Cho dù Trịnh Liêm đã đè thấp âm lượng nhưng người giấy bò trên xà nhà vừa nghe thấy tiếng người, một giây trước còn cứng đờ chậm chạp, giây sau đã tăng tốc!
Khương Ly cũng hiểu vì sao Cảnh Diêm lại bảo bọn họ đừng mở miệng nói chuyện rồi, tuy người giấy luôn trừng đôi mắt đen tuyền nhưng dường như chúng không thật sự trông thấy bọn họ, thế nhưng một khi nghe thấy tiếng nói chuyện, chúng nó sẽ lập tức nhận thức được phương hướng.
Nghe tiếng giấy sột soạt cọ vào nhau, Lam Lam xanh mặt nhìn Khương Ly một cái.
Nếu có thể, Lam Lam thà đêm nay cương thi tới, đấu với một khối thi thế mới chết vài ngày còn hơn là đối mặt với hồn ma quái dị khó đoán. Nhưng bây giờ thời gian đếm ngược của chị càng ngày càng ít, nếu không đi ra, người giấy trên nóc nhà sẽ nhảy xuống, chị ấy cũng sẽ chết vì nhiệm vụ phụ bị thất bại!
Khương Ly đã hiểu cái nhìn có lỗi cuối cùng đó của chị, muốn nói chuyện nhưng lại không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Lam men theo ven tường đến trước cửa, cô vội lắc lắc cánh tay Cảnh Diêm.
Bộp ——
Đột nhiên! Một người giấy trực tiếp ngã xuống từ trên cao, đáng tiếc nó không vỡ tan thành từng mảnh, trái lại còn vặn vẹo xương cốt phát ra tiếng răng rắc quỷ dị, nó thong thả bò lên, tay chân mặt hoá thành giấy trắng tác, trong lúc lảo đảo di chuyển còn tản ra mùi xác thối bị lây từ phần mộ.
Động tác mở cửa của Lam Lam chỉ có thể dừng lại, mọi người đều lặng lẽ nhìn người giấy, người chơi này từng giống như bọn họ, bây giờ ngũ quan đã bẹp dí như được vẽ, đôi mắt tràn ngập oán niệm dù không thấy gì cũng dáo dác xung quanh, nó gấp gáp tìm kiếm hơi thở người sống, mở đôi tay bằng giấy ra để chuẩn bị tấn công ngay khi có thể.
Khương Ly căng chặt tinh thần, cố sức thả lỏng hơi thở, nhìn người giấy càng đi lại gần, nhịp tim kinh hãi ngày càng đập nặng nề hơn.
Làm sao bây giờ!
Cô nghĩ tới Ngô Tĩnh một lòng tìm kiếm Nguyễn Mộng Vân nhưng lại biến mất, rất có thể đã bị Nguyễn Mộng Vân dùng cách không ai biết để diệt trừ rồi, nó cũng chứng minh người giấy có thể bị tiêu diệt, nhưng rốt cuộc Nguyễn Mộng Vân dùng cách gì vậy?!
Mùi xác thối hắt lại đây, trong ánh lửa lay động, cái miệng của người giấy đang nở nụ cười.
Ở khoảng cách 1 mét này, Khương Ly nhìn vẻ mặt linh hoạt như con người của nó, trông vô cùng dữ tợn, đôi mắt đen không có tròng trắng nhìn thẳng vào cô, cảm giác lạnh lẽo nặng nề lập tức lan khắp toàn thân!
“Lửa.”
Cảnh Diêm cúi đầu, nói nhỏ một chữ bên tai cô, Khương Ly ngơ ngác nhìn chậu than trên mặt đất, lại nhìn người giấy đang tiếp tục đến gần…
Lửa có thể thiêu hủy chúng nó sao? Đơn giản như vậy à?!
Việc này nói đơn giản thì khó, mà nói khó thì cũng thật sự rất đơn giản, khó ở chỗ không ai có thể nghĩ đến việc dùng lửa, cũng không dám đốt, nhưng một khi đã biết rồi thì cũng đơn giản.
Nhanh như chớp, Khương Ly cắn chặt răng, rời khỏi lồng ngực Cảnh Diêm, dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy cây gậy gỗ đã cháy được một nửa bên ngoài chậu than, ngay khi người giấy vồ về phía cô, cô lập tức hơ lửa lên cơ thể không còn là người của nó nữa.
“A a ——”
Tiếng kêu quỷ dị, chói tai nặng nề vang lên, người giấy không ngừng lùi lại, gương mặt giấy vặn vẹo nhăn dúm dó vào nhau, thế nhưng dù nó có trốn thế nào thì mồi lửa bốc cháy trên người nó cũng nhanh chóng lan rộng ra.
Khương Ly kinh ngạc không thôi, bởi vì cô ngửi thấy mùi da thịt bị khét.
Dường như dưới lớp giấy trắng vẫn là thân thể người sống…
Cảnh Diêm kéo cô trở lại bên người mình, tránh khỏi người giấy đang cựa quậy điên cuồng, vừa đốt xong, mấy con trên nóc không nhảy xuống nữa, từng gương mặt trắng bệch đều đồng thời u ám nhìn xuống.
“Chỉ cần đốt như vậy thôi, đừng sợ, chúng nó không phải người sống.” Cảnh Diêm dịu giọng trấn an, anh biết Khương Ly không sợ những người giấy đó mà cô sợ người giấy không phải là người giấy thật sự.
Khương Ly ngơ ngác nhìn Cảnh Diêm, rồi lại nhìn con người giấy đã bị thiêu nằm trên đất, trong ánh lửa tanh tưởi là xương trắng.
Thấy lại có thêm một người giấy xuống dưới, lần này không đợi Khương Ly ra tay, Trịnh Liêm đã rút gậy gỗ đang cháy lên tấn công, hiệu quả rất tốt!
Không lâu sau mùi giấy hoà với mùi thịt và mùi xác chết đã tràn ngập phòng bếp, khiến người ta khó mà thở nổi, có điều bọn họ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm người giấy mang đến rồi.
Nhưng Lam Lam bên cạnh cửa đã hoảng loạn lắm rồi, đồng hồ đếm ngược của chỉ ấy chỉ còn lại 20 phút cuối cùng!
“Bây giờ có thể đi ra ngoài chưa?” Chị ấy nhỏ giọng hỏi, cổ họng khô khốc khó khăn phát ra những lời này.
Khương Ly lập tức kéo Cảnh Diêm chạy tới, dưới kẹt cửa đen như mực, hoàn toàn không thể phán đoán hồn ma bên ngoài đã đi hay chưa.
“Chẳng may vẫn chưa đi thì sao?”