Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 10: Mơ ước cô, khao khát cô




Tấm chăn mới to lớn, mềm mại phủ kín từ đầu đến chân Khương Ly. Cho dù đã ngủ rồi, cô vẫn thoáng cảm nhận được cái lạnh rùng mình ban sáng… lại tới nữa rồi, nhè nhẹ chiếm giữ khoảng không gian của cô từng chút một.
Trong mơ, cô bắt đầu giãy giụa theo bản năng, càng bị giữ lại chặt hơn, cô khó chịu muốn khóc cũng khóc không được, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận, sự trói buộc đáng sợ kia không vì vậy mà tha cho cô, còn không biết đủ mà xâm nhập xuống dưới làn váy cô.
Bàn tay cực kỳ giống con người, năm ngón tay lạnh như băng nắm lấy cẳng chân mảnh khảnh của cô, chậm rãi vuốt lên trên…
Khương Ly đắm chìm trong ổ chăn, giấc mơ này như kéo cô vào một thế giới khác, dưới lớp chăn cũng có thêm một người, hắn bá đạo ôm lấy cô, vuốt ve thân thể cô không cho kháng cự. Vào lúc cô sợ hãi nhất thì dán lên mặt cô từ phía sau, dịu dàng thăm dò lên đôi môi cô.
Mới đầu hắn còn ngậm cánh môi cô nhấm nháp từng chút nhưng rất nhanh sau đó, hơi thở lạnh băng đáng sợ chiếm lấy toàn bộ khoang miệng cô, địa phương ngọt mềm bị lấp đầy, mạnh mẽ xâm chiếm giống như con người của hắn vậy.
Hắn đang mơ ước cô, khao khát cô.
Cũng muốn chiếm hữu cô.
Mọi nơi trước ngực, dưới bụng đều bị hắn bóp khó chịu, Khương Ly khẽ cong eo run rẩy như mèo con trong lồng ngực hắn, tiếng ưm a yếu không thể nghe thấy nhanh chóng bị nuốt lấy... Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy một âm thanh kỳ quái, như là có người đang dùng ngón tay moi cửa sổ gỗ, sau đó kéo sầm thật mạnh, trong âm thanh bén nhọn còn kèm theo tiếng thở hồng hộc đứt quãng.
Không, âm thanh kia giống một người bị chìm trong nước, muốn nói chuyện nhưng lại bị sặc nước không thể phát ra tiếng thì đúng hơn.
.Bỗng nhiên, lỗ tai cô bị một bàn tay che kín, những âm thanh chói tai đáng sợ đó đã không còn ảnh hưởng đến cô nữa, cô giãn mày lần thứ hai rồi ngoan ngoãn cuộn tròn trong lồng ngực rộng lớn của hắn, cần cổ trắng nõn lộ ra bị hắn ngậm trong miệng, dịu dàng liếm mút từng chút một.
Khương Ly ngủ say như chết trong chăn, Lam Lam cùng giường với cô lại đang trải qua thời khắc khủng bố nhất cuộc đời.
Chị ấy đã sớm đoán được đêm nay sẽ có chuyện chấn động nhưng không thể ngờ lại đến mức này.
Đào Tuyết chết đã quay trở lại, đứng ở trước cửa số ngoài phòng họ, ngón tay moi cửa sổ gỗ tạo ra những âm thanh chói tai, giấy dán cửa sổ đã bị thấm đẫm máu. Bỗng chốc! Tay cô ta đâm xuyên lớp giấy nhuộm máu đưa vào trong ——
Lam Lam cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, bưng kín miệng, thậm chí ngay cả thở cũng không dám tiếp tục.
Ngọn nến cháy hơn phân nửa vẫn sáng như cũ, vàng vàng chiếu lên đôi tay máu chảy đầm đìa của Đào Tuyết, cô ta cứng đờ sờ soạng gì đó trong không trung, máu nhỏ tí tách từng giọt lên cạnh cửa sổ và trên mặt đất.
Bùi Duyệt và Lý Ích còn sợ hơn cả Lam Lam, lúc ấy hai người bọn họ đang hôn nhau chuẩn bị lau súng cướp cò, nhưng kịp thời nhận ra trong phòng còn vài người, hiếm khi biết ngại, mới chuyển chiến trường đến toilet, sau một hồi bắn pháo thì cả hai cũng sướng lên tiên. Bùi Duyệt còn trần trụi kêu Lý Ích tìm nước lau người, thế nhưng Lý Ích mới vừa đi ra ngoài là đã không ngừng rống lên.
Bùi Duyệt không thèm mặc váy, vác bờ mông trần ra ngoài liền gặp một người phụ nữ mặc váy đỏ ở chỗ cửa tròn đen như mực.
Tư thế của Đào Tuyết vô cùng quái dị, nghiêng đầu xoã tóc, bả vai run rẩy, bắt đầu đi loạng choạng ra khỏi nơi tăm tối dày đặc như địa ngục, đèn lồng dưới mái hiên khẽ động, trong khoảng trời u ám, Bùi Duyệt nghe thấy tiếng máu loãng nhỏ giọt dưới làn váy của cô ta.
Tóc tách… tóc tách…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.