Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 28: Vào ở.




Khi Lâm Sí tỉnh lại vẫn còn đang ngơ ngác, cậu nhớ trước khi ngủ vẫn còn ở trên xe, sao chỉ ngủ một giấc mà tỉnh dậy lại giống như đã tới khách sạn năm sao thế này.

Đầu óc cậu còn hơi choáng váng.

Cậu nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào tấm màn thêu phía trên đầu giường một lúc lâu, khàn giọng gọi: “Lý Đình Ngôn?”

Gọi mấy tiếng chẳng thấy ai trả lời.

“?”

Lâm Sí thấy lạ, nếu đã tới khách sạn thì chắc chắn là do Lý Đình Ngôn đưa cậu đến, nhưng với tính cách của anh, không thể nào bỏ mặc cậu một mình ở đây được.

Lâm Sí lại nằm thêm một lúc, tiếp tục nhìn chăm chú vào tấm màn thêu kia, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.

Căn phòng này tuy xa hoa, còn hơi lạnh lẽo, không hề có dấu vết sinh hoạt, nhưng so với khách sạn thì lại giống phòng ngủ riêng của ai đó hơn.

Cậu từ từ chống người ngồi dậy, lòng bàn tay vuốt nhẹ lên tấm chăn mềm mại rồi lật tấm thảm mỏng phủ trên giường lên, dưới ánh đèn mờ, cậu thấy ở góc tấm thảm có thêu một đóa hoa hồng, giữa bông hồng còn có một chữ “L”.

Lâm Sí không khỏi nhướng mày.

Không phải chứ?

Cậu lầm bầm trong lòng rồi lật chăn xuống giường, xỏ dép lông mềm đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm ra.

Ngoài kia là màn đêm dày đặc.

Nhưng ngay trước mặt cậu là khu vườn của một căn biệt thự nào đó, trong ánh đêm nhàn nhạt, đèn trong vườn đều đã bật sáng, nhưng ánh sáng lại được giấu khéo léo giữa hoa cỏ, chỉ tỏa ra những vệt sáng vàng dịu nhẹ, chiếu lên con đường lát sỏi trắng uốn lượn.

Từ phòng ở tầng hai nhìn ra ngoài, xung quanh không hề thấy bóng dáng những tòa nhà cao tầng, chỉ lờ mờ thấy được những biệt thự khác, phải nhìn rất xa mới thấp thoáng ánh đèn rực rỡ của thành phố.

“Mẹ nó…”

Lâm Sí nhịn không được chửi thầm.

Cảnh vật xung quanh này chẳng giống khách sạn tí nào.

Cậu mơ hồ nhớ ra, hình như nhà của Lý Đình Ngôn ở khu Vịnh Mậu Hoa Thủy, một khu giàu có nổi tiếng, nơi tập trung một nửa giới tài phiệt thành phố C, nổi tiếng náo nhiệt mà tĩnh lặng, xung quanh thậm chí chẳng có mấy tòa cao ốc, chính là để đảm bảo tính riêng tư tuyệt đối cho khu vực này.

Nghĩ tới đây, cậu lê dép đi tới gần cửa, lén vặn tay nắm cửa, thò đầu ra ngoài thám thính.

Nhưng còn chưa kịp nghiên cứu xem hành lang này dẫn đi đâu…

Một giọng nữ dịu dàng đột ngột vang lên bên cạnh: “Cậu Lâm, cậu tỉnh rồi à.”

“Á!”

Lâm Sí bị giọng nói bất ngờ dọa cho giật mình, ngã ngửa ra sau, lưng đập mạnh vào cửa, đau đến mức nước mắt suýt trào ra.

Cô gái mặc vest đen cũng bị dọa hết hồn, vội vàng chạy tới: “Cậu Lâm, cậu va vào đâu vậy, để tôi gọi bác sĩ tới ngay…”

“Không, không cần đâu!”

Lâm Sí giơ tay lên, nhanh chóng ngăn cô nàng chỉ vì chuyện nhỏ này mà hoảng hốt.

Gọi bác sĩ cái gì chứ, cậu vừa mới ra khỏi bệnh viện thôi đấy.

Không muốn lại tới đó nữa đâu.

Cậu khẽ rên một tiếng, xoa xoa thắt lưng, đánh giá cô gái trẻ trước mặt.

Buộc tóc đuôi ngựa cao, mặt mộc, mặc bộ vest đen chỉnh tề, ánh mắt nhìn cậu đầy quan tâm.

Lâm Sí thấy bảng tên trước ngực cô ghi hai chữ: “Nghiêm Lệ”.

