Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 71: Cô ấy đang chảy nước mắt




Bởi vì quá sợ, lúc Tề Tinh Tinh không ngừng giãy giụa thì chọc nhang trúng người người giấy, tuy rằng chỉ là một mồi lửa nhỏ thôi nhưng lại đốt cháy cả người giấy!

Cho dù đã sợ tới mức hồn vía lên mây, chân tay bất lực nhưng có lẽ chấp niệm muốn sống lại khiến cậu ta bò đi bằng cả chân cả tay để rời xa người giấy, trơ mắt nhìn người giấy trắng ố vàng bị ngòi lửa nuốt chửng, gương mặt quái dị kia còn đang cười dữ tợn nhìn cậu ta.

“A a a ——”

Trong tiếng kêu gào điên cuồng, người giấy đó bị thiêu chỉ còn lại một cái giá trúc.

Mà Tề Tinh Tinh bị doạ bĩnh ra quần còn bị bác cả nhà họ Bạc kêu người kéo sang một bên, chừa chỗ cho người phía sau tiếp tục vào trong linh đường.

Sự kiện này vừa xảy ra, các người chơi vốn đã hồi hộp liền càng cẩn thận bất an. Lúc Khương Ly bước lên bậc thang đi đến bàn thờ, cúi đầu trông thấy tro tàn còn lại sau khi người giấy bị đốt, không ai quét dọn, bụi tro đen tuyền giống như hình dáng người sống cuộn tròn bị thiêu chết…

Khương Ly nhanh chóng ổn định hơi thở, sau khi vào linh đường theo người phía trước, chân cô cũng bắt đầu bước qua ngưỡng cửa.

Chính đường rất to, quan tài được đặt ở vị trí chính giữa trước cửa hông, ba bên tường đều được treo vòng hoa giấy trắng, không gian trống chỉ đủ để đi vòng quanh quan tài.

Quan tài thuần đen không hề trang trí hoa văn nào, đằng trước to phía sau nhỏ, phần gỗ nhô lên đỡ quan tài nghiêng, khi đi qua, khoé mắt gần như có thể thấy thi thể nằm ở bên trong.

Khương Ly siết chặt cây nhang đã cháy hơn nửa trong tay, khi tầm mắt đảo qua áo liệm đen trong quan tài và vải trắng che mặt, trái tim lo sợ bất an đập thình thịch, lúc này cô đã đi tới góc trong linh đường, bên ngoài dù có sáng thì trong đây cũng chỉ vô cùng âm u.

Sau đó cô thấy được người chơi bị kéo vào linh đường tối hôm qua, tổng cộng cả trai lẫn gái là bốn người, tư thế đứng thẳng tắp đồng bộ bới người giấy ở ngoài cửa, bọn họ vẫn mặc quần áo của mình, trên đầu đội khăn tang, ánh mắt hoảng sợ mà không cam lòng, vẻ mặt lo sợ không thôi nhưng cũng dữ tợn.

Nhưng làn da vốn là của con người giờ lại có nếp nhăn giống người giấy bị dính keo hồ. 

Khương Ly nổi gai óc, cô cứ cảm thấy những người này như đã chết nhưng lại không hẳn, khi đi qua một người chơi nữ đã biến thành người giấy, cô lại thấy cô ấy đang chảy nước mắt!

Làn da như giấy ướt đẫm nước mắt nhưng vẫn cứng đờ không thay đổi chút nào.

“Nhanh lên đi, nhang tắt sẽ không thoát được nữa đâu.”

Người phía sau lạnh lùng thúc giục một câu, Khương Ly bị dọa run tay, tro tàn rơi lên ngón trỏ làm cô nóng đến mức rơm rớm nước mắt, cô vội vòng qua quan tài đi về phía cửa, không dám tưởng tượng nếu những người chơi kia chưa chết thì họ tuyệt vọng sợ biết bao nhiêu…

Sau khi ra khỏi linh đường ngột ngạt khó thở kia, Khương Ly bắt chước cắm nhang vào trong lư hương như người đằng trước, nghi thức xem như kết thúc rồi. 

Không biết Cảnh Diêm đi tới bên cạnh cô từ khi nào, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, Khương Ly ngây người sợ hãi nhìn anh.

“Lát nữa sẽ dắt em ra ngoài.” Anh thấp giọng nói một câu bên tai cô, sau đó kéo cô đứng bên cạnh mình. 

Những người còn lại có cả Lam Lam vẫn đang tiến vào linh đường, Nguyễn Mộng Vân và Ngô Tĩnh một trước một sau đi theo, cô gái khóc sướt mướt sau khi thấy người chơi thành người giấy thì càng sợ run tay, may là sợ đến mức quên phát ra tiếng, không la hét gì cả, chỉ không cẩn thận hơ nhang bén cháy tóc Nguyễn Mộng Vân.

Đến khi Nguyễn Mộng Vân ngửi thấy mùi lạ mới phát hiện tóc mình bị đốt đứt một đoạn, hơn nửa mái tóc đen dài rơi xuống đất, còn bị Ngô Tĩnh hoảng loạn đạp loạn xạ.

“Em!”

Lúc này hai người đang đứng ở ngay đầu quan tài, Nguyễn Mộng Vân không dám nói nhiều, gương mặt yếu ớt luôn trưng một thái độ quái gở, nhìn chỗ tóc bị người phía sau dẫm loạn trong bóng tối, cô ta có muốn cũng không có cơ hội nhặt.

Chỉ có thể cắn răng để mình bình tĩnh lại, tiếp tục đi ra ngoài nhưng trái tim lại treo ở giữa không trung.

Cô ta không biết tóc mình rơi trong linh đường ngay lúc này có gây ra chuyện gì không tốt không, dù gì đây cũng không phải ải đầu tiên cô ta tham gia, trước kia từng có chuyện tương tự xảy ra rồi. 

Cho nên ngay lúc này, cô ta hận không thể chọc nhang trong tay vào mắt Ngô Tĩnh.

Giống như trước kia từng làm…

“Xin… xin lỗi chị Vân! Em… em không có cố ý.” Ngô Tĩnh sợ hãi không ngừng run rẩy, khóc lóc nước mắt dính đầy mặt, sau khi sống sót đi ra mới như người mất hồn xin lỗi Nguyễn Mộng Vân.

Nguyễn Mộng Vân ngồi xổm trên mặt đất cắm nhang vào lư hương lại cong cong môi nói: “Không sao.”

Bên kia, Lam Lam đang tập hợp với Khương Ly, nói chuyện người chơi thành người giấy, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai từ phía linh đường ——


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.