Loạn Thế Cường Sinh

Chương 103: Lại là phiền phức từ người mới gặp.




Chương 103: Lại là phiền phức từ người mới gặp.
Hắn vừa mới hiện ra bên ngoài, không thấy Thiết Thiệt cùng với Đăng Quân đâu, trong lòng chợt sinh nghi.
Chưa kịp đi tìm, bỗng hắn lại nghe từ phía trên đầu phát ra âm thanh ầm ầm gì đó, tiếng động giống như ai đang đấu pháp với nhau.
Cao Phong đưa mắt nhìn lên, bất chợt phát hiện ra cảnh tượng trước mắt, cảnh tượng này khiến cho hắn lập tức ngỡ ngàng.
Ở trên cao kia, Thiết Thiệt cùng với Đăng Quân đang giao chiến với hai người nào đó, mà bọn người này cũng chính là người mà Cao Phong đã gặp khi còn ở trong mật cảnh của thư viện.
Thấy rõ hai bên đang giao chiến vô cùng ác liệt, không biết là có chuyện gì mà khiến cho xảy ra tình huống như vậy.
Ánh mắt Cao Phong hơi động, lập tức cũng phóng lên phía trên để xem tình hình thế nào. Hắn không nắm rõ được thực lực của Đăng Quân cao tới đâu, nhưng mà liên quan tới Thiết Thiệt thì hắn phải tham gia.
Mà ở trên này, Thiết Thiệt và Đăng Quân đang bị hai người bên đối diện đuổi theo đến nỗi trối c·hết. Đăng Quân còn đang ra sức chống đỡ lại người phụ nữ kia, còn Thiết Thiệt thì bị người nam đuổi theo không dứt.
“Ta nói rồi, ta không liên quan đến người này, tại sao cứ phải đuổi theo đánh ta!” Thiết Thiệt hô vang.
Nó đang dùng hết sức để bỏ chạy, vừa di chuyển vừa tránh né hàng tá mũi sáng từ đằng sau đang điên cuồng bắn tới.
Thiết Thiệt tuy rằng đã lấy lại được một chút tu vi, hình dáng bên ngoài đã thực chất hơn nhưng mà nó có cảm giác nếu để trúng một trong số tia sáng này thì cơ thể của nó sẽ tan thành tro bụi.
Cho nên giờ đây nó vừa chạy vừa giải thích, nhằm cho người phía sau có thể buông tha cho nó. Nhưng mà người này nghe vậy lại chẳng biểu hiện gì, cứ liên tục đuổi theo đánh ra những đường thuật pháp về phía Thiết Thiệt.
Tên này đuổi theo, trong mắt không lộ ra vẻ căm thù mà lại có nét như đang đùa nghịch, rõ ràng là không coi Thiết Thiệt ra gì. Hắn giơ hai bàn tay lên bắt lại với nhau, tạo thành một hình tam giác từ hai bàn tay.
Đột nhiên từ trong hình tam giác này, một cột lực lượng thần năng màu đỏ thẫm bắn mạnh về phía Thiết Thiệt, uy lực vô cùng kinh khủng. Thuật pháp này được người kia sử dụng sinh lực rất nhiều, muốn dùng nó để tiêu diệt luôn con thú trước mặt.
Đúng lúc mà cột sáng này tiếp cận được tới Thiết Thiệt, đột nhiên từ một bên lại có bàn tay khổng lồ màu vàng ập tới, che chắn trước người nó.
Ngay lập tức bàn tay kia và cột sáng năng lượng dung nhập vào nhau, p·hát n·ổ ngay giữa không gian nơi đây, tỏa ra khí lực vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt của Thiết Thiệt đột nhiên tập trung, nó vừa cảm nhận đòn đánh của tên kia cho nên mới chạy nhanh hơn. Không ngờ ngay khoảnh khắc sắp trúng, lại được một thứ gì đó bảo vệ.