Trong lòng Lâm Sí đã mơ hồ đoán ra được nơi mình đang ở, nhưng cậu vẫn mở miệng hỏi: “Cô nói trước cho tôi biết, đây là đâu vậy?”

Quả nhiên,cô gái kia có vẻ hơi bất ngờ vì câu hỏi của cậu, nhưng vẫn lễ phép đáp: “Đây là căn hộ số 1 tại khu Vịnh Mậu Hoa Thủy, là nơi ở của ngài Lý Đình Ngôn.”

Lâm Sí vừa xoa thắt lưng đau nhức vừa thầm nghĩ: Quả nhiên, cái tên Lý Đình Ngôn này chẳng nói chẳng rằng đã lén đưa cậu về nhà rồi.

Thật là quá đáng, hoàn toàn coi thường quyền con người mà.

.

Tuy trong lòng không ngừng mắng chửi Lý Đình Ngôn, nhưng Lâm Sí cũng hiểu, việc anh làm thế chắc chắn có lý do riêng.

Dù gì hai người cũng đã làm bạn giường nửa năm nay, chút tín nhiệm ấy vẫn còn, chắc cũng không đến mức mang cậu đi bán đâu.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Lâm Sí cũng chỉ âm thầm oán thán vài câu rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Khi nghe Nghiêm Lệ dịu dàng nói đã chuẩn bị đồ ăn khuya cho mình, cậu sờ cái bụng đói meo, cũng chẳng từ chối.

Đồ ăn khuya nhanh chóng được mang ra, đặt ở phòng sinh hoạt cạnh phòng ngủ của Lâm Sí.

Cậu múc một muỗng cháo, hỏi Nghiêm Lệ đứng bên cạnh: “Lý Đình Ngôn đâu rồi, anh ấy đi đâu vậy?”

Nghiêm Lệ nhẹ nhàng trả lời: “Anh Lý vừa có việc gấp ở công ty nên đã ra ngoài một chuyến, nhưng trước khi đi anh ấy có dặn, nếu cậu tỉnh lại thì lập tức báo cho anh ấy biết, chắc anh ấy sắp quay về rồi.”

Không biết có phải hiểu lầm gì không mà Nghiêm Lệ vô cùng cung kính với Lâm Sí, hỏi gì đáp nấy, nhất là những chuyện liên quan đến Lý Đình Ngôn, cô còn trả lời cực kỳ chi tiết.

Lâm Sí xoa xoa cánh tay, cảm thấy hơi gượng gạo.

Nhưng dù sao đây cũng là người nhà họ Lý, cậu không tiện nhiều lời.

Ăn hết một bát cháo, thêm vài miếng đồ ăn nhẹ, Lâm Sí đã không còn hứng thú ăn uống.

Bệnh còn chưa khỏi hẳn, cậu sờ trán thấy vẫn còn nóng, cả người mệt mỏi rã rời, ăn xong bữa khuya, cậu cũng chẳng có tâm trạng đi lang thang trong ngôi nhà rộng thênh thang này, đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa đọc sách.

Cậu tiện tay lấy một cuốn trên giá sách trong phòng, trùng hợp là sách giới thiệu về thiết kế thời trang và chất liệu vải, cũng có chút liên quan đến nghề nghiệp của cậu.

Lúc Lý Đình Ngôn trở về, vừa bước vào đã thấy cảnh tượng ấy.

Lâm Sí khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng mềm mại, mái tóc dài hơi xõa tùy ý được cậu dùng một chiếc kẹp đính đá rực rỡ kẹp hờ sang một bên.

Cậu cúi đầu đọc sách, cuốn sách dày đặt trên đầu gối, trên người còn khoác tạm một tấm chăn len móc hoa văn sặc sỡ, rực rỡ đến lạ kỳ nhưng lại cực kỳ hợp với cậu.

Chỉ tiếc, chiếc chăn này chẳng được cậu đắp tử tế.

Mới lật thêm một trang sách, chiếc chăn liền tuột khỏi vai, để lộ cổ tay trắng mịn rồi rơi luôn xuống sàn nhà.

“Hửm?”

Lâm Sí cảm nhận được động tĩnh, mắt vẫn không rời khỏi trang sách, nghiêng người xuống, một tay quờ quạng định kéo chăn lên.

Nhưng một bàn tay gầy thon dài đã nhanh hơn cậu, nhặt lấy tấm chăn, nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh.

Lúc này Lâm Sí mới nhận ra ánh sáng trước mặt bị che khuất.

Cậu ngẩng đầu, chạm mắt với Lý Đình Ngôn đang đứng cạnh sofa.

Anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen bên trong, gương mặt trắng gần như nhợt nhạt, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt đen láy, đứng ngược sáng nên biểu cảm trên gương mặt càng thêm lãnh đạm.

