Long Cơ Chiến Hồn

Chương 426: Cảnh Hoà đối chiến Kim Nguyên, thua thiệt




Cảnh Hoà đối chiến Kim Nguyên, bị ép đến mức phải dùng đến Toái nguyệt huyết đao. Sau khi tránh được vô số đòn t·ấn c·ông của đối thủ, liền ra đao phản kích. Phải cân bằng lại thế cục, bản thân mới không thua thiệt quá nhiều.
Tay phải cầm chặt Toái nguyệt huyết đao, chém ra một đường giữa không trung. Đao này, như xé gió mà đi. Kim Nguyên lệch người qua một bên, nhẹ nhàng mà tránh. Nhưng đến khi nhìn lại, Cảnh Hoà đã như con thú dữ mà lao nhanh đến hắn ta.
Một đao rồi lại một đao, đều nhắm vào yếu điểm đối thủ mà ra tay. Cảnh Hoà trong giây lát, đã trở thành người nắm thế chủ động. Ép cho đối phương, từng bước từng bước lui người về sau, lép vế hoàn toàn.
Đao nào đao nấy, đều uy lực kinh người. Đối phương còn chưa tung ra hết thực lực, phải tranh thủ thời cơ này mà chiếm thế thượng phong, ra đòn mạnh hơn nữa. Bằng không, không ai biết được tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng Kim Nguyên, cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Từ đầu cho tới giờ, bị lấn lướt khá nhiều. Cũng đã đến lúc, hắn phản công ngược lại. Để cho Cảnh Hoà biết, ai mới là người làm chủ cuộc chơi này.
- Đánh như thế là đủ rồi chứ gì, tới lượt ta!- Kim Nguyên lườm lấy đối phương, hắn liền được rùng mình.
Nhưng như thế, Cảnh Hoà cũng không cho phép mình lùi bước. Tiếp tục vung đao, dốc sức mà đánh. Trận chiến này, đối với hắn ta mà nói, ý nghĩa cực lớn. Là bước đầu thành tựu, cũng như trải đường cho sự phát triển bản thân về sau.
Kim Nguyên, đường đường là Kim Vệ mạnh nhất. Nào đâu có dễ, bị áp đảo đến vậy. Phát động khí tức, bộc lộ ra thực lực chân chính. Chỉ với một đòn, đã đem đối phương đá văng ra xa. Nhưng đó, cũng chỉ mới là khởi đầu. Tiếp theo đây, mới thật sự đặc sắc.
- Cái gì? Cấp 4 đỉnh cao! Cái này, cũng quá quắt lắm rồi đấy!- Nhìn về một màn trước mắt, Ông Ba mười phần kinh ngạc.

- Ta vốn dĩ đã muốn ngăn lại rồi, ngài lại một hai đòi đánh. Chuyện này, đâu thể trách ta được!- Mạc Can bên cạnh, một lời liền phủi bỏ trách nhiệm.
- Ngươi... Ta thì không có ý kiến gì cả nhưng đối với thằng nhóc kia, có phải là quá bất công không? Cách biệt thực lực lớn đến như vậy, làm sao mà đánh?- Ông Ba cố kiềm chế lại cơn giận trong lòng, điềm tĩnh mà nói.
- Ngài yên tâm, Kim Nguyên tự có chừng mực. Ra tay biết nặng nhẹ, không có quá đáng đâu mà lo!- Mạc Can nói thì nói thế thôi, nhưng lấy đó mà đắc ý.
Cảnh Hoà trúng phải một cước, đã kịp thời đưa đao đỡ lấy. Nhưng khó tránh khỏi, b·ị đ·ánh lui về sau. Cánh tay bất chợt run rẩy, xem ra đòn đó không nhẹ chút nào. Ưu thế đã mất, hắn phải cẩn thận hơn mới được.
- Thực lực thế kia, lại tìm ta thách đấu. Có lộn không vậy?- Cảnh Hoà ngỡ ngàng không thôi, trận này khó rồi đây.
- Thì sao chứ? Có vấn đề gì à? Nói nhiều như thế làm gì, chiến đi!- Nói rồi, không để cho đối thủ kịp phản ứng, Kim Nguyên đã áp sát mà t·ấn c·ông.
- Mẹ kiếp, sơ cấp đánh với đỉnh cao. Ta làm gì có lỗi với ngươi sao?- Cảnh Hoà buông lời oán than, nhưng không quên tránh đòn.
- Khiến tiểu thư không vui, ngươi c·hết không hết tội!- Đổi lại, là giọng điệu lạnh lùng của Kim Nguyên.
Trận chiến của hai người bọn họ, giờ đây mới thực sự bắt đầu. Mỗi đòn đánh ra, đều nhắm vào yếu điểm của đối phương. Chỉ cần bất cẩn một giây thôi, thắng thua liền phân định. Bầu không khí cũng vì thế, căng thẳng leo thang.

