Buổi diễn kết thúc, Lâm Sí cùng tất cả diễn viên cúi chào khán giả.
Vở diễn lần này ở trong trường có thể coi là rất thành công, tiếng vỗ tay và reo hò tại chỗ vô cùng nhiệt liệt, ngoài Lâm Sí ra, người đóng vai nữ chính cũng rất được yêu thích, lúc không cười thì trông có phần lạnh lùng, không ít sinh viên nữ hét to gọi cô: “Chị Trình! Hôm nay chị diễn hay lắm!!”
“Chị ơi, tốt nghiệp xong nhất định phải tiếp tục diễn kịch nha a a a!”
Giữa biển nhiệt huyết của những người trẻ tuổi này, dù chỉ vỗ tay theo mọi người, Lý Đình Ngôn cũng không khỏi mỉm cười.
Hồi bọn họ còn học đại học cũng từng có khoảng thời gian như thế.
Đại học chính là tòa tháp ngà cuối cùng.
Mọi sự buông thả, ngông cuồng, đam mê không nơi đặt để đều có thể tùy ý vung vãi, ngay cả sự bốc đồng và lỗ m.ãng tuổi trẻ cũng dễ dàng được tha thứ.
Còn một khi bước ra khỏi cánh cửa đại học, họ sẽ phải học cách bình tĩnh, vững vàng, dù ở đâu, lúc nào cũng phải thể hiện sự ung dung, tự tại.
Khán giả trong hội trường bắt đầu tản ra, nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa rời đi, hoặc là đứng nói chuyện với bạn bè, hoặc là tìm cơ hội để bắt chuyện thêm vài câu với diễn viên mình thích.
Lý Đình Ngôn đứng dậy, gửi tin nhắn cho Lâm Sí, nói anh sẽ đợi cậu ở ngoài hội trường.
Nhưng Lâm Sí trả lời rất nhanh: “Đợi bên ngoài làm gì, anh cứ vào thẳng hậu trường đi.”
Lý Đình Ngôn nhướng mày.
Nhưng sau mấy giây suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn nghe theo ý Lâm Sí.
Lâm Sí đang ngồi trong phòng trang điểm tẩy trang, mọi người đều đã rời sân khấu, căn phòng lập tức trở nên chật chội, khắp nơi đều là tiếng trò chuyện rôm rả.
Nhân viên đang thu dọn đạo cụ, các diễn viên thì thay đồ, có người còn chạy đi phát quà lưu niệm của buổi diễn hôm nay.
Lâm Sí cũng nhận được một phần, là một phiếu kẹp, một con dấu và một sợi dây tay bằng lụa đỏ.
“Anh Sí, hôm nay anh đẹp trai thật đấy,” Cô em năm dưới phát quà vừa cười hì hì vừa nói, “Cả phòng em đều tới xem, toàn tới vì anh thôi đó.”
Lâm Sí bật cười, “Nhiệt tình vậy sao, khi nào rảnh anh mời mọi người ăn một bữa nhé.”
“Thật nha,” Cô em năm dưới vui sướng nhảy cẫng lên, “Vậy anh đừng nuốt lời đó, bọn họ biết chắc là vui lắm đây.”
“Anh hứa mà.”
Lâm Sí đưa tay ra đập tay với cô.
Đúng lúc này, Lý Đình Ngôn bước vào hậu trường, giữa một đám sinh viên ồn ào, sự xuất hiện của một người đàn ông trông rõ là dân xã hội như anh lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Người phụ trách ngoài cửa biết anh đến tìm Lâm Sí nên nhanh chóng để anh vào, nhưng những người khác thì không rõ, ai nấy đều nhìn anh chằm chằm, thầm đoán trong bụng, chẳng lẽ là anh trai của diễn viên nào sao?
Lâm Sí vừa đập tay xong, quay đầu lại thì thấy Lý Đình Ngôn.
Cậu giơ một tay lên, “Ở đây.”
Lý Đình Ngôn bèn bước tới.
Lớp trang điểm trên mặt Lâm Sí vẫn chưa được tẩy sạch hoàn toàn, phấn mắt và lông mày vẫn còn dính.
Cậu hơi cụp mắt, lớp phấn mịn trên mí như ánh sóng lấp lánh trên mặt biển, cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Anh đợi tôi một lát, tôi chưa thay đồ xong.”
“Không vội.”