Lâm Sí thoáng khựng lại.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đó chỉ là ảo giác, bởi vì ngay sau đó, Lý Đình Ngôn khẽ mỉm cười, nét mặt sắc lạnh kia lập tức dịu dàng trở lại.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Sí: “Quản gia vừa gọi điện báo cho tôi biết cậu tỉnh rồi, tôi cứ tưởng cậu còn ngủ thêm một lúc nữa nên mới tranh thủ tới công ty.”

Nói rồi, anh đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt Lâm Sí, cậu vừa mới ra mồ hôi, mặt lành lạnh.

“Vẫn còn sốt à, để tôi gọi bác sĩ tới khám lại cho cậu.”

Hành động của Lý Đình Ngôn tự nhiên đến mức Lâm Sí hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy anh đứng dậy, dùng điện thoại bàn bên cạnh gọi một cuộc.

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi đeo khẩu trang nhẹ nhàng bước vào, thái độ vô cùng dịu dàng, bắt đầu kiểm tra cho Lâm Sí.

“Nhiệt độ cơ thể hiện tại không cao lắm, chỉ còn 37.8 độ thôi, nhưng vẫn không thể chủ quan, có thể mai sẽ sốt lại,” Bác sĩ cẩn thận dặn dò Lý Đình Ngôn, “Mấy ngày tới phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, phối hợp uống thuốc.”

Lâm Sí lặng thinh ngồi bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ sao bác sĩ lại dặn dò với anh ấy, anh ấy đâu phải người giám hộ của tôi.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ đây là bác sĩ riêng của nhà họ Lý, đương nhiên sẽ báo cáo với chủ nhà.

Chỉ đến khi bác sĩ rời đi, Lý Đình Ngôn định ngồi lại gần, Lâm Sí mới nhanh tay che miệng, lùi ra xa.

“Anh cách tôi xa chút đi, virus này lây đó, chẳng lẽ anh không biết à, bác sĩ người ta còn biết đeo khẩu trang kìa, sao anh không biết?”

Lý Đình Ngôn bật cười.

Anh cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành dịch sang một bên, ngồi sát mép sofa, kéo giãn khoảng cách với Lâm Sí, hỏi: “Thế này được chưa?”

Lâm Sí do dự, miễn cưỡng hạ tay xuống.

Nhưng cậu vẫn nhanh chóng túm lấy một chiếc gối ôm bên cạnh chắn trước người.

Lúc này Lâm Sí mới nhớ ra phải tra hỏi Lý Đình Ngôn.

“Sao anh lại đưa tôi về nhà anh?” Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Đình Ngôn, nghĩ mãi mà không ra, “Đâu phải anh không biết nhà tôi ở đâu, cho dù tôi ngủ thì cứ đẩy tôi dậy, để tôi tự xuống cũng được mà.”

Lý Đình Ngôn bất đắc dĩ nhìn cậu một cái.

“Nhà cậu chỉ có một mình cậu, bây giờ lại đang ốm, có người chăm sóc cậu sao,” Anh hỏi, “Nếu tôi cứ để mặc cậu một mình ở nhà thì khác gì để cậu ở lại huyện Xương Ngọc?”

“Ở chỗ tôi, dù tôi ra ngoài, trong nhà vẫn luôn có bác sĩ, y tá chăm sóc, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tìm quản gia hay nhân viên khác, như vậy không tốt hơn sao?”

Lý Đình Ngôn nói rất chậm rãi, rõ ràng, hợp tình hợp lý.

Lâm Sí nghe đến sững cả người.

Cậu liếc nhìn đống thuốc bác sĩ để lại bên cạnh, cái thì hoa hoè hoa sói, cái thì toàn tiếng Anh, có mấy thứ nhìn còn chẳng hiểu nổi, nhưng cũng chỉ là mấy loại thuốc hạ sốt thôi.

Đâu phải cậu chưa từng bị ốm.

Hồi nhỏ cậu từng sốt gần bốn mươi độ, suýt chút nữa không qua khỏi, vậy mà vẫn ráng chịu đựng mà sống sót.

Đâu đến mức làm quá như Lý Đình Ngôn.

Lâm Sí dở khóc dở cười.

Cậu nói: “Có phải gãy tay gãy chân đâu, chỉ bị sốt thôi mà, tôi ở một mình cũng không sao.”

Lý Đình Ngôn khẽ cau mày, anh không thích Lâm Sí cứ nói năng bừa bãi, nhắc đến chuyện gãy tay gãy chân.

Mà anh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Lâm Sí nói tiếp: “Nhà anh cũng rộng thật, ở đây cứ có cảm giác như sẽ lạc đường ấy, hôm nay thì thôi, ngày mai… mai tôi sẽ tự bắt xe về.”