Cảnh Hoà liên tục vung đao, chém ra vô số nhát. Nhưng đáng tiếc, chẳng mải mai tổn thương đến đối phương. Cứ tiếp tục như vậy, không phải là cách hay. Hắn phải làm gì đó khác, mới có cơ hội giành lấy chiến thắng.
Trước thế cường công của kẻ địch, Kim Nguyên không chút khó khăn, đã có thể ứng phó. Thậm chí, còn thuận thế mà ra đòn phản công. Mỗi một cước, đều đem đối phương đá lùi về sau. Nhưng Cảnh Hoà vẫn cứ kiên trì lao đến.
Đã đến lúc, Kim Nguyên phô ra thực lực chân chính của bản thân. Đưa tay cầm lấy thanh đoản kiếm trên thắt lưng, nhẹ nhàng mà chém một đường. Nhưng đòn này, lại không sao xem thường cho được, vậy mà lại xuất hiện hư ảnh.
Mắt thấy, là hư ảnh của một con rắn lớn lao nhanh đến mình, Cảnh Hoà liền đưa đao đánh chặn. Bất chợt, nó lại rẽ sang hướng khác. Hắn ta nhất thời không phản ứng kịp, thế là trúng chiêu. Phần eo rỉ máu, thấm đẫm qua lớp áo.
Nhưng như thế là vẫn chưa kết thúc, ngước mắt nhìn lên Kim Nguyên đã xuất hiện ngay trước mặt. Khí tức của hắn ta, hung mãnh dị thường. Như thú dữ nhìn mồi, khiến cho con người ta không rét cũng run, đáng sợ vô cùng.
Không nói lời nào, tên đó đã chém ra một kiếm, như muốn lấy mạng kẻ địch vậy. Cũng mai là Cảnh Hoà phản ứng kịp, ra đao đáp trả. Mới tránh được kiếp, oan hồn dưới kiếm. Xem ra tình hình hiện tại, hoàn toàn bất lợi đối với hắn.
- Đỡ được cơ à? Vậy thì, ngươi đỡ thử kiếm này xem nào!- Kim Nguyên ánh mắt lộ rõ vẻ c·hết chóc, lãnh đạm mà nói.

Nói rồi, hắn xoay người, chém ra một kiếm nữa. Nhắm vào chỗ hiểm, phần eo b·ị t·hương của đối thủ. Kiếm này không chỉ nhanh mà còn ảo diệu vô cùng, chớp mắt đã đánh tới. Hết cách, Cảnh Hoà chỉ đành lui người về sau tránh đòn.
Mặc dù tránh được đòn chí mạng, nhưng cánh tay của hắn cũng vì đó mà b·ị t·hương. Máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất, chảy dài thành dòng. Thực lực hai bên, cách biệt quá lớn. E là tiếp theo đây, Cảnh Hoà khó mà có cơ hội thắng.
- Bị thương rồi kìa, tên kia cũng mạnh quá đi. Triệu Hoài ngươi nói xem, trận này ai sẽ thắng?- Hải Quỳ nhịn không được tò mò, hướng hắn ta mà hỏi.
- Ai thắng à? Chậc chậc, khó rồi đây. Tám hai vậy, kiếm tám đao hai!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, vẻ mặt còn là đôi phần hờ hững.
- Có khi nào, sẽ có bất ngờ giống như trước đó không? Ta thấy, điều này không phải là không thể!- Hải Quỳ chăm chăm nhìn về phía dưới, dõi mắt mà mong chờ.
- Ồ, thông minh hơn rồi này. Trừ khi cái tên kia, bất chấp hậu quả. Mai ra, mới có đường thắng. Bằng không, rất khó!- Triệu Hoài nói tiếp, từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng.
- Hải Quỳ, đừng nghe hắn ta nói bậy. Tên kia làm sao thắng được, đã thành ra như vậy rồi. Không quá mười chiêu nữa, tất thua!- Hải Tình một bên lúc này mới lên tiếng, quyết hơn thua đủ với đối phương. Vả lại, bản thân cũng phải thể hiện hiểu biết một chút, cô ta mới để ý đến hắn.
- Con át chủ bài của mỗi bên còn chưa tung ra, đâu ra mười chiêu cho ngươi thế. Không biết thì đứng xem đi, đừng có mà nói nhảm!- Triệu Hoài cũng không khách khí, bắt bẻ lấy tên đó.
- Ngươi...- Hải Tình siết chặt nắm đấm, phẫn nộ lộ rõ trên khuôn mặt.
- Được rồi Hải Tình, đừng nói nữa. Chúng ta cứ xem đi, mọi chuyện sẽ rõ!- Mắt thấy tình hình bất ổn, Hải Quỳ liền chuyển đổi chủ đề.
- Triệu Hoài, ngươi không cảm thấy lo lắng sao? Dù gì, hắn đi đến bước này đều là công sức của ngươi!- Giữa lúc này, DG lại cất tiếng.
- Cần gì phải lo lắng. Trận này, dù thắng hay thua đều là một bước tiến của hắn. Đây là lúc để hắn hiểu, đỉnh cao vinh quang khó như thế nào. Kẻ mạnh như núi, thiên kiêu như sao. Muốn vượt qua bọn họ, trước tiên phải vượt qua mình trước đã!- Triệu Hoài nhẹ cười nhưng tâm tư thì lại khó dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.