Lý Đình Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu, anh cũng để ý thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía mình, nhưng chẳng bận tâm.
“Tôi còn tưởng anh không đến cơ,” Lâm Sí lau mí mắt bằng bông tẩy trang, giọng nói cũng vì thế mà hơi mơ hồ, “Mở màn vẫn chưa thấy anh đâu, ai ngờ đến lúc bắt đầu diễn thì anh đã ngồi ở đó rồi, làm tôi giật cả mình.”
Lý Đình Ngôn cười khẽ.
Anh nói: “Chiều nay tôi họp xong sớm nên tranh thủ qua luôn.”
Thật ra là anh cố tình kết thúc buổi họp sớm hơn dự định, nếu không kẹt xe giữa đường thì chắc cũng không trễ năm phút đó, cũng may chỉ là kịch trong trường đại học, chứ nếu là sân khấu chính thức thì chắc chắn đã không được vào rồi.
Lâm Sí cũng không nghĩ nhiều.
Cậu đắc ý nhìn Lý Đình Ngôn qua gương, “Tôi diễn hay không?”
“Hay.”
Lý Đình Ngôn chân thành nói: “Cậu vừa lên sân khấu, mấy sinh viên ngồi bên cạnh tôi đã bắt đầu bàn tán rồi.”
Anh ngừng một nhịp rồi nói thêm: “Cả tôi cũng bị cậu làm cho không nhớ nổi mặt hai thiếu gia còn lại của nhà họ Khương.”
Lâm Sí lập tức bật cười.
Cậu vừa tẩy trang xong, khuôn mặt hoàn toàn sạch sẽ, nhưng đường nét vẫn sắc sảo rõ ràng, xương chân mày và sống mũi cao, là kiểu nhan sắc đậm nét, đẹp đến mức mang theo cảm giác công kích.
“Anh đúng là biết cách dỗ ngọt.” Cậu lười biếng nói, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Đình Ngôn trong gương.
Phòng thay đồ đông người.
Khắp nơi là bạn học của Lâm Sí, tiếng cười nói ồn ào không dứt, náo nhiệt chẳng khác gì cái chợ.
Mọi người đang rôm rả bàn xem lát nữa nên đi ăn ở đâu.
Dù Lâm Sí có phóng khoáng đến đâu thì ở nơi đông người như thế cũng không thể làm càn.
Nhưng chính trong hoàn cảnh như vậy lại càng khiến người ta thêm ngứa ngáy trong lòng.
Cậu nhìn chằm chằm Lý Đình Ngôn trong gương, tựa như cố ý, lại như vô tình, khẽ đưa tay đặt lên mu bàn tay anh rồi nhẹ nhàng cào lòng bàn tay anh một cái.
Gần như cùng lúc đó, bạn học đang ngồi tẩy trang bên cạnh không nhịn hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.
“Lâm Sí, đây là bạn của cậu à? Đến xem cậu diễn sao?”
Vừa rồi Lâm Sí không giới thiệu Lý Đình Ngôn với ai, nhưng từ lúc anh ngồi xuống, hai người đã thì thầm nói chuyện với nhau, rõ ràng quan hệ rất thân thiết.
Lâm Sí liếc sang bạn học bên cạnh rồi lại nhìn sang Lý Đình Ngôn.
Cậu lấy thêm một miếng bông tẩy trang, chậm rãi lau đi chút son môi còn sót lại, thong dong nói.
“Đây là anh trai tôi.”
Cậu vừa nói vừa liếc mắt trêu đùa, như đang thực hiện một trò đùa tinh nghịch mà đắc ý.
Lý Đình Ngôn bỗng dưng bị nâng cấp vai vế.
Anh nhìn Lâm Sí, hơi mỉm cười, lại cảm thấy hơi hoang đường.
Anh trai.
Có anh trai nào lại quấn quýt với em trai trên giường? Nhưng cũng vì không phải nên khi Lâm Sí gọi anh như vậy lại tạo nên một cảm giác thân mật, gần gũi xen lẫn chút cấm kỵ.
Anh khẽ cụp mắt, không phản bác, ngầm chấp nhận cách gọi này, thấy mấy học sinh xung quanh tò mò nhìn mình, anh đều lịch sự gật đầu chào.
Những người khác cũng không nghi ngờ gì.
Thay vào đó, họ bắt đầu bàn tán về gen di truyền nhà Lâm Sí.