“Đây không lẽ... Cao Phong!” Thiết Thiệt hét lớn, nó đã nhận ra.
Ngay bên dưới cách chỗ của Thiết Thiệt đang bay tầm mấy chục trượng, thân ảnh của Cao Phong đang bay ở đó. Trên tay của hắn vẫn còn phảng phất khí tức sót lại, đây chính là vì hắn mới vừa thi triển Thái Huyền chưởng.
Thiết Thiệt sau khi nhận ra Cao Phong liền chạy đi đến bên người hắn, trong lòng dâng lên sự vui mừng.
“Cao Phong, ta và ngươi hợp lực đánh bại tên này, hắn cũng không có mạnh quá đâu, nhưng mà mình ta thì lại hơi khó!” Thiết Thiệt nói.
Mà đúng lúc này, người nam kia sau khi thấy thuật pháp của mình bị phá, ánh mắt cũng đảo đi tìm kiếm. Sau khi hắn thấy được Cao Phong, trên mặt không có chút lay chuyển, chỉ lạnh lùng nói.
“Ngươi là kẻ nào, có liên quan đến tên dưới kia không?”
“Bọn ta là đồng bạn đi với nhau!” Cao Phong đáp.
“Đồng bạn, vậy là có liên quan tới hắn, ngươi cũng phải c·hết!”
Vừa mới nói xong, người này tiếp tục thi triển bí thuật, lấy từ trong người ra một cái búa lớn, xung quanh tỏa ra khí tức phừng phực.
Hắn cầm cây búa trong tay, trên miệng liên tục niệm quyết, bất chợt đằng sau lưng hiện ra một hình phù bằng ánh sáng kỳ dị. Bức đồ án này vừa được dựng lên, cũng là lúc mà tên này phóng tới t·ấn c·ông Cao Phong và Thiết Thiệt.
Thấy hành động của hắn, Cao Phong cũng không có nói gì nữa, chỉ khẽ truyền âm cho Thiết Thiệt. Hắn lấy ra trường thương trong tay, bay lên cao đón đầu đòn công kích của kẻ trước mặt.
Hai bên vừa mới ra chạm đã gây ra chấn động liên hồi, tạo ra từng đợt sóng xung kích bắt đầu lan tràn, khiến thư viện nơi đây cũng rung lên bần bật.
Cứ thế hai người Cao Phong và Anh Kiệt cứ giao chiến với nhau, còn có sự hỗ trợ của Thiết Thiệt bên cạnh. Hai bên không ngừng trao đổi chiêu thức, chỉ một lát đã khiến cho nơi đây bị bao phủ bởi phù văn của thần thông.
Nhưng mà lợi thế lại đang nghiêng hẳn về phía Anh Kiệt, quả thật tu vi cùng kinh nghiệm của hắn cao hơn Cao Phong, cho nên dễ dàng đàn áp.
Ánh mắt của Cao Phong lóe sáng, vừa chống đỡ vừa tính kế, cứ liên tục dùng hai bàn tay khổng lồ gây cản trở cho địch nhân.
Hắn lùi người liên tục trên không, trong một phút không để ý đột nhiên va phải một người nào đó, khiến cho Cao Phong giật mình mà quay lại.

“Đăng Quân, ngươi tại sao lại gây chuyển với loại người này!” Cao Phong cất tiếng.
Thì ra người mà hắn va phải chính là Đăng Quân, hắn ta cũng bị người phụ nữ đằng trước đẩy lùi. Giờ đây cả hắn và Cao Phong đều đã tụ hội về một chỗ, đứng xung quanh họ là hai người một nam một nữ kia.
“Ta đâu có biết, là bọn họ...” Đăng Quân nói.
Chưa kịp để hắn nói xong, thì lập tức có tiếng người nữ bên cạnh xen vào. Thì ra cô ta cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, trên miệng liền cười khẩy mà đáp.
“Ngươi không biết, chính ngươi chứ không ai khác, ta đã tìm ngươi suốt cả tháng nay rồi, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!” Hồ Băng Mai đáp lời.
Nói xong cô ta liền thu tay lại, ở chính giữa liền hiện lên một hình phù văn màu trắng, giống với hình mặt trăng khuyết.
Mặt trăng này sau đó lại hiện ra sau lưng của cô, bỗng thấy cô ta đưa hai tay lên bắt quyết, lập tức liền có vô số mảnh trăng vỡ công kích về phía Cao Phong.
Mà người nam đối diện với cô ta cũng vậy, hắn lúc này cũng thi triển ra thuật pháp, bắn ra vô số đường khí lực màu vàng đen xen kẽ về phía trước mặt.
Vừa thấy công kích đến từ hai phía, Cao Phong và Đăng Quân không nói mà đồng thời đưa tay ra, huy động sinh lực cuồn cuộn trong người, tạo thành một cái màn sáng để chống lại công kích đang đến.
Thuật pháp công kích mảnh trăng vỡ của Băng Mai điên cuồng bắn vào màn sáng, bị sự ngăn cản của Cao Phong cho nên liên tục gây ra tiếng động ầm ầm, khiến cho ai ở đây cũng chú ý.
Công kích của hai người kia quả thật rất mạnh, khiến cho Cao Phong cùng với Đăng Quân chống đỡ vô cùng khổ sở. Cả hai dùng truyền âm nói với nhau, nếu không mau tìm cách thoát khỏi, e rằng khó tránh được kết cục thê thảm.
Nhưng mà hai người bọn họ còn chưa kịp nghĩ cách, bỗng trên đầu lại nghe thấy tiếng quạ kêu, vừa nhìn lên đã thấy một cái bóng khổng lồ ập xuống.
Cái bóng đen này chính xác là của quạ đen trong thư viện, nó đang bay từ trên tới nơi đây. Hai cái cánh nó dang rộng, phẩy mạnh một cái, một nguồn lực lượng cường đại liền bắn ra, phá đi thế cục một bên t·ấn c·ông một bên phòng thủ ở dưới.
“Các ngươi dừng lại, ai cho các ngươi tự tiện giao chiến trong này... quạ!”
Thần lực trong một cái phẩy cánh đã khiến cho bốn người bị đẩy ra tứ phía, thuật pháp của mỗi người cũng nhanh chóng tan đi.
Quạ đen đứng giữa trên không trung, giọng điệu vô cùng tức giận, hai cái cánh liên tục vỗ mạnh khiến cho không gian xuất hiện những cơn gió lốc cực mạnh.

