?

Cho đến một lần ở phòng bida, em vô tình nghe thấy vụ cá cược.

Hôm đó em vốn định đến để làm hòa với anh.
Giờ nghĩ lại, chúng ta coi như huề nhau rồi.

Em đã giấu chuyện mình ra nước ngoài, còn anh thì giấu chuyện cá cược.

Công không uổng phí, nhưng chỉ là người đó không phải anh.

Cuối thư được kèm theo một bức ảnh, là tờ ghi chú theo trào lưu mà lúc trước Thư Diểu năn nỉ Nguyễn Vụ cùng làm: [xxx làm tôi thất vọng x việc]

Nguyễn Vụ chỉ để lại một câu: “Em đã khiến tình yêu của anh dành cho em lung lay.”

*

Tần Tri Dự đọc xong, ánh mắt lạnh lẽo đầy bạo liệt. Từng câu từng chữ Nguyễn Vụ viết ra và những gì cô để lại, đều hóa thành những lưỡi dao sắc bén, đâm từng nhát vào tim anh.

Khớp ngón tay anh cầm chặt tờ thư đến trắng bệch, lực siết quá mạnh khiến cả tờ giấy cũng nhàu nhĩ. Anh cười tự giễu, hơi thở yếu ớt và chậm rãi, chất vấn trong nghẹn ngào: “Công không uổng phí?”

Cô dùng bốn chữ nhẹ nhàng ấy để nói với anh rằng cô không cảm nhận được tình yêu tương xứng nơi anh. Cô nghi ngờ, cô dao động.

Rốt cuộc là thất vọng đến nhường nào, mới có thể vứt lại bốn chữ đó rồi ra đi, không để lại lấy một lời giải thích hay tạm biệt.

Chiếc nhẫn trên ngón tay giữa lúc này trở nên chói mắt và nhức nhối, dòng chữ Phạn khắc bên trong như đang không ngừng nhắc nhở anh về việc mình đã bị bỏ rơi.

Tần Tri Dự bỗng tháo nhẫn ra, ném mạnh xuống đất.

Một tiếng vang trong trẻo vang lên, chiếc nhẫn không biết đã lăn vào xó xỉnh nào, giống như chính anh – cũng bị vứt bỏ như vậy.

Không biết đã ngồi chết lặng trên ghế bao lâu, cánh cửa khép hờ lại bị mở ra.

Thư Diểu mắt đỏ hoe đi theo sau Phó Thanh Doãn, dè dặt nhìn đống vé tàu rơi đầy đất.

Tần Tri Dự chậm rãi quay lại nhìn ba người, cằm hơi gật về phía bức thư chưa được mở trên bàn, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Cô ấy để lại cho các cậu đấy.”

*

Thư gửi Trương Nam:

Anh Nam à, em đi rồi, hãy bảo trọng nhé.

*

Thư gửi Phó Thanh Doãn:

Trong lòng Diểu Diểu vẫn luôn có anh.

*

Thư gửi Thư Diểu:

Quà sinh nhật mình đã chọn sẵn cho cậu rồi, khi nào rảnh thì qua nhà lấy nhé.

*

Tần Tri Dự nhìn ba người đang đứng nghiêm nghị trong phòng khách, không hề có hứng thú quan tâm họ để lại lời gì cho mình. Anh cầm chìa khóa xe rồi mạnh tay đóng sầm cửa bỏ đi.

Thư Diểu nhặt tờ giấy thư nhăn nhẹ mà Tần Tri Dự ném lên ghế sofa, lướt mắt đọc nhanh, đôi mắt lập tức co lại.

Lạnh lùng lên tiếng: “Cá cược gì chứ?”

Trương Nam cũng nhận ra có điều không ổn, ấp úng kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

“Cả hai người bị điên à! Không có việc gì lại lấy chuyện này ra cá cược sao?!”

Phó Thanh Doãn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, xoa trán như muốn giảm cơn đau đầu, mệt mỏi lên tiếng: “Mau đuổi theo A Dự đi, trời sắp tối rồi, cậu ấy đang kích động như vậy lại chỉ có một mình.”

Ba người họ lái xe đuổi theo Tần Tri Dự đến Nam Sơn, dưới chân núi tiếng ve kêu hòa với tiếng động cơ xe vang không dứt. Đèn đường sáng rực như ban ngày, con đường quanh núi tối đen cũng bừng sáng.

Tần Tri Dự giẫm chân ga như điên, cửa xe và nóc xe đều mở, gió từ bốn phương tám hướng tạt vào mặt. Hễ nhắm mắt lại là hình ảnh Nguyễn Vụ mỉm cười chìa tay đòi thuốc lá hay dáng vẻ nũng nịu mềm mại bám lấy tay anh lại hiện về.

Chiếc xe lao vút từ chân núi lên đỉnh núi, Phó Thanh Doãn bám sát phía sau. Trời vào hè, trường đua xe đông đúc lạ thường, khắp nơi đều là siêu xe các loại.

Tần Tri Dự lái xe lòng vòng quanh Nam Sơn như không mục đích. Ánh đèn đường đan xen sáng tối chiếu vào khoang xe tối tăm, hắt lên gương mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo của anh – từ đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng đến đôi môi nhợt nhạt.

Không rõ bao lâu sau, tiếng phanh xe chói tai xé toạc màn đêm yên tĩnh, bánh xe đang lăn nhanh bị bóp chặt khựng lại. Anh buông phanh, gục người xuống vô-lăng.

