Lời Tỏ Tình Đầu Đông Của Em

Chương 94: Ngoại truyện 3:Ổ cứng 2T




Tô Từ nhận thấy gần đây bạn nhỏ của cô luôn lén lút, dường như có chuyện gì giấu cô.

 

Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ ngắn ngày, hai người đi hẹn hò, Nhan Sơ cứ thất thần, rất nhiều lần không nghe rõ cô nói gì, bữa tối hôm đó cũng ăn mà không biết mùi vị.

 

Về đến nhà, Nhan Sơ ôm laptop rúc vào thư phòng, cô hâm sữa bò mang vào cho cô hái nhỏ, thấy Nhan Sơ đang mân mê thứ gì đó.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô bé vội vàng sập màn hình máy tính xuống. Cô thuận miệng hỏi một câu, Nhan Sơ lại cố tình đổi chủ đề, từ đó cô không hỏi nữa.

 

Nhưng lòng cô không khỏi trùng xuống.

 

Nhan Sơ có bí mật không muốn chia sẻ với cô, giữa hai người dường như thiếu đi chút chuyện để nói.

 

Tối hôm đó, Nhan Sơ hơn 11 giờ vẫn chưa ngủ, Tô Từ tắm xong ra ngoài, phát hiện phòng ngủ không có ai, liền tìm khắp phòng, thấy Nhan Sơ đang ở ban công nói chuyện điện thoại với ai đó.

 

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười của cô bé, trong lời nói ẩn chứa ý trách móc yêu thương.

 

Người phụ nữ đứng lặng trong phòng khách một lúc, ánh đèn trắng bệch chiếu lên hàng mi dài mềm mại của cô, hắt xuống một vệt bóng cô đơn dưới hốc mắt.

 

Sau đó, cô lẻ loi một mình trở về phòng ngủ nằm xuống.

 

Nhan Sơ trở về đã là 10 phút sau, có thể thấy nàng đang rất vui vẻ, vừa chui vào chăn đã vội vàng bò lên người Tô Từ, ôm eo người phụ nữ giở trò, muốn làm chuyện xấu.

 

Tô Từ không có hứng thú, bèn lấy lý do không khỏe để từ chối sự thân mật của cô bé. Đây là lần đầu tiên cô từ chối nàng kể từ khi hai người trút bỏ hết lòng với nhau.

 

Cô bé rõ ràng sững sờ, có chút không biết làm sao, vẻ lo lắng hiện rõ trong đáy mắt. Nàng vươn tay sờ trán Tô Từ, xác nhận người phụ không bị sốt, rồi lại lo lắng hỏi cô không thoải mái ở đâu, có phải bị cảm không, có cần uống thuốc không.

 

Sự lo lắng chân thành và tha thiết của nàng khiến Tô Từ mềm lòng ngay lập tức, nói có lẽ ban ngày uống đồ lạnh nên dạ dày hơi khó chịu, không có gì nghiêm trọng, rồi kéo tay cô bé, bảo nàng nằm xuống bên cạnh mình.

 

Nhan Sơ lại không nghe lời, nhất quyết chạy ra phòng khách tìm thuốc đau dạ dày trong tủ thuốc, rồi rót thêm nửa ly nước ấm, giám sát người phụ nữ uống thuốc xong mới yên tâm, cả đêm ôm chặt cô trong lòng.

 

Lưng dán vào ngực mềm mại của cô bé, Tô Từ thầm nghĩ: Có lẽ cô đa tâm rồi, không nên nghĩ đông nghĩ tây.

 

Sau kỳ nghỉ, Nhan Sơ tiếp tục trở lại trường học. Gần cuối kỳ, các khoa lục tục chuẩn bị thi, Nhan Sơ cũng tranh thủ thời gian ôn tập, dần dần không thể trả lời tin nhắn của Tô Từ đúng giờ, nhưng về cơ bản khi hai người ở bên nhau vẫn như trước, không có gì thay đổi lớn.

 

Tô Từ lái xe đến trường, chờ Nhan Sơ thi xong môn cuối cùng, đón cô gái nhỏ về nhà.

 

Nhan Sơ nhắn tin trước cho Tô Từ, bảo người phụ nữ đến ký túc xá chờ nàng.