Lý Đình Ngôn nhíu mày sâu hơn.

“Chỗ tôi không tốt sao?”

Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào Lâm Sí, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn bàn bên cạnh như nhuốm thêm sắc ấm, chuyên chú mà dịu dàng.

“Chỗ tôi không thiếu một căn phòng cho cậu, cậu cũng biết cậu tự chăm sóc được bản thân, nhưng rõ ràng ở đây cậu sẽ dưỡng bệnh tốt hơn, 24 giờ đều người chăm sóc. Tôi không hiểu, vì sao cậu cứ nhất định đòi về?”

Nói tới đây, Lý Đình Ngôn khựng lại, như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt thoáng qua một tia u tối.

Anh hỏi Lâm Sí: “Hay là… cậu chỉ không muốn ở chung với tôi?”

“Tôi…”

Lâm Sí không còn gì để nói.

Chắc chắn là không phải rồi, cậu và Lý Đình Ngôn đã từng ngủ chung biết bao nhiêu đêm, thỉnh thoảng còn cùng qua đêm ở khách sạn, nói không thể ở chung thì chẳng khác nào tự lừa mình dối người.

Nhưng vấn đề căn bản không nằm ở đó.

Cậu nhìn lên bức tranh treo tường sau lưng Lý Đình Ngôn, nhìn chiếc giường bốn cột xa hoa và cả những hoa văn điêu khắc trên trần nhà, vô thức mím môi.

Bạn tình thỉnh thoảng ngủ lại nhà nhau thì có thể xem như gia tăng tình thú, nhưng chạy tới nhà người ta dưỡng bệnh thế này thì thành ra cái gì chứ.

Nhưng cậu chỉ khẽ ho hai tiếng, cuối cùng vẫn không nói ra những lời đó, chỉ cố lái sang chuyện khác: “Không phải vậy đâu, tôi chỉ thấy ở đây sẽ làm phiền anh thôi, anh cũng bận như vậy mà…”

“Không phiền,” Lý Đình Ngôn cắt ngang lời cậu, “Ở đây tôi có mấy chục nhân viên giúp việc, chăm sóc cậu chẳng phải chuyện gì khó khăn.”

Lâm Sí nghẹn họng.

Nghĩ cũng đúng.

Một căn biệt thự lớn thế này, chỉ để duy trì sinh hoạt hằng ngày đã cần không ít người rồi, cậu chen vào ở thêm một phòng chẳng khác nào một giọt nước hoà vào dòng sông.

Cậu gãi mặt, cảm giác đúng là chẳng còn lý do gì để từ chối nữa.

Nhưng cậu vẫn cố vùng vẫy: “Thế còn người nhà anh thì sao, nhỡ họ đến đây, thấy có người ngoài thì không tiện lắm nhỉ?”

Lý Đình Ngôn bật cười.

“Không đâu. Họ sẽ không tới.”

“Tại sao?”

Lâm Sí khó hiểu, cậu thật sự rất ít khi nghe Lý Đình Ngôn nhắc tới chuyện gia đình, nhưng căn nhà lớn thế này mà Lý Đình Ngôn chỉ ở một mình, thỉnh thoảng ba mẹ ghé qua thăm nom cũng là chuyện hết sức bình thường thôi mà.

Lý Đình Ngôn thản nhiên nói: “Quan hệ trong nhà tôi rất lạnh nhạt, không ai can thiệp vào chuyện của nhau, nếu tới thì họ cũng sẽ báo trước với tôi, nhưng chuyện đó rất hiếm khi xảy ra, có khi cả năm cũng chẳng có lấy một lần. Thế nên trong biệt thự này chỉ có mình tôi, cậu không cần lo lắng.”

Nói tới đây, ánh mắt Lý Đình Ngôn hơi cụp xuống, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt như cánh bướm rung động.

“Vậy à…”

Lâm Sí không ngờ quan hệ giữa Lý Đình Ngôn và gia đình lại xa cách đến vậy, cậu lúng túng, cũng không biết phải từ chối thế nào nữa.

Lý Đình Ngôn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, vẫn mỉm cười nhìn cậu: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy cứ ở lại đi, coi như bầu bạn với tôi.”

Lâm Sí hoàn toàn không thốt nên lời, thậm chí còn mơ hồ, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Lý Đình Ngôn nữa.

Cậu sờ mũi, ấp úng nói: “Vậy được rồi, đợi đến khi tôi khoẻ lại, tôi sẽ về nhà.”

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Sí Sí à, có những nơi bước vào thì dễ, ra được thì khó lắm đó~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.