Ba người họ tim đập loạn nhịp chạy tới xe trước. Tần Tri Dự mở cửa xe, nhìn ba người kia, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn bi thương, vai rũ xuống, thân hình mỏng manh đơn độc đứng bên cạnh xe.

Mấp máy môi, khó khăn thốt lên: “Cứ vậy đi.”

Như cô ấy muốn, coi như xóa bỏ mọi thứ.

*

Tần Tri Dự dọn khỏi Lan Đình, tháo sợi chỉ đỏ trên cổ tay, trước khi đi tìm được chiếc nhẫn vứt dưới đất, xỏ vào sợi dây đeo lên cổ.

Anh bình thản và điềm đạm chuẩn bị cho kỳ thi, cuộc sống chỉ có ba điểm: ký túc xá, thư viện, căn tin.

Bình thường đến mức bất thường.

Thi xong, Tần Tri Dự thực tập ở Viện kiểm sát như kế hoạch, cả người càng thêm cô lập, cộc cằn. Thẩm Tinh Nghi nhìn mà lo lắng, sau khi Nguyễn Vụ đi, con trai bà như biến thành người khác, hỏi gì cũng không nói.

Ngày nào cũng ru rú trong phòng, chẳng biết đang làm gì.

Thoáng cái đã đến sinh nhật của Thư Diểu.

Các công tử tiểu thư trong khu viện đều nghỉ phép, kéo nhau đến nhà họ Thư chung vui. Thư Diểu vui vẻ nhận quà, đến khi Tần Tri Dự mang đến món quà giống hệt như của Nguyễn Vụ thì…

Thư Diểu dồn bao nỗi bực tức mấy chục ngày lên người Tần Tri Dự, uống chút rượu nên to gan hơn, chỉ vào mặt anh quát: “Anh đi tìm cô ấy về cho em!”

Tần Tri Dự cười nhạt, nhẹ nhàng gạt tay cô xuống, cầm ly rượu nhấp một ngụm.

“Đã không ưa anh thì anh không quấy rầy nữa, Nhị ca xin cáo từ.”

Ra khỏi nhà họ Thư, anh vòng qua con hẻm phía trước, gõ cửa nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Minh Gia thấy là anh liền dẫn lên phòng làm việc tầng hai.

“Ngồi đi.” Ông chỉ vào ghế.

Cửa sổ phòng làm việc mở toang, ngoài cửa cây liễu xanh um, gió thổi lật tung tập tài liệu trên bàn, vài tấm ảnh bị gió cuốn rơi xuống đất.

Tần Tri Dự nhanh tay nhặt trước, chăm chú nhìn người trong ảnh, rồi bất ngờ quỳ phịch xuống trước mặt Nguyễn Minh Gia, vẻ mặt đầy đau khổ tuyệt vọng.

“Chú Nguyễn, chú nói cho cháu biết cô ấy ở đâu được không?”

“Cháu tìm cô ấy rất lâu rồi, sao cũng không thấy.”

Nguyễn Minh Gia không bảo anh đứng dậy, cũng không nói cho anh biết Nguyễn Vụ ở đâu, chỉ bình tĩnh nhìn anh, mở miệng: “A Dự, cháu có biết ban đầu sau khi thi đại học xong, nó định ra nước ngoài không?”

“Vì cháu, nó mới học ở Đại học Kinh; vì cháu, nó mấy lần từ chối chương trình trao đổi nước ngoài lần này.”

“Cháu có biết ngày hôm sau khi hai đứa cãi nhau, nó gặp mẹ mình, ông bà ngoại nó cùng ngày qua đời, lúc đi tìm cháu để làm lành thì mới biết cháu đến với nó vì một vụ cá cược mơ hồ.”

“Trước đó không lâu, nó mới biết mình chỉ là công cụ mà ông bà ngoại dùng để trói buộc mẹ ruột nó.”

Giọng nói của Nguyễn Minh Gia không lớn nhưng như từng lời nện thẳng vào tim. Tần Tri Dự nhắm mắt lại, anh chưa từng nghĩ rằng trong lúc Nguyễn Vụ bất chấp tất cả tìm anh làm lành, cô còn đang chịu áp lực và tổn thương từ gia đình như vậy.

Anh nắm chặt bức ảnh, chậm rãi đứng lên, đôi mắt đỏ au, dáng vẻ tiều tụy, nhìn Nguyễn Minh Gia đầy cương quyết: “Cháu sẽ đợi cô ấy trở về.”

“Con bé sẽ không quay lại đâu.”

“Vậy cháu cứ đợi, đợi đến khi cô ấy trở lại.”

Nguyễn Minh Gia nhìn bóng lưng tàn tạ của anh, rồi lại nhìn bức ảnh Nguyễn Vụ gửi về – nụ cười gượng gạo trước ống kính, đôi mắt ánh lên vẻ bệnh tật, cả người gầy rộc.

Con gái ông đang ở nơi đất khách quê người chẳng hề hạnh phúc chút nào.

Lời tác giả:

“Công bất đường quyên” – lời Phật dạy, nghĩa là công sức không bao giờ uổng phí. Có thể hiểu là: “Tất cả công đức và nỗ lực trên đời, đều không vô ích, chắc chắn sẽ được đáp đền.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.