 

Tô Từ tuần nào cũng đến trường thăm Nhan Sơ, nên các bạn cùng phòng của bạn học Nhan đều nhận ra cô, trong ký túc xá có một bạn học khác khoa ra mở cửa cho Tô Từ: "Nhan Sơ vẫn còn đang thi, chị cứ tự nhiên, em tiếp tục làm luận văn đây."

 

"Xin lỗi đã làm phiền em." Tô Từ xin lỗi cô bạn, sau khi đối phương tỏ ý không sao, cô mới vào ký túc xá, ngồi xuống chỗ của Nhan Sơ.

 

Bàn học của Nhan Sơ rất gọn gàng sạch sẽ, dựa tường có vài quyển sách chuyên ngành được kẹp bằng giá đỡ, trên mặt bàn đặt laptop và một quyển nháp, ngoài ra không có gì khác.

 

Ước chừng còn nửa tiếng nữa mới hết giờ thi, từ khu giảng đường về ký túc xá cũng mất 10 mấy phút. Tô Từ buồn chán, bèn mở quyển nháp của Nhan Sơ ra xem, xem cô gái nhỏ ngày thường viết vẽ lung tung để giết thời gian.

 

Trong vở phần lớn là các công thức tính toán và bản nháp, thỉnh thoảng cũng có vài hình vẽ nguệch ngoạc thú vị. Tô Từ xem đến thích thú, không nhịn được cong khóe miệng, lộ ra nụ cười dịu dàng.

 

Nhưng khi lật đến một trang, động tác tay Tô Từ khựng lại. Có một tờ giấy nháp còn thừa rất nhiều chỗ trống, ở giữa ghi mấy dòng địa chỉ web, trong đó có hai địa chỉ web có dấu nhấn mạnh ở phía sau.

 

Địa chỉ web này......

 

Mày người phụ nữ nhíu lại.

 

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười đùa của cô bé. Nhan Sơ vừa nói chuyện điện thoại với ai đó vừa tự nhiên đẩy cửa bước vào. Vừa thấy Tô Từ, mắt nàng lập tức sáng lên, vội vàng ngắt lời, nói tạm biệt với người bên kia điện thoại, rồi tháo tai nghe chạy về phía Tô Từ.

 

"Chị Tô!" Nhan Sơ vui vẻ nhào tới, "Chị đến sớm vậy ạ, em còn tưởng lát nữa chị mới đến."

 

Người phụ nữ thờ ơ đáp: "Công ty không có việc gì, nên chị đến trước."

 

"Vậy chị có đói bụng không ạ? Có phải chờ lâu lắm không? Hay là ăn chút gì lót dạ trước nhé......" Nói được nửa câu, ánh mắt Nhan Sơ chợt liếc thấy quyển nháp đang mở trên bàn, cùng với...... mấy dòng địa chỉ web trên đó.

 

A a a a!!!

 

Một tiếng thét chói tai vang lên trong lòng Nhan Sơ, sau đó nàng giả vờ tự nhiên nói hết câu: "...... Hay là ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước nhé?"

 

Nói rồi, cổ họng nàng nghẹn lại, giả vờ lơ đãng muốn mở ngăn kéo, tay trái mò mẫm tìm đồ ăn vặt bên trong, tay phải thì vội vàng ấn lên tờ giấy nháp.

 

Vài giây sau, nàng lấy ra một gói bánh quy nhỏ, rồi tiện tay đặt lên quyển nháp.

 

Thế nhưng,

 

Mặt giấy nháp lại nằm ngay trên mu bàn tay trắng nõn.

 

Tô Từ một lần nữa đẩy tờ giấy nháp ra, để lộ tờ giấy ghi mấy dòng địa chỉ web bên dưới, nhướng mày cười như không cười nhìn Nhan Sơ, ngón tay thon dài đẹp đẽ chấm chấm vào dấu nhấn mạnh bên cạnh: "Giải thích chút đi?"

 

"À ừm......" Nhan Sơ nghẹn lời, một câu cũng không nói rõ, thậm chí muốn đào ngay một cái hầm chôn mình xuống.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng ửng đỏ lên trông thấy, hai vành tai đáng yêu cũng đỏ bừng như muốn rỉ máu.

