Cảnh Hoà cực lực đối chiến yêu ma, tình thế phải nói là cực kì nguy hiểm. Triệu Hoài và hai người còn lại thì hoàn toàn khác, nhàn nhã mà đứng xem. Thậm chí, còn là bình phẩm không ít. Thiếu mỗi hạt dưa với cốc trà đá nữa, thì coi như đúng bài.
- Có giúp được miếng nào hay không mà hỏi nhiều thế? Ngươi đó, xía vào chuyện người khác không phải là đức tính tốt đâu. Ngoan ngoãn mà đứng một bên, xem thôi là được rồi, bớt nói lại đi!- Triệu Hoài liếc nhìn lấy Trung một cái, nói lời khiêu khích. Nhưng đối phương, nào đâu có dễ lừa đến thế.
- Triệu Hoài, anh nói xem, hắn ta như thế thật là không sao? Sao em cảm thấy, nó cứ như nào ấy?- Diệp Ninh cất tiếng, ôm chặt hồ ly nhỏ trong lòng. Sau sự việc lần trước, cô ta càng là bảo vệ lấy nó một cách cẩn thận.
- Tới cô nữa à? Ta nói mà cô không tin sao? Vậy thôi, cô cách ra xa chút đi. Biết đâu hắn điên lên, cắn luôn cô thì sao?- Triệu Hoài mắt thấy là nét mặt lo lắng của cô ta, nhịn không được liền buông lời trêu chọc.
- Không phải, người ta không có ý đó mà. Chỉ là... Hắn như thế cũng quá là bất thường đi. Lỡ như xảy ra chuyện gì, người ta không phải là vì lo cho anh sao?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, tựa hồ như có chút uất ức.