“Trời ơi, thảo nào đẹp trai thế! Lâm Sí, nhà cậu chắc toàn sản sinh ra trai đẹp đúng không?”
“Nhìn kỹ thì thấy hai người giống nhau ghê, anh trai Lâm Sí, lát nữa anh có muốn đi ăn cùng bọn em không?”
Càng nghe mọi người bàn tán, Lâm Sí càng cười rõ hơn.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lý Đình Ngôn, cậu tiến lại gần, ghé sát tai anh thì thầm hỏi một câu.
“Anh trai, hôm nay em đẹp không?”
Giọng nói ấy trong phòng thay đồ ồn ào nhẹ hệt như giọt nước.
Ngoài Lý Đình Ngôn ra thì không ai nghe thấy.
Lý Đình Ngôn nghe rõ mồn một, hàng mi khẽ run lên.
“Đẹp.”
.
Thay đồ xong, Lâm Sí từ chối lời mời đi ăn của mọi người trong câu lạc bộ kịch.
“Để lần sau đi,” Cậu vẫy tay với mọi người, “Chúng ta vẫn còn thời gian trước khi tốt nghiệp, không cần phải diễn tập trước đâu, lần tới tôi sẽ đi cùng mọi người.”
Lời cậu nói là thật.
Ngoài cậu ra, vài người khác cũng có việc nên rời đi trước.
Mọi người trong câu lạc bộ kịch còn muốn giữ cậu lại, nhưng thấy Lâm Sí đã nắm tay Lý Đình Ngôn rời đi, họ biết không còn cơ hội, đành tiếc nuối bỏ cuộc.
Chỉ là những người ở lại nhìn theo bóng lưng hai người, thầm thì với nhau.
Anh em thời nay thân thiết đến mức nắm tay nhau vậy sao?
Lâm Sí và Lý Đình Ngôn đến bãi đỗ xe, vừa mở cửa xe ra, Lâm Sí lập tức nhìn thấy một bó hoa nhỏ đặt trên ghế phụ.
Không quá phô trương.
Khá giống bó hoa may mắn mà cậu từng nhận được ở đám cưới Triệu An Chân.
“Đây là gì?”
Lâm Sí cầm bó hoa lên, khẽ ngửi, “Tặng tôi à?”
“Đúng vậy.”
Lý Đình Ngôn cũng ngồi vào xe, “Cậu nói hôm nay là buổi diễn cuối cùng của cậu ở trường mà? Phải trang trọng một chút. Ban đầu tôi định mang đến hậu trường, nhưng lại thấy thu hút sự chú ý quá nên để lại trong xe.”
Anh thắt dây an toàn, nhìn về phía Lâm Sí, khẽ nói, “Chúc mừng cậu hôm nay đã kết thúc suôn sẻ.”
Lâm Sí nhếch môi cười, “Sao cơ, anh sợ tôi làm hỏng chuyện à?”
Nhưng khi nhìn bó hoa trong tay, cậu lại thấy vui vẻ.
Cậu nói, “Lần đầu tiên tôi đi diễn trên sàn runway, quản lý của tôi cũng tặng tôi một bó hoa, nói là chúc tôi mở ra một chương mới trong sự nghiệp.”
Nhưng cậu nhăn mũi, tiếp tục, “Tiếc là sau khi chị ấy tặng hoa, sự nghiệp của chúng tôi đều tuột dốc không phanh. Hồi đó, bọn tôi suýt nữa phải ngủ ngoài đường.”
Nhớ lại hình ảnh khi ấy, cậu và Hoắc Vũ Ngưng túng quẫn ngồi đối diện nhau, Hoắc Vũ Ngưng ân hận tự trách mình đúng là miệng quạ, cậu lại thấy hơi buồn cười.
Lý Đình Ngôn lái xe, nghe vậy thì nhìn cậu một cái, nhớ lại hình ảnh Lâm Sí thu hút mọi ánh nhìn trên sân khấu khi nãy.
Trong lòng anh khẽ rung động, một ý nghĩ thoáng qua rồi biến mất.
Nhưng anh không nói gì.
#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:
Lâm Sí, cậu có biết không được tùy tiện gọi người khác là anh trai không? Gọi anh trai rồi là phải chịu trách nhiệm đó nha!
(Bắt đầu nói nhăng nói cuội.jpg)