 

Đồng tử Tô Từ tối sầm lại, đột nhiên đổi ý, cô làm trò trước mặt Nhan Sơ xé toạc toàn bộ tờ giấy viết bản thảo kia, rồi gấp lại cẩn thận bỏ vào túi áo, vươn tay xoa xoa khuôn mặt hồng nhuận mềm mại của cô bé: "Thu dọn đồ đạc, về nhà rồi nói."

 

Nhan Sơ như được đại xá, nhanh chóng thu xếp cặp sách.

 

Trong lúc đó, Tô Từ vẫn luôn quan sát nàng, khi nàng mấy lần muốn giấu đi một thiết bị di động màu đen, Tô Từ rất tự nhiên vươn tay lấy chiếc ổ cứng đó, ném vào túi xách của mình.

 

Nhan Sơ: "......"

 

Trên đường về nhà, Nhan Sơ luôn cảm thấy vô cùng thấp thỏm, vẻ mặt cũng rất gượng gạo. Tô Từ không chủ động mở lời, nàng càng không biết nên nói gì. Hai người im lặng tìm một quán ăn dùng bữa tối, rồi lại lặng lẽ về nhà.

 

Nhan Sơ rất muốn sớm chết sớm giải thoát, nhưng Tô Từ lại kiên nhẫn lạ thường mà dây dưa với nàng, không cho nàng một sự dứt khoát.

 

Về đến nhà, Tô Từ dẫn Nhan Sơ vào thư phòng, trực tiếp cắm ổ cứng di động vào máy tính, quá trình quét thiết bị mất một khoảng thời gian.

 

Mở ra xem, ôi trời, dung lượng 2TB chỉ còn lại 1.6%.

 

Nhan Sơ hai tay che mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

 

Ổ cứng còn được phân loại kỹ lưỡng tỉ mỉ, đủ loại nhãn dán, ngay cả Tô Từ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và thán phục.

 

Người phụ nữ nhấp chuột mở một thư mục trong đó, đối diện với màn hình đầy những video khó miêu tả, cô nhường chuột cho Nhan Sơ, cười nói: "Chọn một cái đi?"

 

Mặt cô bé đỏ bừng, đã xấu hổ đến mức muốn chết ngay tại chỗ.

 

Nàng túm lấy tay áo người phụ nữ đáng thương hề hề cầu xin: "Chị Tô......"

 

"Hử?" Tô Từ nhướng mày trêu chọc nàng, "Sao vậy?"

 

Nhan Sơ nũng nịu cắn môi, mặt đỏ bừng ngượng ngùng xoắn xuýt nhỏ giọng hừ hừ: "Chị Tô......"

 

Tô Từ định nghiêm mặt, nhưng cuối cùng không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn hỏi nàng: "Thành thật khai báo, bắt đầu từ khi nào? Sao lại tích cóp được nhiều như vậy? Ai dạy em những thứ này?"

 

"Khụ......" Ánh mắt Nhan Sơ mơ hồ, vô cùng sảng khoái bán đứng bạn thân mình: "Là Trình Dư Mạt, mấy cái trang web đó đều là cậu ấy chia sẻ cho em!"

 

Hơn nữa cái người bạn xấu đó còn thường xuyên gọi điện thoại hỏi cảm nhận sau khi xem của nàng.

 

Người phụ nữ khẽ cười "A" một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc ổ cứng màu đen, lại hỏi: "Cái ổ cứng này cũng là em ấy cho em?"

 

Mặt Nhan Sơ đỏ bừng đến mang tai, giống như một học sinh tiểu học bị bắt quả tang phạm lỗi, giọng nói nhỏ dần: "Không phải......"

 

Những video đó đều là nàng tự tải xuống.

 

Tốn không ít thời gian, chọn lựa kỹ càng, hình ảnh đẹp mắt, chất lượng tuyệt vời.

 

Tô Từ buồn cười cong khóe miệng, sau đó tùy tiện nhấp chuột mở một video trong đó.

 

Nhan Sơ hít một hơi, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.

 

Âm thanh rất hay, tiếng nhạc nền du dương nhẹ nhàng cùng những âm thanh ái muội nhỏ xíu khiến người ta đỏ mặt tía tai đồng thời vang lên, tràn ngập không gian không lớn, lấp đầy mọi ngóc ngách.