“Cút khỏi nơi đây!” Quạ đen kêu lên.
Nó vừa nói xong, liền quay sang phía Đăng Quân cùng Cao Phong, lại chủ động hất tay một cái, lập tức trước mặt hai người xuất hiện một cái vòng tròn phù văn cuốn hai người vào bên trong.
Thân thể của Đăng Quân và Cao Phong cùng với Thiết Thiệt biến đi trong chớp mắt, rất có thể bọn họ cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vừa khi hai người này biến mất, quạ đen lại nhìn về phía hai người còn lại, ánh mắt lộ lên sát khí. Nhưng mà hai người kia đã trông thấy hành động của nó làm với Cao Phong, cho nên lập tức vận người bỏ chạy.
“Còn dám chạy, chưa ai có thể gây loạn nơi đây mà có thể chạy... quạ!”
Nói rồi quạ đen lại vận người, bay nhanh như một đường sáng đen, phóng người trừng phạt hai người bỏ chạy kia. Ngay khi nó tiếp cận với hai người này, đột nhiên trong ánh mắt lại lóe lên một cái, thân hình đứng khựng lại.
“Cái này... ?”
Trước mặt của nó, tại chỗ hai người đang bay ở kia, đột nhiên xuất hiện vô số xúc tu màu đen vô cùng quỷ dị. Những cái xúc tu này bắt lấy người nam bên cạnh, kéo về một phía.
Ngay tại chỗ nó kéo về, ở đó có một người thanh niên tóc dài màu trắng xõa xuống trước ngực, bộ dạng chẳng khác nào một ma thần. Người này bắt lấy người nam vừa mới bị xúc tu kéo về, dùng cánh tay đặt l·ên đ·ỉnh đầu hắn ta.
Chỉ trong một khắc, toàn thân người kia liền bị một cái màn sương đỏ bao lấy, chỉ nghe thấy những âm thanh kêu la thảm thiết từ trong đó truyền ra bên ngoài.
Hồ Băng Mai trông thấy hình ảnh này, trên mặt không còn chút kiêu ngạo mà chỉ toàn là vẻ thất kinh. Ánh mắt cô ta ngưng trọng, không dám di chuyển một chút mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, ánh sương đỏ ngay chỗ người nam có xúc tu sau lưng cũng tan đi, trên tay cầm lấy một bụm máu màu đỏ. Người này đem bụm máu đó trực tiếp cho ngay vào miệng, trên người lập tức tỏa ra khí tức đỏ cường đại, giống như đã được tiếp thêm sức mạnh.
“Không biết bao nhiêu lâu rồi, ta mới có lại cảm giác này!” Hồ Băng Tâm nói.
Hắn ta nhìn qua một phía, cảm nhận khí tức trên người Hồ Băng Mai, bỗng nhiên lại mở miệng:
“Cháu ngoan đừng sợ, là ta đây, ngươi có phải thành viên của dòng dõi Hồ Băng chúng ta không?”
Nghe người này nói vậy, Hồ Băng Mai lập tức ngớ người ra, trong đầu hiện rõ lại nhiệm vụ mà cô ta được giao tới đây.
Nhiệm vụ của cô khi tới đây chính là tìm một vị lão tổ đã bị phong ấn, nghe đồn là trong mật cảnh của thư viện Hắc Nha. Cô ta và Anh Kiệt đã tìm kiếm khắp nơi trong mật cảnh, nhưng mà lại chẳng phát hiện thấy cho nên mới đi ra bên ngoài.
Giờ đây khi người này tự xưng là lão tổ Hồ Băng Tâm, cô ta mới chợt nhận ra, vừa nãy máu huyết trong người cô có sự sôi trào, chính là cảm nhận được huyết mạch thuần khiết trong người lão tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.