 

Không thể không nói gu thẩm mỹ của Nhan Sơ rất tốt, hình ảnh trong video được quay thật sự giống như điện ảnh, màu sắc đẹp, không khí mờ ảo, cơ bản không thấy rõ mặt hai nhân vật chính, nhưng vẫn có thể hiểu được họ đang làm gì, sự hài hòa và vận động của sinh mệnh được diễn giải một cách vô cùng tao nhã.

 

Nhan Sơ vội che mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được hé ngón tay ra nhìn trộm qua các khe hở.

 

Tô Từ phát hiện động tác nhỏ của cô bé, ý cười trong mắt càng sâu, bịt tai trộm chuông mà làm lộ liễu như vậy.

 

Cô gái nhỏ đang lặng lẽ ngắm nhìn hình ảnh trong video, bỗng nhiên bị Tô Từ ôm ngang, còn chưa kịp phản ứng đã ngồi trên đùi người phụ nữ.

 

"Những cái này em đều xem rồi?" Người phụ nữ ôm chặt eo nàng, hỏi với vẻ đầy ẩn ý.

 

Nhan Sơ lập tức lắc đầu: "Chưa ạ."

 

"Thật sao?"

 

"Khụ......"

 

Cô gái nhỏ giấu không nổi tâm sự, vừa nói dối mắt đã đảo loạn, lần trước nàng mân mê máy tính trong thư phòng bị Tô Từ bắt gặp cũng là dáng vẻ này.

 

Đang là giữa hè, hai người mặc đồ rất ít, Nhan Sơ trên người chỉ một chiếc áo thun, bên dưới là quần short đen. Bị người phụ nữ ôm ngồi trên đùi như vậy, hai người dán sát vào nhau, cách hai lớp vải mỏng, xúc cảm mềm mại của đối phương rất rõ ràng.

 

"Không nói thật?" Người phụ nữ khẽ cười, ngón tay thon dài xanh xao luồn vào vạt áo Nhan Sơ, lòng bàn tay mềm mại vuốt v e làn da càng thêm mềm mại.

 

Nhan Sơ không nhịn được ôm chặt vai Tô Từ.

 

Trên máy tính vẫn đang phát video vừa mở, không khí trong thư phòng ái muội, cơ thể mẫn cảm của nàng bị người phụ nữ khẽ chạm vào như bị điện giật, không nhịn được run rẩy, thở dồn dập.

 

"...... Chị Tô." Nhan Sơ nhỏ giọng cầu xin, âm điệu rất mềm, mềm như quả đào vừa chín tới, khiến người ta thèm thuồng.

 

Tô Từ nhẹ nhàng nắm cằm nàng, ngửa đầu hôn lên môi nàng, khơi gợi chiếc lưỡi nhỏ, kỹ xảo điêu luyện m út hôn.

 

Chẳng mấy chốc Nhan Sơ đã bị hôn đến nghẹt thở, đáy mắt ngấn lệ vì đ ộng tình, mặt ửng hồng nhạt, mềm nhũn trong vòng tay người phụ nữ.

 

Không gian thư phòng chợt trở nên chật chội, không khí nóng bức và ẩm ướt.

 

Ánh mắt nàng xuyên qua làn mi mờ lệ thoáng nhìn hình ảnh trên máy tính.

 

Màn hình bắt được tư thế của hai người phụ nữ trùng khớp với tư thế của hai người trước bàn, Tô Từ đang bắt chước hành vi trong video để trêu chọc tâm tình nàng.

 

Cổ họng Nhan Sơ nóng rát, trong cơ thể trào dâng một phản ứng khác thường. Nàng cắn môi đáp trả nụ hôn, cố gắng biến bị động thành chủ động, chiếm lấy chút lợi thế.

 

Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng động nhỏ, thấy người phụ nữ rảnh tay phải kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong một chiếc hộp nhỏ màu hồng phấn.

 

Ngay sau đó, người phụ nữ buông môi nàng ra, cắn nhẹ vào tai nàng: "Xé ra, giúp chị đeo vào."

 

Nhan Sơ như bị ma xui quỷ khiến, mơ màng làm theo.

 

Đến tận giây phút cuối cùng, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ.

 

Vì sao chị Tô lại có những địa chỉ web đó? Trong ngăn kéo của chị Tô sao lại có thứ này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.